Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1580 - Chương 1582: Dụ Địch Vào Hang?

Trang 791# 1

 

 

 

Chương 1582: Dụ địch vào hang?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Hoàn cảnh của Vương Vũ lúc này không chỉ là vấn đề phe cánh mà còn bao gồm cả ba loại quan niệm nói trên. Bởi vì từ cấp độ phe cánh lên đến quốc gia có thể coi là quan niệm tập thể không thể xâm phạm.

Chơi game chính là cướp đoạt tài nguyên môt cách thô bạo và nguyên thủy nhất, mỗi một tấc đất đều có thể săn BOSS, không nhượng một tấc đất nào, tranh đoạt dù chỉ một tấc, vì vậy bất kể hành vi vượt biên giới nào đều có thể coi là xâm lược.

Điều này đã được hệ thống quy định rõ ràng trong văn bản. Đó là hễ anh giết được người chơi cùng nước anh thôi là vinh dự, danh vọng hay kinh nghiệm cái gì cần có đều có hết, thậm chí anh còn có thể lấy được công huân đặc biệt dùng để đổi trang bị ở chỗ người hướng dẫn, mà mức đổi cao nhất là đổi lấy thần khí.

Cùng nước đã vậy, ở đây còn là giương cung bạt kiếm giữa quốc gia với quốc gia thì sẽ cỡ nào nữa.

Chiến tranh là phải dùng đến tiền, người chơi rất vui lòng chi tiền cho các công ty trò chơi hoạt động như các đại lý buôn vũ khí và nhà tiếp viện vũ khí. Vì vậy, những cuộc chiến tranh giữa các quốc gia cũng là cao điểm của việc buôn bán vũ khí, còn là mánh khóe tối ưu mà các công ty trò chơi dùng để kích thích tiêu thụ.

Nhớ năm đó trong cộng đồng game ở Trung Quốc có một người gọi là cái cứt gì mà nhà cung cấp trò chơi, dựa vào một trò chơi gì đó, bằng việc buôn bán vũ khí trong game mà trở thành người giàu nhất trong giới IT.

Vật đổi sao dời, mặc dù cái cung cấp dịch vụ trò chơi kia đã phá hỏng bầu không khí chơi game, nhưng các chiêu trò kiếm tiền của anh ta cũng đã được lưu lại...

Dù “Trọng Sinh” có là trò chơi sử dụng công nghệ cao thì mục đích tạo ra nó vẫn là để kiếm tiền, cho nên mới bỏ nhiều công sức cho các cuộc chiến tranh giữa các quốc gia.

Bình thường, người chơi mới vào chơi game đều nhận thức được điều này, còn trừ khi có bối cảnh lẫn có thực lực, nếu không trong những trường hợp bình thường, nếu sở hữu được trang bị tốt cũng không dám đem ra khoe khoang.

Vương Vũ lại ngược lại, ra nước ngoài còn dám đi khắp nơi hỏi đường đúng là có chút không để quy củ vào mắt.

Vương Vũ vẫn tiếp tục vừa đi vừa hỏi người đi đường khiến ai cũng nhìn hắn rồi xì xào bàn tán với nhau.

Lúc này, khi Chiến sĩ và Thích khách thấy Vương Vũ bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng, liền liếc mắt nhìn nhau rồi nói: “Người này nhìn không giống người chơi ở thành Thiên Tinh chúng ta.”

“Gì mà không phải người chơi ở thành Thiên Tinh.” Thích khách bĩu môi đáp lại: “Ta còn thấy hắn ta cũng chẳng phải là người nước chúng ta đâu.”

“Thế ngươi nói xem hắn là người Nhật hay là người Trung?” Chiến sĩ sờ sờ cằm, suy tư nói.

“Mặc kệ nó!”

Rồi Thích khách rút dao găm ra, nói: “Là người nước nào cũng được, chỉ cần làm thịt được hắn là có được công huân quốc chiến rồi.”

“Ngươi bình tĩnh chút đi!” Chiến sĩ kéo Thích khách lại, nhắc nhở: “Thằng ranh con ngoại quốc đó có thể từ chỗ nó chạy đến thành Thiên Tinh của chúng ta thì thực lực của nó không khinh thường được đâu, nếu chúng ta cứ vậy mà lên đánh thì chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”

“Không phải đối thủ? Ha ha!” Thích khách cười lạnh, nói: “Vậy ngươi có thấy nghề nghiệp của hắn ta không?”

“Nghề nghiệp?” Chiến sĩ sửng sốt trả lời: “Không chú ý tới.”

“Một tên Võ học gia thôi mà, có lợi hại nữa thì có thể lợi hại đến mức nào chứ!” Thích khách khinh thường nói: “Ngươi không đi, ta tự đi.”

Võ học gia vốn nổi danh là nghề nghiệp cống thoát nước, có biệt danh là “Mười tên Võ sư, chín tên không ra gì, còn một tên thì giỏi võ mồm”. Còn Thích khách vốn là nghề nghiệp đứng đầu về PK trong “Trọng Sinh”.

Trong tình huống bình thường, nếu không phải là đồ ăn đặc biệt, Thích khách đánh Võ học gia dễ như trở bàn tay, huống chi tên Thích khách này còn là một tên sở hữu toàn đồ cực phẩm lại dám nghênh ngang mở hiệu quả đặc biệt khi đi đường, cho thấy thực lực của hắn hiển nhiên không phải dạng vừa.

“Võ học gia?” Chiến sĩ nghe vậy cũng cười cười nói: “Nghề nghiệp củi mục như vậy mà cũng dám lên giọng, tên này rõ ràng muốn chết mà.”

Tuy nhiên, trời đất chứng giám, tuy Vương Vũ lên giọng, nhưng chuyện này tuyệt đối không phải ý định ban đầu của hắn...

Hai người kia nói xong, thoắt một cái Thích khách đã không thấy đâu, nhanh chóng đi theo Vương Vũ, Chiến sĩ cũng tháo vũ khí đeo trên lưng xuống, cầm nó trên tay rồi chạy theo.

. .

Mọi người đều là người chơi game nên Thích khách có thể nghĩ tới thì tự nhiên những người khác cũng nghĩ đến. Vì vậy, trong chốc lát, hành vi kiêu căng của Vương Vũ đã dẫn theo cả đống người theo đuôi.

Nhưng những người đi theo Vương Vũ này khi thấy Chiến sĩ cầm búa lớn đi phía sau Vương Vũ thì đều cả kinh, tất cả nháo nhào chậm lại bước chân, sau đó quay người rời đi.

Điều này cho thấy những người chơi này rất sợ Chiến sĩ, đến mức ngay cả công huân quốc chiến cũng có thể từ bỏ.

Vương Vũ không phải người mù, không những thế giác quan của Vương Vũ còn hơn hẳn người bình thường, hắn không cần quay lại cũng biết có rất nhiều người đi theo hắn, mặc dù không biết những người này muốn làm gì, nhưng Vương Vũ cũng cảm thấy đám người kia không có ý tốt.

Mà Vương Vũ thì luôn là kẻ vừa có tài vừa to gan. Mấy cái chuyện bị người ta đuổi giết Vương Vũ vừa sinh ra đã gặp phải, mà gặp nhiều đến nỗi thành thói quen rồi. Vì vậy với mấy tên có mưu đồ bất chính này, Vương Vũ làm như không thấy.

Đi được một lúc Vương Vũ đột nhiên cảm giác những người đi phía sau càng ngày càng ít đi, đến cuối cùng chỉ còn lại hai người. Điều này khiến Vương Vũ thấy rất lạ. Bởi vì bình thường những tình huống truy sát này là ngày càng nhiều người mới đúng nhưng ngày càng ít đi thì thật bất thường,

Trong lúc Vương Vũ đang băn khoăn, hắn bỗng thấy một cái hẻm nhỏ cách hắn không xa.

“Hừm! Xem xem bọn hắn muốn làm cái gì.”

Vương Vũ hừm một cái rồi đi vào con hẻm nhỏ đó.

“Hử?”

Thấy Vương Vũ đi trong hẻm nhỏ im lìm kia, Chiến sĩ và Thích khách đang theo sau hắn sững sờ.

“Thằng nhãi này gan lớn nhỉ, hỏi đường, giờ lại còn chui vào cái hẻm nhỏ im lìm kia, chẳng lẽ hắn ta thật sự muốn chết?” Thích khách khó hiểu nói.

“Cẩn thận chút, có khi nào là bẫy!” Chiến sĩ cảnh giác nói: “Tên này nhìn đâu cũng thấy khả nghi, ta nghi hắn đang dụ địch vào hang, trong ngõ hẻm này tám phần mười có mai phục.”

Không ngờ rằng tên Chiến sĩ nhìn cao lớn thô kệch này lại là người có đầu óc như vậy.

Đúng vậy, những chuyện kiểu này trong game cũng không ít, thấy người ta có trang bị cực phẩm liền giả đò tỏ vẻ ngây thơ rồi dẫn dụ người ta vào một chỗ yên ắng không bóng người, sau đó một loạt gã cao to xông ra, vây lấy giết người để người ta rơi đồ rồi lụm lấy. Chiêu trò này đã xuất hiện kể từ khi các trò chơi trực tuyến bằng bàn phím và chuột ra mắt, vậy nên ai là người chơi lão làng đều không lạ gì mấy cái này.

“Chúng ta có nên theo hay không?” Thích khách nghe vậy thì hơi chột dạ, phải cất tiếng hỏi.

Chiến sĩ chưa kịp trả lời, Vương Vũ đang đứng trong ngõ hẻm đột nhiên hất đầu về phía Thích khách, hắn hô: “Này, hai người các ngươi theo ta cả một đoạn đường, sao đến đây lại kinh sợ rồi?”

“???”

Giọng nói của Vương Vũ khiến Chiến sĩ càng hoảng sợ hơn, cuống quít lùi lại một bước, chắn búa lớn trước ngực.

Thích khách cũng sợ toát mồ hôi lạnh, vội nhìn lại tình trạng của bản thân, chắc chắn mình đang bí mật đi theo hắn mới lạc giọng, lắp bắp hỏi lại: “Ngươi. . . Ngươi thấy ta?”

Vương Vũ không hiểu Thích khách nói gì nhưng nghe giọng kinh ngạc của Thích khách hắn vẫn hiểu đại khái, cười cười nói: “Ta đưa các ngươi tới đây, các ngươi lại chẳng dám làm cái gì, lại còn sợ hãi, đúng là vô nghĩa, đi đây!”

Nói xong, Vương Vũ khinh thường nhìn họ rồi tiếp tục bước vào hẻm nhỏ.

“Mẹ nó! Dám xem thường chúng ta!”

Nhìn trang bị của hai người này không khó nhìn ra họ cũng là cao thủ, chưa từng bị người ta khinh bỉ. Vì vậy khi thấy vẻ mặt của Vương Vũ, hai người mới nhất thời biến sắc, giận sôi gan sôi ruột.

Chiến sĩ là một người tỉnh táo, không dám manh động, nhưng tên Thích khách kia lại là một tên dễ xúc động, không nói không rằng cứ thế rút dao găm ra, vọt tới chỗ Vương Vũ, đâm vào lưng Vương Vũ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment