Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1575 - Chương 1577: Tinh Thông Một Chiêu Kiếm Ăn Khắp Thiên Hạ

Trang 788# 2

 

 

 

Chương 1577: Tinh thông một chiêu kiếm ăn khắp thiên hạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Darius là con rồng vừa sĩ diện vừa hình thức.

Sau khi Vương Vũ bị túm vào khe nứt không gian chỉ thấy cảnh tượng trước mắt vừa thay đổi, đã đến trong một tòa thành vàng son lộng lẫy.

Cảnh tượng tòa thành trong trò chơi đều không khác nhau lắm, nhưng chẳng hiểu tại sao tòa thành mà hiện tại Darius đang ở luôn tạo cho Vương Vũ một cảm giác đã từng quen thuộc.

Darius là Long Hoàng, con rồng có thân phận, ngay cả khi Vương Vũ là chủ nhân trên danh nghĩa của lão thì Darius vẫn không thể luôn dùng diện mạo thực sự để gặp Vương Vũ.

Sau khi kéo Vương Vũ đến bên cạnh, Darius lại biến thành dáng vẻ người đàn ông vạm vỡ, bấy giờ đang bắt chéo hai chân tréo nguẩy trên ghế, vừa xỉa răng vừa hất cằm nói về hướng cách đó không xa: "Tiểu Mễ, cho Ngưu huynh một ít trái cây."

Darius vừa dứt lời, một người trung niên mặc trường bào màu đen bưng một mâm đựng trái cây khổng lồ nhẹ từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi vào.

Người trung niên kia thoạt nhìn rất quen, Vương Vũ nhìn thấy Linh Hồn Chi Hỏa nảy lên trong ánh mắt người đó thì không khỏi hốt hoảng, kinh ngạc nói: "Dominic?"

Không ngờ được lão già này rất biết chơi, lúc trước bắt Dominic đi là để làm người hầu cho lão.

Thế nhưng với thân phận của Darius, Dominic có thể trở thành người hầu của lão cũng là một sự may mắn.

Dì sao thân phận Long Hoàng và đệ nhất cao thủ tam giới còn đặt ở đây này, người bình thường sao có thể làm người hầu cho Darius chứ?

Nghĩ vây Vương Vũ không khỏi lộ một nụ cười đắc ý.

Mẹ nó, làm người hầu cho đệ nhất cao thủ tam giới cũng đã là may mắn, làm chủ nhân của Darius hiển nhiên cũng rất có thể diện.

Vương Vũ là người thường, cũng có chút lòng hư vinh nho nhỏ, nghĩ vậy trong lòng hắn thật sảng khoái.

"Hừ!"

Dominic liếc Vương Vũ, khẽ hừ một tiếng không để ý đến Vương Vũ.

Tộc rồng luôn là chủng tộc cao ngạo, ngay cả hiện tại Dominic đã trở thành một linh hồn thì ngạo khí vẫn còn đó.

Suy cho cùng Vương Vũ không có tự tay đánh bại Dominic, mà ỷ vào danh tiếng Darius cáo mượn oai hùng mới khiến cho Dominic bị bắt mà giao chìa khóa ra, tất nhiên Dominic lúc ấy rất khinh thường Vương Vũ.

Vương Vũ là thân phận gì chứ, đương nhiên sẽ không băn khoăn người hầu của đầy tớ của bản thân, hắn làm bộ như không thấy vẻ mặt của Dominic, mà hỏi Darius với nụ cười tủm tỉm: "Lúc trước ông không chỉ cướp tiền và người, mà còn chiếm cả tòa thành nhà người ta sao?"

Thấy Dominic, Vương Vũ cũng nghĩ đến sở dĩ cảm thấy tòa thành này rất quen, cũng bởi vì tòa thành này giống y hệt như tòa thành của Dominic.

"Hừ! Lão phu khiêm tốn chính trực nho nhã, há có thể là loại người mà ngươi nói!" Darius khinh thường nói: "Ta chỉ bảo hắn ta xây một tòa thành giống vậy thôi."

"Ta..."

Vương Vũ cạn lời, được rồi, Darius này thật không phải thứ tốt đẹp gì, cướp nhà người ta còn chưa tính, lại bắt người ta xây phòng mới cho bản thân, nếu không phải thực lực lão mạnh mẽ thì con mẹ nó hành vi này cũng bị người ta đánh chết từ lâu rồi.

"Sao? Vẫn chưa quên phòng cũ à?" Vương Vũ không nhịn được nói với vẻ giễu cợt.

"Còn không phải tại ngươi ư!" Darius bực dọc nói: "Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, tiểu Mễ không thể quay về làm BOSS chỗ ban đầu được nữa."

"Ồ thế à!" Vương Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong trò chơi thật sự có thiết lập này.

"Vậy ông không trở về thành Cự Long cũng do nguyên nhân này sao?" Vương Vũ gãi đầu hỏi.

"Phụt!"

Nghe những lời Vương Vũ nói, hoa quả trong miệng Darius phun thẳng ra, vội vã lảng sang chuyện khác: "Ăn trái cây đi, đây là do tự ta trồng đó."

