Trang 785# 2
Chương 1571: Ngớ ngẩn chưa, ông đây có thể bay nhé
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Lý do à?"
Tuyệt Sắc Yêu Cơ suy nghĩ một chút, nhưng mà lại nghĩ không ra lí do gì, vì thế nói: "Bởi vì hắn rất mạnh."
Liêu Nguyên: "..."
Lợi hại, nắm đấm lớn thì có lý, lý do này thực sự quá mức khó hiểu, có thể thấy được rằng tuy Tuyệt Sắc Yêu Cơ thoạt nhìn khá là thời thường, nhưng thực ra trong nội tâm chỉ là một cô gái rất nguyên thủy, đi tôn thờ sức mạnh.
Lúc này, Thủy Quả Kỵ Sĩ cũng lên tiếng: "Ngưu ca không giống như ngươi nghĩ đâu, hắn làm như vậy chắc chắn là có lý do của hắn!"
"Hả? Lý do gì vậy?"
Các cô gái vây tới mồm năm miệng mười hỏi, cảm giác ngươi khi chết không thảm như vậy, lúc này còn bao che cho cái tên nam nhân thối đáng ghét xuống tay với nữ nhân kia nữa.
Thủy Quả Kỹ Sĩ nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta có nhiều người như vậy, chắc chắn không thể chạy thoát khỏi hẻm núi Cự Long được, nhiều người đối với hắn mà nói ngược lại chính là trói buộc, nếu như chỉ có một mình hắn chạy trốn, thì mấy người chúng ta không có bản đồ cũng không thể chạy ra khỏi hẻm núi Cự Long, nhiệm vụ có thể sẽ không thể nào hoàn thành được, vì vậy sớm tiễn chúng ta đi mới là tốt cho chúng ta nhất."
"Thật sao?"
Nghe Thủy Quả Kỹ Sĩ giải thích như vậy, đám người Liêu Nguyên mới nãy còn tức giận nhất thời đã bình tĩnh trở lại... tuy trong lòng mọi người còn có khúc mắc với việc Vương Vũ xuống tay với mình, nhưng lời Thủy Quả Kỹ Sĩ nói cũng có vài phần đạo lý.
Liêu Nguyên suy cho cùng cũng là đội trưởng, để cho Thủy Quả Kỵ Sĩ nhắc nhở như vậy, liền đột nhiên phản ứng lại, vội vã nói: "Xem ra chúng ta đã hiểu lầm Ngưu ca rồi nha..."
"Hừ!" Tuy nói là vậy, đạo lý này các cô gái cũng hiểu được, nhưng đoàn người vẫn còn rất khó chịu, liền nói: "Cứ nói thẳng ra không phải tốt hơn sao, không nên ra tay tàn nhẫn như vậy chứ? Mặt của ta còn đau đây này..."
"Ặc..." Liêu Nguyên không thèm nói nữa, đi chung với con gái lâu như vậy, Liêu Nguyên tự nhiên cũng hiểu biết hơn so với những người khác, không thể nói chuyện đạo lý với nữ nhân được...
Bên trong hẻm núi Cự Long, thấy số người chơi đột nhiên giảm xuống, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình Vương Vũ, đám người Hoa Khai Vô Nguyệt liền ngây ngẩn cả người.
"Nhanh như vậy đã chết hết rồi sao?"
Kim Nhật Hoa Khai kinh ngạc nói: "Lão đại, vật phẩm nhiệm vụ hiện tại ở chỗ nào vậy?"
Hệ thống thích nhất là xem các người chơi tự chém giết lẫn nhau, đôi bên cùng hướng tới nhiệm vụ, đặc biệt là loại "cướp nhiệm vụ" đều có tọa độ của vật phẩm nhiệm vụ hết.
Hoa Khai Vô Nguyệt mở danh sách nhiệm vụ ra, nhìn thoáng qua tọa độ của vật phẩm nhiệm vụ, lại kinh ngạc nói: "Hiện tại bọn họ vẫn còn ở vùng phụ cận sào huyệt của BOSS..."
“Ta đệt! Không thể nào." Kim Nhật Hoa Khai đáp: "Quái vật ở hẻm núi Cự Long đáng sợ như vậy sao? BOSS cũng chưa diệt hết bọn họ, mà cái đám quái vật này không đến một phút đồng hồ đã diệt hết cả đoàn bọn họ rồi sao?"
"Không, chưa diệt hết cả đoàn, vẫn còn một người sống nữa!"
Hoa Khai Vô Nguyệt lắc đầu: "Quái vật bình thường không có khả năng mạnh như vậy đâu, có khả năng là họ đá đánh bại BOSS rồi, sau khi dùng hết tiếp tế thì lại gặp phải quái vật phục kích..."
Chính xác, hệ thống "Trọng Sinh" có vô sỉ ra sao, thì cũng không có khả năng thiết lập một quái vật bình thường lại đi lợi hại hơn BOSS được, nói cách khác, loại thiết lập phản nhân loại này còn không phải sẽ bị người chơi kéo tới tổng bộ trò chơi phàn nàn rồi sao.
"Có người sống nhưng phỏng chừng cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chúng ta hiện tại có đuổi theo hay không?" Kim Nhật Hoa Khai nói.
"Cứ đợi trước đi đã!" Hoa Khai Vô Nguyệt đáp: "Lối ra phải có người canh giữ, ngộ nhỡ tên tiểu tử kia có thể chạy được tới nơi này, chúng ta lại không có ở đây thì chẳng phải là toi công ở trong này lâu như vậy rồi sao."
"Hắn có thể chạy tới đây được sao?" Những người khác nghe vậy không khỏi cười nói: "Đồng đội thì chết hết cả rồi, một người còn có thể chạy được tới đây ư? Lão đại, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
"Các người thì biết cái gì chứ?" Hoa Khai Vô Nguyệt đáp: "Các ngươi quên mất trong đội ngũ của bọn họ còn có ai à?"
"Chuyện này..."
Nghe Hoa Khai Vô Nguyệt nói một lời này, nhóm người Kim Nhật Hoa Khai không khỏi sửng sốt.
Còn không phải sao, nhóm người Liêu Nguyên kia tuy là nhân vật không có tiếng tăm, thế nhưng Vương Vũ lại là nhà vô địch chuyên nghiệp của Trung Quốc hàng thật giá thật.
Đối với thi đấu thể thao mà nói, thì Trung Quốc cũng xếp hạng số một số hai trên toàn thế giới, quán quân giải đấu chuyên nghiệp ở Trung Quốc, thực lực đó tất nhiên không cần nói cũng biết rồi.
Thường nói, thịnh danh thiên hạ vô hư sĩ, danh tiếng lớn như vậy nếu không có chút tài năng thì đã sớm bị người khác chà đạp trên mặt đất rồi, dù sao đây cũng là thế giới võng du hư cấu, không nói đến đánh nhau ẩu đả, có giết người cũng chẳng có ai truy cứu hết.
"Vậy thì chờ đi!"
Mọi người cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi ở lối ra, tiếp tục ôm cây đợi thỏ.
Kim Nhật Hoa Khai nhìn chằm chằm vào số người còn lại ở bên trong hiện trường, suy nghĩ xem Vương Vũ còn chống đỡ được bao lâu nữa mới chết.
Mà Hoa Khai Vô Nguyệt, cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào tọa độ của vật phẩm nhiệm vụ, tay còn lại thì mở bản đồ ra, hiển thị một chút tọa đồ của vật phẩm nhiệm vụ.
Không thể không nói, cái đám hạt ngô này tuy không coi ai ra gì, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận đối với đối thủ, quả nhiên cao thủ thực sự có biện pháp để thành công.
Lúc nãy có đám người Liêu Nguyên ở đây, tuy rằng Vương Vũ có thể bay, nhưng lại phải dẫn đường, vì lẽ đó nên chỉ cùng nhóm người Liêu Nguyên đi tới sào huyệt của BOSS được một chút.
Hiện tại thì khác rồi, đã không còn nhóm người Liêu Nguyên nữa, Vương Vũ hoàn toàn có thể tự do bay đi, hai cánh mở ra bay lên không trung, bắt đầu đi thẳng.
Là mê cung chứ gì, không tồn tại trước mặt Vương Vũ đang bay lượn đâu.
Ma Long Hắc Ám là Địa Hình Long, bản thân mình không biết bay thì những tiểu đệ thủ hạ khác cũng không phải là loại hình biết bay, dưới sự gầm rú của đám quái vật trên mặt đất, Vương Vũ một đường bay về phía lối ra.
╮(▽")╭,
Hiện tại tâm tình của Vương Vũ sảng khoái vô cùng, lăn lộn với người Toàn Chân Giáo lâu như vậy rồi, khó tránh khỏi việc bị lây nhiễm một chút tâm lý hèn mọn, tỷ như lúc này đây, Vương Vũ rất thích bộ dáng ngươi muốn đánh ta nhưng lại đánh không được đó...
Bản đồ hẻm núi Cự Long tương đối lớn, cho dù Vương Vũ có bay theo đường thẳng, thì cũng phải bay mất khoảng bảy, tám phút, mới tới được tới vị trí trung tâm hẻm núi Cự Long.
Lúc này, Kim Nhật Hoa Khai đứng đợi ở lối ra đã đợi đến sốt ruột rồi.
"Hửm? Tên này được nha, đã mười phút rồi mà vẫn còn chưa chết... lão đại, hắn đi đến đâu rồi?" Kim Nhật Hoa Khai nhịn không được đẩy đẩy Hoa Khai Vô Nguyệt mà hỏi.
Nhưng Hoa Khai Vô Nguyệt lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn tọa độ trên bản đồ, sau một hồi sửng sốt mới lên tiếng đáp: "Tọa độ của vật phẩm nhiệm vụ hiện tại đang ở vị trí trung tâm hẻm núi Cự Long."
"Gì? Nhanh như vậy sao?" Kim Nhật Hoa Khai có chút khó tin hỏi: "Hẻm núi Cự Long không nhỏ, cho dù không có quái vật đuổi giết, thì đường đi cũng ngoằn ngoèo vòng vo như vậy, không thể nào đi đến điểm trung tâm nhanh như vậy được.”
"Không!" Hoa Khai Vô Nguyệt lắc đầu nói: "Hắn căn bản không đi vào mê cung!"
"Vậy hắn đi kiểu gì?" Kim Nhật Hoa Khai buồn bực hỏi: "Lẽ nào còn có thể bay được chắc?"
"Không sai!"
Hoa Khai Vô Nguyệt nói: "Tên đó rất có khả năng đang bay thật đó!"
Nói xong, Hoa Khai Vô Nguyệt đặt bản đồ ra trước mặt Kim Nhật Hoa Khai, sau đó ngón tay vẽ một đường, nối liền các điểm tọa độ mà mình vừa vẽ ra, vừa mới vẽ xong, đã lập tức hiện ta một đường thẳng.
"Chuyện này... chuyện này sao có thể như vậy được?" Kim Nhật Hoa Khai kinh ngạc: "Thiết Ngưu đó không phải là Võ sư sao? Sao lại biết bay được?"
"Ai nói với ngươi kẻ sống sót nhất định phải là Thiết Ngưu?" Hoa Khai Vô Nguyệt đáp: "Trong đội ngũ của bọn họ còn có một Pháp sư nữa cơ mà."