Trang 788# 1
Chương 1576: Gặp lại Darius
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hừ!"
Thấy Liêu Nguyên cất bản vẽ một cách cẩn thận như vậy, Hoa Khai Vô Nguyệt khẽ hừ một tiếng, tiến lên phía trước nói: "Trưởng lão Manda, việc đã đến nước này chúng ta cũng không còn gì để nói, xin phép cho nhóm chúng ta đi trước."
"Các vị dũng sĩ cứ việc!" Manda giang tay gật đầu đồng ý.
Đám người Hoa Khai Vô Nguyệt lại trừng mắt nhìn bọn Liêu Nguyên, sau đó vội xoay người bỏ đi.
Đám người đám người rời đi, Liêu Nguyên cũng đứng lên nói: "Chúng ta cũng cáo từ!"
Dứt lời Liêu Nguyên đã cứa cổ hóa thành luồng ánh sáng trắng biến mất trước mắt mọi người, thấy hắn ta như vậy, Vương Vũ chết lặng.
Không thể không nói tên nhóc Liêu Nguyên thật đúng là rất cẩn thận, lại chọn tự sát tại chỗ.
Ngẫm lại cũng đúng, trên người Liêu Nguyên còn đem theo bảo bối đó, đám người Hoa Khai Vô Nguyệt lại như hổ rình mồi, Liêu Nguyên cũng không phải Vương Vũ, nào dám đi dạo khắp thế giới một cách nghênh ngang.
Tỉ lệ rơi khi tự sát gần như không đáng kể, chết một lần tối đa chỉ rớt kinh nghiệm mà thôi, nếu như bị người ta chặn giết, e rằng cũng không chỉ kinh nghiệm là bị rớt.
"Ngưu huynh? Có đi không?"
Thấy Liêu Nguyên tự sát gọn gẽ như vậy, Yêu Cơ Tuyệt Sắc không nhịn được hỏi Vương Vũ.
"Các ngươi đi trước đi!" Vương Vũ suy nghĩ một chốc: "Ta còn chút chuyện."
"Được rồi!"
Các cô nương nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn nhau, giơ tay lên cứa cổ.
Vương Vũ và Liêu Nguyên là người tấn công chủ yếu trong đội ngũ, Vương Vũ không đi, Liêu Nguyên tự sát, phóng chiêu trong đội ngũ chỉ dư lại một mình Yêu Cơ Tuyệt Sắc, muốn đánh trở về từ vùng đất Đảo Rồng này khá khó khăn, việc tự sát trở về thành khó tránh khỏi trở thành cách đơn giản nhanh gọn nhất.
Sau khi các cô nương tự sát, trong thành Cự Long chỉ còn lại một người chơi là Vương Vũ.
Manda đánh giá Vương Vũ từ trên xuống dưới một hồi, cung kính nói: "Dũng sĩ tôn kính, ngài còn việc gì chăng?"
"Có!" Vương Vũ khẽ gật đầu nói: "Manda các hạ, xin hỏi ngài có biết Nghịch Lân Của Rồng không?"
"Nghịch Lân Của Rồng?"
Manda nghe vậy hoảng hốt, nhìn Vương Vũ đầy cảnh giác: "Ngài muốn làm gì?"
"Nhiệm vụ!" Vương Vũ thản nhiên nói: "Nhìn vẻ mặt của ngài chắc biết rõ."
"Biết!"
Manda khẽ gật đầu nói.
NPC không thể nói dối, tuy Manda không biết Vương Vũ muốn tìm Nghịch Lân Của Rồng để làm gì, nhưng vẫn gật đầu.
"Biết thì tốt rồi! Ha ha!"
Vương Vũ nghe vậy cười ha hả, lấy một túi tiền lớn từ trong túi ra lặng lẽ đưa cho Manda: "Có thể nói cho ta biết ở đâu không?"
"Đây..." Manda nhìn tiền trong túi, hơi bối rối nói: "Không phải không thể... Chỉ là có quy định..."
"Nói cho ta biết thì số tiền trong túi này cũng là của ngài." Vương Vũ nhíu mày, lại lấy ra một túi tiền to hơn nữa.
Vương Vũ đã trải qua một khoảng thời gian khá dài tiếp xúc với đám NPC này, dần dần cũng đúc kết không ít kinh nghiệm, không sợ những tên lừa bịp này có lòng tham không đáy, chỉ sợ bọn họ không nhận tiền.
Chỉ cần NPC nhận tiền chứng minh việc này có cửa, chỉ cần dùng tiền nện bể mặt NPC thì có thể mở miệng, nếu không nhận tiền chứng tỏ nhiệm vụ này không thể nói được, cho dù đào tiền cũng không cho gợi ý.
Với điểm này thì người thiết kế trò chơi vẫn khá thực tế.
Quả nhiên nhìn túi tiền lớn trong tay Vương Vũ, vẻ mặt Manda lộ ra nụ cười thỏa mãn, cười tủm tỉm nói: "Ngài không nên tìm chúng ta đòi Nghịch Lân Của Rồng chứ!"
"Hả?" Vương Vũ nhíu mày nói: "Không phải ngài là rồng sao? Không tìm ngài chứ tìm ai?"
