Trang 789# 2
Chương 1579: Phượng Huyết.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ha ha! Thật tinh mắt!"
Vương Vũ cười ha hả, khẽ gật đầu sau đó nhấn chọn sử dụng.
Một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên.
"Răng rắc!"
Cùng lúc đó một tiếng thật lớn vang lên, một vòng xoáy thời không đã xuất hiện trước mặt Vương Vũ, vài giây sau đã hóa thành một cửa truyền tống màu đỏ.
Tiếp sau đó một cô gái đi ra từ trong cửa truyền tống.
Cô gái kia có khuôn mặt quyến rũ, dáng người rất đẹp, cả người tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, chính là Quân Chủ Liệt Diễm Nephis.
Nephis đi từ trong truyền tống trận ra, ngỡ ngàng nhìn quanh bốn phía, đến lúc cô ta thấy hai người (tạm thời tính họ là hai người thôi!) liếc nhìn nhau, cùng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt Nephis nhìn về phía Vương Vũ, cô ta cau mày hỏi Vương Vũ: "Là ngươi triệu hồi ta sao?"
"Đúng vậy, là ta!"
Vương Vũ khẽ lắc lệnh bài phượng hoàng trong tay, thản nhiên đáp.
"Ngươi là ai? Tại sao lại có lệnh bải phượng hoàng của ta?" Nephis nhìn Vương Vũ nói với vẻ khó hiểu.
"Ta..."
Nghe Nephis nói, máu trong người Vương Vũ muốn nghẹn trong lòng ngực.
Mẹ nó, NPC trong trò chơi này có ai tốt đẹp không cơ chứ?
Con mẹ nó đây chính là cái gọi là vong ân phụ nghĩa, hắn mới cứu Nephis từ dưới đất cách đây vài ngày, vậy mà kẻ khốn khiếp lại làm vẻ hiển nhiên không hề biết hắn, má nó, dầu gì ông đây cũng là chủ nhân của ngươi đó?
"Ta là Thiết Ngưu!"
Vương Vũ đen mặt nói: "Ngươi đã quên là ai đã cứu ngươi ra rồi sao?"
"À!" Nephis quệt môi nói: "Thì ra là ngươi à!"
Dứt lời Nephis quay qua nói với Darius: "Ô, thằn lằn thối, đã lâu không gặp, ngươi vẫn chưa chết sao?"
"Yên tâm!" Darius cười toét miệng không chịu tỏ ra yếu kém nói: "Bà già ngươi còn chưa chết thì ta chắc chắn sẽ không chết trước đâu."
"Ngươi nói ai già chứ?" Nephis trừng mắt.
Chung quy cũng là giống cái, đặc biệt ghét bỏ chữ già, thế nhưng nói một cách nghiêm túc thì Nephis mới phá vỏ vào tháng trước, bây giờ vẫn chưa được một tuổi, quả thực cũng không thể dùng từ già để hình dung.
Hai người họ vừa gặp mặt đã gươm súng sẵn sàng, bỗng chốc mùi thuốc súng bắt đầu tràn ngập khắp trong thành, thấy bọn họ sắp ngắt cấu nhau, bạn học Dominic chạy ra ngoài cửa theo bản năng.
Giỡn hoài, hai vị này chính là Thần thực sự, nếu bọn họ đánh nhau, hắt xì hơi một cái cũng có thể giết người nhiều chuyện bên cạnh trong chớp mắt.
Vương Vũ thì có vẻ thê thảm rồi, hai vị lão gia này đều là tùy tùng của hắn, bất kỳ ai chạy cũng được nhưng Vương Vũ thì không thể, hắn vẫn cần có sĩ diện chứ, dù sao hai tên không phải người này đánh nhau cũng không dám đánh lên Vương Vũ.
Vả lại với bản lĩnh của hai vị này nếu có đánh nhau thật sự thì phải trời sập đất lở, chạy như thế nào cũng chẳng thoát được, chẳng đáng để chạy một chút nào.
"Được rồi!"
Với việc đánh nhau của tiểu đệ, lão đại đây làm thế nào cũng không thể không biểu hiện một chút, ngay lúc mâu thuẫn hai người sắp chuyển từ ngôn từ sang bạo lực, Vương Vũ dứt khoát cao giọng quát: "Tất cả im miệng cho ta, nghe ta nói này!"
"Oái!"
Tiếng cãi nhau của hai người chợt im bặt, trong tòa thành bỗng chốc yên lặng như tờ.
Darius và Nephis lại dứt khoát nhìn chằm chằm vào Vương Vũ, trong mắt họ đầy sự kinh ngạc cùng với phẫn nộ, rất dễ nhận thấy hai vị này sống mấy nghìn năm cũng không ai dám nói bọn họ nhiều chuyện như vậy.
Có thể thấy chiến tích một cái họng của Vương Vũ khiến hai tên BOSS cấp Thần phải kinh hoàng, là người đầu tiên trên thế giới, không ai dám vượt qua.
Vương Vũ mới mặc kệ điều đó, hắn chỉ vào Nephis nói: "Ta gọi ngươi đến cũng không phải để cho ngươi cãi nhau."
"Ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy ư?" Nephis nhíu mày nói: "Ngươi không muốn sống nữa chăng?"
"Ngươi thử đụng đến ta mà xem!" Vương Vũ liếc Nephis.
Con bà nó tạo phản rồi, bình thường thì thôi đi, Vương Vũ cũng không quan tâm đến thái độ hai tên này với hắn, nhưng lúc này vẫn không xem chủ nhân là hắn ra gì, chẳng phải không muốn tự do sao?
Không cho Vương Vũ thể diện chính là không cho lão đại hệ thống mặt mũi, BOSS có trâu bò dám không cho hệ thống sĩ diện cũng chỉ có một.
Tự do quả thật đáng quý, cái giá của tính mạng càng cao hơn, nếu như đã vì tự do mà bán cả thân thể cũng đừng lại vì trò rắm thúi này mà liên lụy đến tính mạng.
Thấy thái độ Vương Vũ cứng rắn như vậy, Nephis dứt khoát nghẹn lời, sững sờ một lúc lâu mới từ từ toét miệng cười nói: "Ha ha, Ngưu huynh, ta với ngươi hay nói giỡn mà, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?"
"Việc nhỏ thôi!"
Vương Vũ chỉ vào Dominic ở ngoài cửa nói: "Người bạn này do ham học mà biến thành linh hồn, bây giờ muốn sống lại ngươi hãy tìm cách giúp hắn nhé, ngươi là người giỏi trong việc sống lại, như thế nào mới có thể làm cho hắn sống lại?"
"Đây.." Nephis nhìn Dominic nói: "Điều này không dễ đâu."
"Gì mà không dễ chứ!" Darius nói với vẻ kích động: "Ngưu huynh đừng nghe cô ta nói bậy, chỉ cần cô ta bỏ ra vài giọt Phượng Huyết là được."
"Darius, ngươi dám ra ngoài đánh với ta một trận không?" Nephis gào lên trong sự phẫn nộ.
Bản lĩnh cao nhất của Nephis chính là bay lượn, không gian trong thành nhỏ hẹp, hạn chế thực lực của cô ta.
Darius cũng không ngốc, dựng ngón tay thối khiêu khích nói: "Muốn thì đánh ở chỗ này! Lúc nào cũng tiếp đón!"
"Phượng Huyết?" Vương Vũ không nhìn quan tâm cuộc tán dóc của hai người, hỏi Nephis với vẻ khó hiểu: "Đó là cái gì vậy?"
"Ta..." Nephis hung hăng trợn mắt liếc nhìn Darius, bực dọc nói: "Cái này mà còn hỏi nữa, đương nhiên là máu của ta."
"Hừ!" Vương Vũ bĩu môi nói: "Ta còn tưởng là thứ bảo bối gì chứ, cả người ngươi nhiều máu như vậy cho vài giọt thì có làm sao đâu chứ?"
"Ngươi nói cái gì chứ? Đây chính là máu của ta đó!" Nephis thấy Vương Vũ nói máu của mình giống như máu gà máu vịt ăn lẩu, liền nổi nóng.
Nephis không giống với Darius, mặc dù một thân bản lĩnh của Darius có một nửa xuất phát từ huyết thống, nhưng đã trải qua một phen mài luyện, mà Nephis lại là nguyên tố hỏa thuần khiết nhất trong trời đất biến thành, từ khi ra đời đã là sự tồn tại mạnh nhất trong trời đất.
Làm thần thú trơi sinh, vật trên người Nephis đều chứa thần cách, không nói đến các loại tài liệu cấp Thần lông phượng hoàng, cho dù là phân của Nephis thì đối với nhân loại thế gian mà nói chính là thần vật.
Còn về Phượng Huyết lại càng có nguồn gốc thần tính từ Nephis, có thần hiệu niết bàn trọng sinh đã không có bảo vật gì sánh kịp, sao có chuyện dễ dàng tặng cho người ta như vậy chứ.
"Chỉ một giọt cũng không được sao?"
Chung quy Vương Vũ cũng không phải đám thối nát Toàn Chân Giáo kia, trong quan niệm đạo đức vẫn rất mạnh, thấy Nephis trân trọng máu cô ta đến vậy, Vương Vũ cũng đoán được giá trị của Phượng Huyết có khả năng không thua gì vảy ngược của Darius, cho nên lúc này giọng điệu có chút khẩn thiết.
"Không được!"
Nephis lắc đầu: "Nửa giọt cũng không được!"
"Ngưu huynh!" Lúc này Darius sáp lại nói: "Cô ta coi thường ngươi mà ngươi cũng có thể nhịn ư?"
"Quên đi!" Vương Vũ xua tay đầy bất đắc dĩ nói: "Đồ của cô ta cũng không có nghĩa vụ phải đưa cho ta, thật sự không được thì tìm cách khác thôi."
"Đừng mà!" Darius nói: "Sao ngươi không khách khí với ta như vậy chứ, chết chùm với ả đi!"
"???"
Nghe những lời của Darius, Nephis thầm hoảng hốt, cùng lúc đó tóc gáy đều dựng lên.