Trang 778# 2
Chương 1557: Thường thức
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nói xong, Vương Vũ đi tới trước mặt Cự Long màu đỏ, sau đó lấy lệnh bài Long Vương ra quơ quơ trước mặt Cự Long: "Ngươi xem đây là cái gì?"
"Ta đã nói rồi mà!"
Cự Long màu đỏ kia liếc mắt nhìn Vương Vũ một cái, không kiên nhẫn nói: "Mẹ nó đã bảo ông đây không biết chữ rồi mà! Các người còn không mau cút đi, thì đừng trách ta không khách khí."
"Ầm!"
Cự Long màu đỏ vừa dứt lời, Vương Vũ đã dùng một cước Lôi Đình Cước dẫm nát mặt đất, sức mạnh to lớn làm cho đá vụn trên mặt đất bay tán loạn.
"Dũng sĩ đại nhân!"
Cự Long màu đỏ vốn dĩ hung hăng vô cùng thấy được một màn này, vẻ mặt trong nháy mắt liền biến đối, vội vàng hòa nhã nói: "Mọi người đều là người văn minh, hà tất phải đánh đánh giết giết, dũng sĩ muốn vào thì cứ việc đi vào thôi."
"Ngươi nói đúng đó!"
Vương Vũ nghe vậy liền gật gật đầu, thu bàn tay đang đặt trên đầu Cự Long về, Cự Long như trút bỏ được gánh nặng, liền thở phào một tiếng.
Đám người Liêu Nguyên chưa từng thấy qua loại tình huống này, thấy Vương Vũ một cước đã trấn trụ được Cự Long, trực tiếp bị làm cho choáng váng, liền lẩm bẩm nói: "Còn có loại hành động này nữa sao?"
"Đi thôi nào!" Vương Vũ khoát khoát tay với nhóm người Liêu Nguyên, nhấc chân đi vào bên trong pháo đài Cự Long.
Liêu Nguyên đuổi theo, cực kỳ khó hiểu hỏi: "Ngưu ca, ngươi đã làm như thế nào vậy?"
"Dễ ợt!"
Vương Vũ cười cười, quay đầu hỏi Cự Long màu đỏ kia: "Hai ngươi là thủ vệ của pháo đài Cự Long này đúng không?"
"Không phải nha..." Cự Long màu đỏ lúc lắc cái đầu lớn trả lời.
"Thấy chưa!" Vương Vũ buông tay: "Ta đã nói rồi mà, không cần để ý tới bọn chúng làm gì, cứ vậy mà đi thẳng vào là được, ngươi lại cứ muốn đánh thức nó."
"Không đúng a…!” Liêu Nguyên kinh ngạc đáp: "Ngươi không phải thủ vệ thì nằm ở đây làm gì chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Liêu Nguyên, Cự Long vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Vũ như hổ rình mồi, thì Cự Long nọ vẻ mặt khinh thường nhìn Liêu Nguyên đáp: "Có ai quy định nằm ở đây thì nhất định phải là thủ vệ à? Ta chỉ muốn tìm một chỗ có đủ ánh nắng mặt trời để ngủ mà thôi."
"Ta..." Nghe câu trả lời của Cự Long, Liêu Nguyên nhất thời không nói được gì.
Hoàn toàn chính xác, chẳng có văn bản rõ ràng nào quy định sinh vật nằm ở ngoài cửa thì nhất định phải là thủ vệ hết... không thể không nói, đây chính là chỗ nham hiểm xảo trá của nhà thiết kế trò chơi.
Vốn dĩ, người chơi chỉ cần tự mình đi qua là được rồi, nhà thiết kế thế nào cũng phải thiết lập hai con rồng ở chỗ này.
Người chơi hỏi thì sẽ giống như Liêu Nguyên bị ngăn lại, không hỏi thì trong lòng lại không yên... rõ ràng là quy trình kỹ thuật rất đơn giản, chuẩn bị tâm lý chiến đấu khiến cho người chơi sống không bằng chết, bởi vậy có thể thấy được sự thất đức của người thiết kế trò chơi này hoàn toàn không có giới hạn.
Tuy biết Cự Long màu đỏ chỉ là bẫy rập được kích hoạt của nhà thiết kế, nhưng hiện tại trong lòng Liêu Nguyên vẫn như cũ, đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Ngưu ca!" Liêu Nguyên cực kỳ tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết thủ vệ này là giả vậy?"
"Rất đơn giản! Thường thức!" Vương Vũ thản nhiên trả lời.
"Thường thức?" Liêu Nguyên càng lúc càng mơ hồ: "Cụ thể là ở trên phương diện nào?"
Vương Vũ có chút không nói nên lời: "Cái này mà cũng không biết sao? Ngươi có thấy thủ vệ của nhà nào mà đến chữ cũng không biết không? Huống hồ còn là lệnh bài của Long Vương nữa... Thủ vệ nhà ta nếu ngay cả thiệp mời đọc cũng không hiểu, thì còn nghe lời được nữa sao? Hơn nữa, pháo đài Cự Long là nơi nào? Chủ thần tới đây đều là có đi mà không có về, vệ binh chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện à?"
"Trò chơi còn có thể chơi như vậy nữa sao?"
Liêu Nguyên chơi trò chơi lâu như vậy rồi, vẫn là đầu tiên nghe nói thường thức trong hiện thực có thể mang vào bên trong trò chơi, đây là hai thế giới phân minh rõ ràng, sao có thể dùng một logic giống nhau được chứ.
"Đương nhiên!" Vương Vũ thản nhiên đáp: "Trò chơi này chính là nỗ lực tạo ra một thế giới gần với hiện thực nhất..."
"Nhưng mà Hoàng Kim Ấu Long kia cũng không biết chữ kia mà." Liêu Nguyên lại hỏi.
"Thì sao?" Vương Vũ thấy Liêu Nguyên cứ xuyên tạc như vậy, dứt khoát nói: "Dù sao nó cũng không cho chúng ta vào, thử mà không tốn tiền xem."
"Lợi hại!"
Liêu Nguyên nghe Vương Vũ nói vậy, sửng sốt mất nửa ngày, lúc này từ tận đáy lòng mới giơ ngón tay cái lên với sự lợi hại của Vương Vũ, không có biện pháp, đạo lý này của Vương Vũ thực sự làm cho người ta khó có thể phản bác.
Dưới chỉ dẫn của bản đồ Liêu Nguyên, mọi người cuối cùng cũng vào được pháo đài Cự Long.
Trình độ kiến trúc của bộ tộc Cự Long so với nhân loại thì không hề kém hơn chút nào, cái gọi là pháo đài, thực ra cũng chính là một hang động cực lớn có bề ngoài được làm cho giống một căn phòng, bên trong pháo đài có hình dáng của một hang động dung nham, quả thực khiến cho người ta nhìn vào liền thấy khó tin đây chính là hang ổ của Long tộc.
Xem ra trí tuệ có cao tới đâu, cũng chạy không thoát khỏi danh mục động vật... về mặt hưởng thụ mà nói, bộ tộc Cự Long và nhân loại thông minh không biết chênh lệch bao nhiêu...
Đương nhiên rồi, cũng không thể loại bỏ nguyên nhân vì sao Long tộc lại thích môi trường này.
Nhóm người Vương Vũ cũng là lần đầu tiên tới Long đảo, đối với nhân sinh ở nơi này có chút không quen, cho dù có bản đồ trong tay, thì ở trong hang động này đầu cũng đã muốn to như cái đấu rồi.
Đoàn người nhìn vào bản đồ, trái rẽ phải rẽ mất nửa ngày cuối cùng tới gần một cổng đá hùng vĩ.
Cổng đá này nhỏ hơn một chút so với cổng lớn của pháo đài Cự Long, toàn thân một màu vàng kim, trên mặt được khảm một viên bảo thạch cực lớn, lấp láp tỏa sáng, thoạt nhìn qua sẽ có cảm giác như loại nhà giàu mới nổi vậy, phong độ của bộ tộc Cự Long lại một lần nữa rớt xuống một bậc.
Cự Long thôi mà, trừ bỏ tham ăn háo sắc ra, thì chính là đặc điểm này a, giống như bọn họ chẳng có điểm gì tốt đẹp ấy.
Hai bên sườn cửa màu vàng, là hai con Cự Long trưởng thành màu ngân bạch đang đứng nghiêm chỉnh, giống như hai bức tượng điêu khắc không hề nhúc nhích một chút nào, nhưng khí thế lại cực kỳ kinh người.
"Ta đi đẩy cửa!"
Liêu Nguyên mới học được một chiêu của Vương Vũ liền nóng lòng muốn khoe khoang, cũng không quan tâm rồng gì đang đứng ở cổng, không nói hai lời đã bước tới trước cổng, duỗi tay muốn đẩy cửa.
Lúc này, một con Cự Long màu bạc lạnh như băng liếc nhìn Liêu Nguyên: "Ngươi là ai, sao dám tự ý xông vào Long Bảo?"
"Ngươi quản cái rắm ấy! Mau mở cửa ra!"
Liêu Nguyên hừ lạnh một tiếng, lấy cung tên ra, thuận tay nhắm ngay vào Cự Long màu bạc nọ? Dự định học theo bộ dạng uy hiếp đó.
"Ta đệt! Ngươi có bệnh à!"
Vương Vũ thấy thế, vội vàng xông lên phía trước đoạt lấy cung tên trong tay Liêu Nguyên.
"Làm gì vậy?"
Liêu Nguyên đang khoe khoang lại bị Vương Vũ ngắt lời, có chút không thể nào giải thích được mà hỏi.
"Ngươi bị ngu à!” Vương Vũ nộ kỳ bất tranh nói: "Hai con rồng này chính là thủ vệ đó."
"Thật sao? Làm sao ngươi biết?"
Liêu Nguyên hỏi lại.
"Thường thức!" Vương Vũ chỉ vào con Cự Long màu bạc đáp: "Đây là nơi trọng yếu của pháo đài Cự Long, tất nhiên sẽ có thủ vệ, hai con cự long này màu sắc đều giống nhau như đúc, lại đứng ở nơi này nghiêm chỉnh như vậy, đương nhiên chính là thủ vệ rồi."
"Ặc..." Liêu Nguyên lại một lần nữa sửng sốt.
Ngân Long thủ vệ, dường như chẳng có chút hứng thú gì đối với hành động mờ ám của hai người Vương Vũ, mà vẫn như cũ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai người Vương Vũ nói: "Nơi này là nơi trọng yếu của Long tộc, những người không liên quan xin chớ lại gần."
"Chúng ta không phải người không liên quan!"
Liêu Nguyên nghe vậy liền vội vàng lôi thiệp mời ra, đưa tới trước mặt Ngân Long thủ vệ.
Ngân Long thủ vệ rất tùy ý liếc mắt nhìn thiệp mời một cái rồi nói: "Các người tới chậm rồi..."
"Hả?"
Nghe Ngân Long thủ vệ nói như vậy, trên mặt Liêu Nguyên nhất thời lộ ra biểu tình thất vọng.