"Dũng sĩ không biết rồi!" Manda giải thích đầy thành khẩn: "Tuy mỗi một Cự Long đều có vảy ngược, nhưng chỉ có một Cự Long thật sự đại diện đó chính là Ngô hoàng bệ hạ. Việc này ngài hẳn nên tự mình tìm mới đúng."
"Đệch mợ!"
Vừa nghe Manda nói như thế, sắc mặt Vương Vũ nhất thời hóa đen.
Mẹ nó, tự mình tốn nhiều tiền mua manh mối như vậy, ai dè manh mối lại ngay trên người mình.
Thật ra ngay từ đầu Vương Vũ cũng nghĩ tới Long Hoàng Darius, thế nhưng Võ Thần đã là thần thoại từ nhiều năm trước, đánh bại tộc Rồng nhận được vảy ngược cũng là chuyện trước kia, cho nên Nghịch Lân Của Rồng chắc là một đạo cụ đặc biệt mới đúng, không ngờ thứ đồ chơi này thật sự ở trên người Darius.
"Ta có thể không đưa tiền được không?" Vương Vũ hỏi: "Trả lại một nửa cũng được."
"Rất hiển nhiên là không thể!" Manda lắc đầu, cười như không cười nhìn Vương Vũ, lại nhìn một đám Cự Long xung quanh, ngươi lại dám không đưa tiền thì chúng ta sẽ dùng tình cảm để nói chuyện.
Vương Vũ cũng không phải người tiếc tiền, chỉ là cảm giác hơi tiêu tiền như nước mà thôi, đòi tiền cũng chỉ hỏi một câu, thấy Manda phản ứng như vậy, hắn cũng ngậm miệng không nhắc đến nữa.
"Dũng sĩ, ngài còn chuyện gì nữa sao?" Manda lại hỏi: "Thành Cự Long không chào đón người lạ."
Mẹ nó NPC chính là thứ phản phúc mà, chân trước vừa mới nhận tiền, chân sau đã dứt khoát hạ lệnh đuổi khách với Vương Vũ.
Phải biết rằng Vương Vũ bị lừa tiền, trong lòng đang khó chịu, bây giờ lại bị người ta xua đuổi, cho dù Vương Vũ có lòng nhân hậu cũng hơi bực dọc.
"Không vội!" Vương Vũ phất tay, sau đó móc lệnh bài Long Hoàng trong túi ra.
"Ngô Hoàng bệ hạ!"
Thấy lệnh bài trong tay Vương Vũ, một đám Cự Long Manda chợt biến sắc, vội vã quỳ xuống đất.
"Hừ hừ!"
Thấy lão già Manda kích động như vậy, Vương Vũ thầm sảng khoái, tiện tay nhấn sử dụng.
"Xùy!"
Từ lệnh bài trong tay Vương Vũ lóe lên luồng ánh sáng, trên không trung tòa thành chợt bị một móng vuốt màu vàng kim xé ra một khe hở nhỏ, sau đó một luồng long uy không gì sánh nổi truyền đến từ bên kia khe hở.
Cả đám người Manda cúi người xuống thấp hơn.
Khe nứt không gian từ từ mở ra, lão đại Darius vươn ra từ bên trong, không kìm được nói: "Tên nhóc nhà ngươi lại tìm ta có việc gì?"
"Ha ha!"
Vương Vũ cười xấu xa, liếc nhìn một đám rồng Manda đang quỳ rạp trên đất, nói với Darius: "Lão già, ông có thấy nơi này nhìn rất quen không?"
"?"
Darius ngơ ngác bối rối một hồi, sau đó nói: "Hình như có hơi quen... Đây là đâu vậy?"
"Ngô Hoàng bệ hạ, cuối cùng ngài cũng được tự do!"
Không chờ Vương Vũ trả lời, Manda chợt gào to, giọng nói có chút run run, nghe qua không giống như kích động, ngược lại giống như hoảng hốt.
Có trời mới biết năm xưa Darius là một bạo quân làm điều ngang ngược như thế nào, lại có thể dọa tiểu đệ của lão thành bộ dạng này.
"À, là ngươi à!" Darius tùy tiện liếc nhìn Manda một cái, vẫn không có cảm giác vui sướng khi gặp lại bạn già, ngược lại giọng điệu vẫn rất bình thản.
Như vậy lại làm cho Vương Vũ khá bất ngờ.
Nhưng cũng rất hợp lý, dù sao mấy ngàn năm hai ông rồng chưa gặp nhau, gặp lại Darius đã thành nô bộc cho người khác, loại người sĩ diện như Darius nhất định sẽ cảm thấy bẽ mặt, không tiện ôn chuyện với người xưa.
Manda há miệng muốn nói thêm điều gì, Darius cũng hỏi Vương Vũ với vẻ rất không kiên nhẫn: "Ngươi tìm ta là để chơi ta sao?"
"Hả?" Vương Vũ ngu người.
"Quên đi, có việc thì hai ta nói chuyện riêng!"
Darius duỗi móng vuốt ra túm Vương Vũ vào một nơi khác trong khe nứt không gian, tiện tay vung lên lấp lại khe nứt.
Nhìn khe nứt biến mất, Manda đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi thấm ướt cả áo.