Trang 779# 1
Chương 1558: Hắn là tùy tùng của ta
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Tại sao chứ?"
Liêu Nguyên hết sức buồn bực hỏi.
Ngân Long thủ vệ mặt không chút thay đổi trả lời: "Vừa nãy đã có một đội dũng sĩ đi vào rồi, các người tới chậm."
"Mẹ nó!"
Nhóm người Liêu Nguyên vẻ mặt thất vọng, quả nhiên, đây là một nhiệm vụ hai chiều, hơn nữa còn giống điều mà Liêu Nguyên lo lắng nhất, nhiệm vụ này không phải so sánh sức mạnh mà là so tốc độ của hai bên, nhóm của mình vội vội vàng vàng đuổi tới, đúng là vẫn còn chậm một bước.
"Mời trở về đi!" Ngân Long thủ về nói lại một lần nữa: "Đây là nơi trọng yếu của Long tộc, người không có phận sự không nên đi loanh quanh ở chỗ này."
Nói xong, hai con Ngân Long thủ về đi về phía trước một bước, trừng mắt lườm mọi người, rất có tư thái làm việc mà không cần nói một lời nào.
"..."
Nhóm người Liêu Nguyên thấy vậy trong lòng liền cả kinh, liên tục lùi về phía sau, có chút lưu luyến không rời mà đi ra ngoài Long Bảo.
Ôi, ngẫm lại cũng đúng, mọi người tốn nhiều tiền như vậy truyền tống đến Long đảo, lại tiêu hao nhiều thời gian như thế mới tới được pháo đài Cự Long, kết quả lại ăn ngay quả đóng cửa tiễn khách, nên tâm tình của mấy người hiện tại có thể tưởng tượng được.
Mà ngay cả Vương Vũ cũng cảm thấy có chút khó chịu, cho dù nhiệm vụ này có thành hay bại thì kỳ thực cũng chẳng liên quan gì đến Vương Vũ, nhưng Vương Vũ vẫn như cũ cực kỳ tiếc nuối đứng ở cổng, một chút cũng không động.
"Ngưu ca, chúng ta đi thôi!" Liêu Nguyên sợ Vương Vũ công kích hai thủ vệ kia, liền vội vàng đứng tại chỗ vẫy vẫy tay về phía Vương Vũ nói: "Không vào được thì thôi, chúng ta trở về uống rượu đi nha."
"Chậm đã!"
Ai ngờ lúc này Vương Vũ lại khoát tay áo, thuận tay từ trong ba lô lôi ra một miếng lệnh bài, quơ quơ trước mặt Ngân Long thủ vệ rồi nói: "Làm ơn hãy cho chúng ta một cơ hội nữa."
"Đây là?"
Trí tuệ nhân tạo của hai con Ngân Long thủ vệ hiển nhiên không thấp, khi chúng nhìn thấy lệnh bài trong tay Vương Vũ, nhất thời hai mắt to như hạt châu đều bay cả ra ngoài, đợi bọn chúng xác nhận lệnh bài xong, liền vội vàng dập đầu trên mặt đất, kính cẩn lễ phép thưa: "Mời ngài đợi một chút, ta sẽ đi bẩm báo với trưởng lão Manda ngay!"
Nói xong, Ngân Long kia bò dậy, xoay người đẩy cánh cửa đá màu vàng ra, chạy vào bên trong.
Một con Ngân Long khác lại ân cần nói: "Mời ngài nghỉ ngơi một lát, có yêu cầu gì xin cứ việc nói ra..."
"Không có yêu cầu gì hết!" Vương Vũ thuận miệng đáp lại một câu, sau đó dường như không có việc gì, tiêu sái đi về trong đội ngũ, nhóm người Liêu Nguyên nhìn đến ngây ngẩn.
Mẹ nó, kia chính là Ngân Long thủ vệ đó, một trong ba cấp cao trên Cự Long đảo này, chỉ có điều vừa nhìn thấy thứ trong tay Vương Vũ thì đã bị dọa thành như vậy, người này đến tột cùng có lai lịch gì, sao lại tà môn như vậy chứ.
"Thiết Ngưu ca ca, ngươi vừa cho bọn họ xem gì vậy?" Ngai Manh Đồng Đồng tò mò hỏi ra sự hoài nghi trong lòng tất cả mọi người.
Vương Vũ thản nhiên đáp: "Không có gì, chỉ là lệnh bài của Long Hoàng Darius mà thôi."
"Long Hoàng... Darius?"
Nghe thấy Vương Vũ nói vậy, tất cả đều ngây ngẩn của người, Thủy Quả Kỵ Sĩ nhíu mày nói: "Theo ta được biết, Long Hoàng Darius có danh hiệu là kẻ mạnh nhất, gần đây đều nhìn thấy Thần Long, làm thế nào mà ngươi có thể có được lệnh bài của hắn?"
"Hắn ấy hả..." Vương Vũ cười lạnh một tiếp đáp: "Hắn là tùy tùng của ta..."
"Ặc..."
Lời Vương Vũ vừa nói ra, làm các cô gái nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói thế nào cho thoả đáng.
Long Hoàng Darius, đó chính là kẻ mạnh nhất trong thiên địa, kéo nó ra và đặt vào thế giới trong "Trọng Sinh", ngoài trừ hệ thống vệ binh ra thì dường như không có bất cứ đối thủ nào, một sự tồn tại lớn mạnh như vậy có thể đi làm tùy tùng cho một người chơi được hay sao? Cho dù ngươi có mạnh hơn thì cũng không thể nói hưu nói vượn như vậy nha.
Lúc này, biểu tình của các cô gái giống nhau như đúc với Liêu Nguyên vừa nãy, chúng ta nghiêm túc hướng ngươi xin được chỉ bảo, ngươi lại đi nói năng lung tung, này tán gẫu cái sợi len ấy.
"Ha ha!"
Thấy được biểu tình này trên mặt các cô gái, Vương Vũ vẫn như cũ không giải thích gì hết, lí do cũng giống như ban nãy thôi, nếu mọi người không tin, giải thích cũng chỉ lãng phí lời nói.
"Ầm ầm!"
Lúc mấy người còn đang nói chuyện, thì đột nhiên, hai cánh cửa đá vàng kim vốn đang đóng kín được mở ra, ngay sau đó, hai đoàn Cự Long từ bên trong vọt ra ngoài rất nhanh, giống như một đội ngũ, đứng hai bên sườn của mấy người Vương Vũ.
Thân hình lớn của Long tộc đó xếp hai bên sườn rất có sức uy hiếp, mấy người Liêu Nguyên nhìn thấy một cảnh lớn như vậy, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ngay tại chỗ.
Ngay cả Vương Vũ cũng nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu...
Đúng, chính là chuẩn bị chiến đấu, không thể trách Vương Vũ quá nhạy cảm, mà là trường hợp này quả thực quá có chút quá lớn, vượt xa khỏi dự liệu của Vương Vũ.
Vốn dĩ, Vương Vũ cho rằng Darius thân là Long Hoàng, chút điểm mặt mũi này vẫn rất cần, cho nên sau khi Ngân Long thủ vệ tiến vào, chắc chắn sẽ không trở ra một mình, nhưng tình cảnh như vậy, Vương Vũ thực sự không ngờ tới.
Phải biết rằng, Long Hoàng Darius năm đó bị tộc nhân hãm hại nhốt vào một căn phòng nhỏ màu đen nhiều năm như vậy, những Cự Long này lại tới bắt Darius, Vương Vũ cũng không còn lời nào để nói.
Nhưng vào đúng lúc này, bốn năm người trung niên mặc trường bào đủ các loại màu sắc từ phía sau nhóm Cự Long đi ra, đi theo sau hai Ngân Long thủ vệ tới trước mặt Vương Vũ.
Bốn người trung niên cao gầy này sắc mặt cực kì nghiêm túc, khí thế cũng vô cùng cường đại, vừa thấy đã biết không giống như người thường.
Sau khi đi tới trước mặt Vương vũ, một người trung niên mặc lam bào đánh giá Vương Vũ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó quay đầu lại hỏi Cự Long màu bạc vừa nãy: "Lệnh bài Long Hoàng là của hắn sao?"
"Bẩm trưởng lão Manda!" Ngân Long thủ vệ cung kính đáp: "Chính là hắn!"
"Vị dũng sĩ này, có thể cho lão phu nhìn lệnh bài trong tay ngươi một chút được không?" người trung niên mặc lam bào được gọi là trưởng lão Manda kia vô cùng lễ độ hỏi Vương Vũ.
Tất nhiên, trưởng lão Manda nói lời khách khí, ngữ khí lại mang theo một tia hoài nghi nữa.
Rất dễ nhận thấy, nếu lệnh bài này của Vương Vũ thì tốt, còn nếu là giả... e rằng lần này Vương Vũ đã gây chuyện rồi.
"Có thể!" Vương Vũ một lần nữa lấy lệnh bài ra, đưa cho trưởng lão Manda.
Trưởng lão Manda nhận lệnh bài của Vương Vũ rồi quan sát một lúc, sắc mặt hơi đổi, lại đem lệnh bài giao cho mấy người bên cạnh, mấy người nghiên cứu đủ nửa phút, cuối cùng rút ra kết luận, là thật đó!
"Thật sự là thủ lệnh của Ngô Hoàng!"
Sau khi xác nhận lệnh bài là thật, mấy người trung niên ngay lập tức lệ nóng doanh tròng, tựa như tìm được người cha mất tích nhiều năm rồi vậy.
Nhất là Trưởng lão Manda, sau khi trả lại thủ lệnh cho Vương Vũ, thì liền kích động kéo tay Vương Vũ lại hỏi: "Dũng sĩ đại nhân? Ngươi có biết hiện tại Ngô Hoàng đang ở nơi nào không?"
"Không biết!" Vương Vũ lắc đầu đáp: "Hắn vất vả lắm mới có được tự do, hiện tại không chừng đang ở nơi nào đó tiêu sái rồi."
"Ngô Hoàng lấy lại tự do?" Manda trưởng lão nghe vậy, liền kinh hỉ hỏi.
"Không sai!" Vương Vũ rất tùy ý nói: "Hắn đang làm tùy tùng của ta, vì lẽ đó mà được giải thoát ra ngoài."
"Tùy tùng?"
Nghe một lời này của Vương Vũ, mấy người trung niên đưa mắt liếc nhìn nhau, trên mặt không nhịn được lộ ra biểu tình kỳ dị.
Mấy người Liêu Nguyên nghe thấy Vương Vũ nói như vậy, cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Liêu Nguyên liền cuống quýt kéo cánh tay Vương Vũ một chút rồi nói: "Ngưu ca, đồ thì có thể ăn bậy được, nhưng lời không thể nói lung tung được đâu, ngươi đùa giỡn bọn ta thì thôi đi, nhưng ngàn vạn lần đừng đùa với đám người này nha.