"Ông còn có nghề này nữa sao?" Vương Vũ nhìn thoáng qua người đàn ông thô lỗ mà nội tâm mềm mại Darius với vẻ bất ngờ, tiện tay cầm một quả nho nhét vào miệng.

Nho vào miệng đã tan ra, hóa thành một dòng nước ngon ngọt chảy vào trong miệng Vương Vũ.

Cùng lúc đó Vương Vũ nhận được hệ thống gợi ý: "Bạn sử dụng nho do Long Hoàng Darius gieo trồng, thuộc tính lực lượng + 10 vĩnh viễn.

"!"

Sau khi nhận được nhắc nhở, Vương Vũ không khỏi ngẩn ra.

Vương Vũ cũng biết việc ăn đồ ăn tăng thuộc tính trong Trọng Sinh, dù sao người chơi có nghề phụ là đầu bếp cũng không ít, kẻ vô tích sự Vô Kỵ kia cũng là một trong số đó, thế nhưng thức ăn bình thường thêm thuộc tính hoàn toàn là thuộc tính tạm thời, trên cơ bản hiệu quả dược ngang cấp với thuốc nước.

Gì mà trong 10 phút bạo kích +10%, trong vòng ba mươi phút thuộc tính xx +30, v.v... Loại thức ăn thêm thuộc tính vĩnh viễn này quả thật rất hiếm thấy.

Chỉ một lần gặp duy nhất là lúc trước Vương Vũ muốn làm mấy khúc thịt rồng, sau khi trải qua quá trình được Vô Kỵ chế biến thì thuộc tính trí lực của mọi người tăng thêm năm điểm.

Nhưng đó là thịt rồng đó! Thêm vĩnh viễn thuộc tính cũng hợp lý, một quả nho của Darius đã cộng thêm mười điểm lực lượng, thực sự khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.

"Ha ha! Thế nào? Mùi vị không tệ chứ." Thấy vẻ mặt ngẩn ra của Vương Vũ, Darius cười hì hì: "Loại hoa quả khác biệt nên hiệu quả cũng không giống nhau đâu, nhưng mà công hiệu này chỉ có một lần."

"Đa tạ!" Vương Vũ cười ha hả, nhét toàn bộ nho lẫn hoa quả nhét đầy vào túi.

"Hey hey hey, đừng quá trớn chứ, công hiệu chỉ có một lần ngươi lấy nhiều như vậy có lợi gì đâu chứ?" Darius có vẻ không vui.

"Ta và ngươi không giống nhau, ta có nhiều bạn!" Vương Vũ cười.

Cũng không phải lý do này, toàn bộ đám Toàn Chân Giáo còn mười mấy người. Đoán chừng khay hoa quả này cũng chẳng đủ, may là Vương Vũ không phải người không biết xấu hổ, đổi thành tên khốn Vô Kỵ nhất định sẽ ưỡn ngực nghiêm mặt bảo Darius đóng một bao tải để đem đi.

Ăn không hết vẫn có thể bán mà, hoa quả thêm thuộc tính vĩnh viễn lại là đồ tốt, tận dụng mọi thứ vẫn luôn là truyền thống tốt đẹp của Toàn Chân Giáo.

"..."

Darius không còn gì để nói: "Được rồi, không nói lời vô nghĩa với ngươi nữa, rốt cuộc ngươi tìm ra có việc gì?"

Darius cũng rất bất đắc dĩ với Vương Vũ, lúc mới quen Vương Vũ thì hắn vẫn là tên nhóc ngây thơ ngu ngốc, vậy mà mới bao lâu chứ, đã trở nên vô liêm sỉ như vậy, bản thân lão chỉ muốn khoe khoang chút thu hoạch mà thôi, thế mà hắn ăn rồi còn lấy đi mà không chút khách khí nào, mắng chửi không được, đánh cũng không đánh được, Darius đành phải nhanh chóng vào chủ đề, không tên nhóc này lại đánh chủ ý lên những vật khác.

"Mượn ít đồ." Vương Vũ lau miệng nói.

"Cái gì mà phải đòi ở ta?" Darius nói với vẻ khinh thường: "Ngươi cũng biết ta chính là Thần, chuyện vặt thế gian không liên quan đến ta."

"Nghịch Lân Của Rồng!" Darius vừa dứt lời, Vương Vũ đã nói một cách thản nhiên.

"Đờ mờ!"

Thân ảnh Darius lóe lên, thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống rồi, trừng mắt căm phẫn nhìn Vương Vũ: "Sao mà cái gì ngươi cũng muốn vậy?"

"Sao nào? Không cho sao?"

Vương Vũ nhìn lại Darius, nói với vẻ vô lại: "Ta biết bây giờ ta không đánh lại ngài, ngài không muốn cho ta thì ta cũng không thể cướp đi, thế nhưng ngài không cho ta sẽ đâm đầu vào người ngài mà chết, hai ta chết chùm là xong hết mọi chuyện."

"Ngươi..."

Nghe những lời Vương Vũ nói, Darius bỗng chán nản, chỉ vào Vương Vũ mà cả người run lên vì tức nói: "Sao ngươi không đổi chiêu nào mới mẻ hơn hả?"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment