Trang 791# 2
Chương 1583: Quan Thế Âm tìm đường chết
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Trong lúc Thích khách cầm dao găm sắp đâm vào lưng Vương Vũ, Vương Vũ không quay đầu lại, hắn chỉ vươn tay duỗi ra phía sau.
Sau đó, Thích khách chợt cảm thấy tay mình bị kéo xuống, tay cầm dao găm bị Vương Vũ túm chặt cổ tay, khiến hắn ta có dùng sức ra sao cũng không thể di động đâm lên phía trước.
Sau đó, Vương Vũ hơi siết chặt cổ lấy Thích khách, theo quán tính, tay Thích khách cầm không nổi dao găm, hắn ta bỗng thả tay ra, dao găm rơi xuống đất.
“!!!”
Thích khách thấy thế thì thất kinh, tay trái cuống quít quờ đùi, rút ra môt cây dao găm khác rồi đâm vào lưng Vương Vũ, nhưng đúng lúc này, Vương Vũ bỗng nhiên quay người lại, giơ tay tung một chưởng.
Thích khách đâm dao găm mới được nửa đoạn đường, lòng bàn tay trái của Vương Vũ đã tung chưởng đập vào lồng ngực của Thích khách.
“Bịch!!”
Âm thanh nặng nề vang lên, Thích khách chợt cảm thấy như rơi từ trên trời xuống, người hắn ta mất cân bằng, bị một chưởng của Vương Vũ đánh văng xa đến bốn, năm mét, sau đó ngã uỳnh một cái thật mạnh ngay dưới chân Chiến sĩ.
Tuy một chưởng này chỉ là đòn công kích bình thường, nhưng đòn công kích này của Vương Vũ quá mức ngang ngược, lượng máu của Thích khách kia chỉ khoảng hai ba chục nghìn, giờ lại bị Vương Vũ dùng đúng một chưởng đánh tụt máu đến hàng đơn vị.
Sắc mặt Thích khách lập tức trở nên trắng bệch, Chiến sĩ ở bên cạnh thấy thế cũng vô cùng hoảng sợ.
Ai cũng biết, Võ học gia không có vũ khí tinh thông, ưu thế chính của nghề này thời gian hồi chiêu, vậy nên có thể dễ dàng tiến hành kỹ năng nối tiếp kỹ năng để gây ra tổn thương liên kích.
Vì vậy mà dáng đánh của nghề nghiệp Võ học gia vô cùng đẹp, có thể đánh người ta bay lên trời nhưng lúc tung chiêu cũng chỉ được có vậy, cho nên nghề nghiệp Võ học gia chỉ là loại có hoa mà không có quả, bị gọi đùa là chuyên viên mát xa cấp cao nhất của “Trọng Sinh”.
Một chưởng kia của Vương Vũ mặc dù nhìn có vẻ hời hợt, nhìn không có gì lạ, nhưng một chưởng đó lại đánh tụt đến mấy nghìn máu của Thích khách, khiến hắn ta suýt chút nữa thì bị giết chết.
Phải biết rằng, ở giai đoạn này, trang bị và kỹ năng của người chơi đã được hoàn thiện và rất khó đánh một chưởng mà giết chết đối thủ trong nháy mắt. Thích khách kia cũng là cao thủ cấp 60 trở lên, trang bị càng không hề yếu, mạnh như vậy mà còn suýt chút nữa không trụ được một đòn công kích bình thường của Vương Vũ, thậm chí thương thế còn vô cùng kinh khủng.
Đòn công kích bình thường còn biến thái như vậy, vậy nếu mà dùng kỹ năng nữa thì Thích khách kia không phải sẽ bị giết chết ngay tại chỗ sao?
“Ngươi muốn như thế nào?”
Thấy Thích khách bị một chưởng của Vương Vũ đánh cho tụt sắp hết thanh máu, Chiến sĩ giật mình, giơ ngang búa lớn lên chắn trước mặt Thích khách, ngón tay chỉ chỉ huy chương trước ngực, nói: “Biết bọn ta là ai không?”
“???”
Tất nhiên Vương Vũ nghe không hiểu lời của đối phương, thấy điệu bộ của Chiến sĩ như vậy Vương Vũ còn tưởng rằng hắn ta đang gây hấn với mình.
Vương Vũ là người thế nào chứ? Một tên ma quỷ cuồng giết người với thủ đoạn độc ác bậc nhất trời đất này, đối với người cầu chết, từ trước đến nay hắn đều cầu gì được nấy, người giang hồ gọi là “Quan Thế Âm tìm đường chết”. Vậy nên khi thấy Chiến sĩ thành kính như vậy Vương Vũ lập tức phát huy mỹ đức cầu gì được nấy của hắn, sau đó xoay người lại, đá một cước vào chuôi dao găm vừa bị rơi trên đất.
“Vút!”
Dao găm mang theo tiếng gió thổi, bay về phía Chiến sĩ.
Mà thân thủ Chiến sĩ cũng không hề kém, tay trái cầm cán búa nhấc lên.
“Keng!”
Một tiếng vang nhỏ vang lên, dao găm bị mẻ rơi xuống đất. Lúc này đây, Vương Vũ đã xuất hiện ngay trước mắt Chiến sĩ rồi.
Chiến sĩ thấy vậy thì cả kinh, vội vã nhảy về sau một bước. Vương Vũ chưa kịp đáp xuống đất, hai tay hắn ta đã nắm chặt cán búa, rồi vung búa lên, búa lớn xẹt qua tạo thành một đường vòng cung, chém về phía Vương Vũ.
“Ha ha!”
Vương Vũ mỉm cười, đạp một bước bay vút lên, tránh thoát được đòn tấn công của búa lớn, sau đó tay phải hắn duỗi xuống, cầm búa tung Mãnh Hổ Kích ra, đánh về phía trước.
“Au ui!”
Chiến sĩ bị Vương Vũ lôi lôi kéo kéo nên suýt nữa tuột tay rơi vũ khí, người hắn ta không tự chủ tiến lên trước hai bước.
Cùng lúc đó Vương Vũ xoay người trên không trung, sử dụng Lôi Đình Cước đạp ra phía sau, bàn chân lớn dẫm vừa độc ác vừa chuẩn xác lên gương mặt của Chiến sĩ.
Lôi Đình Cước là kỹ năng Vương Vũ thành thạo nhất trong tất cả các kỹ năng. Vì vậy, bị Vương Vũ đá trúng một cước này trừ BOSS ra thì chưa từng thấy người nào còn sống cả, Chiến sĩ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Bịch!”
Một tia sét hiện lên, Chiến sĩ bị Vương Vũ dẫm hóa thành ánh sáng trắng ngay tại chỗ, búa lớn đang cầm trong tay giờ dây đã rơi vào tay Vương Vũ trong lúc hắn ta bị đạp chết.
“Lạch cạch!”
Vương Vũ đáp xuống đất, lắc eo một cái, một búa bổ về phía dao găm rơi trên đất.
“Phù!”
Một âm thanh âm trầm vang lên, trong lúc đang định lén lút nhặt dao găm lên rồi chạy trốn, Thích khách bị Vương Vũ dùng búa tấn công từ phía sau lưng, chém đứt nửa cái đầu của hắn ta.
May đây là trong trò chơi nên hiệu ứng đẫm máu đã bị giảm rất nhiều. Một ánh sáng trắng lóe lên, hài cốt của tên Thích khách kia liền biến mất, chỉ để lại một con dao găm trơ trọi trên mặt đất.
Vương Vũ một tay cầm búa, một tay tung chiêu, ánh sáng trắng cuộn con dao găm rơi vào tay Vương Vũ. Sau khi nhìn vào thuộc tính của búa lớn và dao găm trong tay, Vương Vũ mỉm cười hài lòng.
Hàn Quốc quả không hổ là cường quốc trong thi đấu thể thao trực tuyến, giết bừa hai tên người qua đường mà mình hỏi đường cũng nhặt được bất ngờ (nói đúng ra là cướp được), đó là hai trang bị Ám Kim.
Trong giai đoạn hiện giờ, trang bị Hoàng Kim đang là xu thế của người chơi, trang bị Ám Kim ở trong nước đều do cao thủ sở hữu, nhất là món vũ khí lớn này mà mang ra thị trường cũng rất đáng giá tiền. Chuyến này đi đúng là không uổng công, coi như không tìm được Vinh Quang Của Thần nhưng ít ra vẫn kiếm được chút gì đó.
Cất hai món vũ khí đi khiến tâm trạng Vương Vũ rất tốt, hắn lại tiếp tục đi hỏi đường... Nhưng hai người chơi trong Trọng Sinh lại phát điên rồi.
“Đệch! Ngươi không chạy trốn à?”
Khi thấy tên của Thích khách tối lại, sau đó Thích khách lại xuất hiện ở điểm sống lại đối diện, Chiến sĩ hối hả truy hỏi tình hình.
“Không...” Thích khách sầu não nói: “Thằng cháu trai kia chém ta từ phía sau.”
“Búa của ta đâu? Nhặt về chưa?” Chiến sĩ thấy Thích khách ở điểm sống lại mà lòng lạnh đi, thận trọng hỏi.
“Nhặt cái mẹ nhà ngươi!” Thích khách tức giận nói: “Dao găm của lão tử còn chưa kịp nhặt lại, nhặt búa cái rắm ấy.”
“Mẹ kiếp!”
Thích khách vừa nói như vậy, Chiến sĩ vốn luôn khá lạnh nhạt lại trở nên gắt gỏng.
Đại trượng phu đứng giữa trời đất, chết thì chết nhiều nhất cũng đành coi như chịu thiệt thòi, kinh nghiệm cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, mà trang bị bị cướp mới là chuyện lớn, vì dù thế nào, đối với bất kỳ người chơi nào, trang bị là tài sản cố định... Cũng giống như chuyện xây nhà mua xe trong thực tế vậy.
Nhất là hai người còn bị cướp mất hai trang bị Ám Kim, món vũ khí lớn này là vật quý giá nhất của người chơi, mà lúc này lại bị người ta cướp mất thì tính tình Chiến sĩ có ôn hòa đến đâu thì bây giờ cũng không tỉnh táo được.
“Đi! Cướp về!”
Nói xong, Chiến sĩ nổi giận đùng đùng ra khỏi điểm sống lại, còn lôi kéo cả Thích khách đi tìm Vương Vũ liều mạng.
Nhưng lần này Thích khách cũng học khôn ra rồi, hoặc là nói lần đầu ngã đau, từng chết một lần nên đầu óc Thích khách cũng khôn ra cũng học được bài học rồi, coi như không chết vô ích.
Thích khách tránh khỏi sự lôi kéo của Chiến sĩ, nói: “Đại ca, ngươi đùa à? Ngươi cảm thấy hai chúng ta bây giờ có thể đánh bại được tên khốn kiếp kia không?”
“Chuyện này...”
Chiến sĩ nghe vậy liền yên lặng, bỏ qua ý tưởng đi tìm cái chết.
Đúng vậy, lúc nãy hai người kết hợp đánh lén Vương Vũ còn bị hắn giết rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ vũ khí còn bị Vương Vũ cướp lấy thì lúc này lại đi tìm Vương Vũ thì chẳng phải là chịu chết sao? Đảm bảo những trang bị khác trên người cũng bị Vương Vũ cướp đi nốt.
Hơn nữa, sau khi chứng kiến sự thành thạo khi sử dụng vũ khí của Vương Vũ, hai người càng không dám nghi ngờ thủ đoạn của Vương Vũ.