Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1581: Vương Vũ Hỏi Đường

Trang 790# 2

 

 

 

Chương 1581: Vương Vũ hỏi đường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Diện tích quốc thổ của Hàn Quốc nhỏ hơn rất nhiều so với Nhật Bản.

Nhật Bản có ba đảo sáu thành kết hợp thành một vùng không hề nhỏ, mà Hàn Quốc cũng chỉ có bán đảo, và ba thành được chia ra làm thành Thiên Tinh, thành Thiên Không và thành Thiên Thần.

Thành Thiên Tinh là một trong ba thành lớn nhất của Hàn Quốc, thành Thiên Không và thành Thiên Thần tuy là tên nghe rất kiêu ngạo, nhưng nhỏ hơn thành Thiên Tinh khá nhiều.

Bởi vì trong bối cảnh “Trọng Sinh”, thành Thiên Tinh là nơi thần Quang Minh ngã xuống, vì vậy thành Thiên Tinh lại được gọi là Thánh vực, NPC Hàn Quốc thậm chí người chơi đều tự xưng là con dân của thần, tin tưởng vững chắc thành Thiên Tinh là thành trung tâm của trò chơi, mà lãnh thổ Hàn Quốc còn là vũ trụ khởi nguyên của “Trọng Sinh”.

Cho nên trong “Trọng Sinh” vẫn lưu truyền cách nói vũ trụ khởi nguyên của Hàn Quốc.

Còn có phải thật sự là vũ trụ khởi nguyên hay không thì ai quan tâm, người ta chỉ tin cái người ta muốn tin, không cần trả thuế... người chơi Hàn Quốc còn nói toàn bộ đại lục Dũng Giả đều từng là lãnh địa của Hàn Quốc, có thể nhịn không?

Darius không hổ là cường giả, dịch chuyển Phá Toái Hư Không xác định địa điểm rất tốt, Vương Vũ liền bị Darius vứt xuống cửa thành Thiên Tinh.

Trong bối cảnh trò chơi, dù là ba đảo Doanh Châu hay là bán đảo Hàn Quốc, đều là cha truyền con nối của đại lục Dũng Giả, khác biệt về lối kiến trúc cũng không quá nhiều, tuy nhiên thành Thiên Tinh là nơi thần Quang Minh ngã xuống, nên mọi thứ đều có quan hệ tới thần Quang Minh, khắp nơi đều là trắng xóa, điều này khiến Vương Vũ nhìn rất khó chịu.

Theo như cách nói ở quê Vương Vũ là: “Quốc tang!”

Ừm, dù sao cũng là nơi ngã xuống, không xấu.

Hàn Quốc tuy nhỏ, sự nghiệp game thể thao điện tử trực tuyến cũng rất phát đạt, nhưng số lượng người chơi và chất lượng vẫn kém xa so với Nhật Bản.

Thành Thiên Tinh là thành chính lớn nhất Hàn Quốc, có chừng mấy trăm ngàn người chơi, cũng không khác mấy các thành lớn khác.

Lúc này là lúc người chơi vào game nhiều nhất, cửa thành Thiên Tinh có một hàng dài game thủ, nhìn có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Tình cảnh này không khác thành Dư Huy mấy.

Lẫn trong đám người, Vương Vũ lén lút chạy vào thành Thiên Tinh.

Thành Thiên Tinh có bố cục khá tương đồng thành Dư Huy, nhưng ở vị trí trung tâm của thành Thiên Tinh có một tòa tháp cao chọc trời, rất khí thế, khiến người ta kính trọng nhưng không dám gần gũi.

Sau khi vào thành Thiên Tinh, Vương Vũ lập tức ngây ngẩn cả người.

Lão già An Đồ Ân chết tiệt kia chỉ nói cho Vương Vũ biết Vinh Quang Của Thần ở thành Thiên Tinh, còn cụ thể ở đâu thì không nói.

Thành Thiên Tinh rộng không kém thành Thánh Quang của đại lục Dũng Giả, thành lớn như vậy, lại lạ chỗ thì đi tìm một đạo cụ trong truyền thuyết, chẳng phải là mò kim dưới đáy biển sao?

Nếu như Vinh Quang Của Thần ở trong thành, nếu như nói...

Đặc biệt là, diện tích của bản đồ dã ngoại lớn không kém thành chính chút nào thậm chí còn hơn, nếu nhắm mắt tìm bừa thì tìm đến bao giờ?

Nhất thời, Vương Vũ đột nhiên hiểu rõ bó tay chịu chết là gì...

Tìm cái gì, dùng vũ lực cũng không giải quyết được vấn đề.

Rơi vào đường cùng, Vương Vũ không thể làm gì khác hơn là hỏi Vô Kỵ, kết quả Vương Vũ lại nhận được trả lời: “Xin lỗi, người ngươi gọi không có ở đây...”

“Mẹ nó!”

Nhìn thông báo hệ thống, Vương Vũ như sụp đổ.

Hết cách rồi, tự mình tìm nhất định không thể thực hiện được, tìm người ngoài cũng không liên lạc được, bây giờ chỉ có thể dựa hỏi bừa vậy.

Nhưng chưa từng đến đây, biết tìm ai hỏi?

Vương Vũ bắt đầu tìm bốn phía.

Khi Vương Vũ đang nhìn quanh, đột nhiên, một Thích khách và một Chiến sĩ đi ngay cạnh Vương Vũ.

Chiến sĩ có vóc người khôi ngô, sau lưng có một cây búa to, Thích khách có vóc người còng lưng, đùi bị một cây chủy thủ cắm vào.

Hai người đến một chỗ, đối mặt nhau.

Không khí quanh hai người có vầng sáng nhạt nhòa, trang bị khá cao cấp, ngực đính huy chương vàng sáng, Vương Vũ nhìn nó, cảm thấy vô cùng quen mắt.

Có vẻ họ cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Vương Vũ, hai người đi tới trước mặt Vương Vũ, sau đó chăm chú nhìn gương mặt khó chịu của Vương Vũ.

Bị người ta nhìn chằm chằm trên đường cũng không phải dễ chịu gì, trong game mà vậy là rút đao chiến đấu rồi.

“Hai vị!” Vương Vũ thấy hai người có chút khó chịu, vội nở nụ cười, nói: “Có từng nghe nói qua Vinh Quang Của Thần chưa?”

“????”

Nghe Vương Vũ nói, hai người thể hiện một chuỗi dấu chấm hỏi, rõ ràng hai người này không hiểu Vương Vũ nói cái gì.

“Ngươi nói cái gì?” Để xác nhận, Chiến sĩ ngoẹo đầu hỏi ngược lại.

“???”

Lần này, đến lượt Vương Vũ lơ mơ... Mải nghĩ phải hỏi đường lại quên mất khác biệt ngôn ngữ.

Nếu nói mà không hiểu ý thì còn cần hỏi thăm làm gì, Vương Vũ thở dài ôm quyền với hai người, nói: “Cáo từ!”

Nói xong, Vương Vũ liền lúng túng rời đi, vừa đi vừa cố gắng hiểu tiếng của thành Thiên Tinh.

Mà hai người vừa được Vương Vũ hỏi đường thì nhìn nhau kinh ngạc.

Có thể nói Vương Vũ là gà mờ, dù Vương Vũ là người chơi lâu năm, nhưng quy củ trò chơi hắn chỉ hiểu mấy vấn đề cơ bản, còn quy củ cao hơn và quy tắc ngầm, thì Vương Vũ mù tịt, chỉ đàng làm theo ý mình.

Nhưng người chơi đều biết, ở chỗ xa lạ thì nhất định phải tránh việc hỏi đường.

Trước là vì thế giới trò chơi có thể coi là thế giới quan niệm đạo đức ràng buộc cấp thấp, dù sao thế giới này là ảo, không mấy người nào sẽ ảnh hưởng tới người nào khi ngoại tuyến, vì vậy mặt xấu của người chơi sẽ được phóng đại trong thế giới trò chơi.

Cho nên chuyện hỏi đường mà nói, chính là trực tiếp để đối phương biết mình là người xứ khác.

Trong hiện thực, người mới đến đều khó tránh bị người địa phương xa lánh, mà trong trò chơi thì càng thể hiện rõ nhất.

Cho dù ngươi là người trong thành nhưng chỉ cần trên người có thứ tốt, cũng có thể thì tấn công chứ đừng nói đến người lạ không hề quen thuộc chỗ này, nên việc hỏi đường cơ bản giống như là quang minh chính đại nói cho đối phương biết “Ta là dê béo, mau tới làm thịt ta đi?”

Huống chi quan niệm cá nhân trong game của người chơi rất mạnh.

Từ quan điểm tập thể công hội cơ bản nhất, đến quan điểm tập thể thành chính rồi đến quan niệm phe cánh ở mức độ cao hơn, tất cả đều phản ánh bản chất tập thể của người chơi.

Công hội và thành công hội không khác nhau mấy nhưng giữa các phe cánh lại vô cùng rõ ràng.

Hệ thống cũng từng có trận gây rối, phe phái khác nhau, tập thể khác nhau đánh nhau mà không những không trừng phạt họ mà còn thưởng cho họ, vì vậy người chơi luôn rất phản cảm với những người bên ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment