Trang 792# 1
Chương 1584: Đánh công huân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Vậy bây giờ chỉ có thể gọi người...”
Tuy biết rõ mình không phải đối thủ của Vương Vũ, nhưng hai người cũng không vì thế mà quyết định chịu nén giận.
Vì dù sao trang bị cũng không thể so với những thứ khác.
Nếu như bị chết một lần, hai người họ có thể cố vì giữ mặt mũi mà đổ cho do mình không may mắn, rồi không quá mấy ngày là có thể đi đánh trận bổ sung đủ kinh nghiệm, nhưng vũ khí bị cướp thì không chỉ là vấn đề mặt mũi nữa.
Rơi vào đường cùng, Chiến sĩ nghĩ ngợi một lúc rồi mở danh sách bạn bè ra, tên người chơi Hoa Tulip ở ngay đầu, rồi gửi tin: “Đại ca, có việc gấp!”
Hoa Tulip, là hội trưởng của công hội Hoa Hướng Dương ở thành Thiên Tinh.
Người chơi ở Hàn Quốc nhiều mà địa bàn nhỏ, cho nên người chơi tương đối tập trung, hầu hết người chơi đều chơi ở thành Thiên Tinh, vì vậy các công hội lớn chỉ có khoảng hơn mười nghìn thành viên, thành Thiên Tinh thì có bốn năm công hội lớn, công hội Hoa Hướng Dương là một trong số đó.
Hoa Tulip là hội trưởng Công hội lớn có giới tính là nữ duy nhất.
Thấy chưa, đây chính là đãi ngộ dành cho nhân vật chính, hỏi đường bừa một người đi đường nào đó là có thể chọc tới một trong những công hội có thực lực nhất trong thành.
Không có hắn, mị lực thấp vận khí kém, huyền bất cứu phi khắc bất cải mệnh (Chữa được bệnh chứ ai chữa được mệnh, ý là chế giễu xui xẻo không gì cứu được).
Lúc này, Hoa Tulip đang cày phó bản cùng mọi người, vừa đánh xong BOSS cuối cùng, đang chuẩn bị chạm vào xác chết thì đột nhiên nhận được tin nhắn khiến Hoa Tulip không khỏi hơi ngẩn người.
“Sao vậy đại ca?” Trong lúc chơi game lại mất tập trung vì xem tin nhắn, Hoa Tulip đứng bất động, người chơi khác thấy thế liền hỏi.
“Không có gì!” Hoa Tulip khoát tay nói: “Sơn Khôi nhắn tin cho ta, bảo có chuyện gấp.”
“Chuyện gì gấp?” Mọi người ầm ĩ bĩu môi nói: “Thằng nhóc con này không phải là đang làm nhiệm vụ cùng Ẩn Quỷ sao? Tám phần mười là gặp phải chuyện khó không qua được rồi, đại ca, ngươi đừng để ý đến hắn, không thì để bọn ta đi hỗ trợ.”
“Ha ha!”
Hoa Tulip khẽ mỉm cười một cái.
Nàng biết những lời nói này của các huynh đệ đều là đùa giỡn, không thể coi là thật, rồi tiện tay trả lời tin nhắn: “Sao vậy, có chuyện gì gấp?”
Nhận được hồi đáp, Chiến sĩ gọi là Sơn Khôi trả lời: “Bọn ta gặp một người chơi nước khác ở trong thành!”
“Người nước khác? Có ý gì?” Hoa Tulip mờ mịt hỏi.
Dù sao chuyện như thế này cực kỳ hi hữu, Hoa Tulip cũng không còn muốn chỗ kia của Trung Quốc nữa.
“Tức là người chơi ở những đất nước khác!” Sơn Khôi giải thích: “Loại mà đi đánh công huân kia ấy.”
“Công huân? Người ngoại quốc?”
Rất khó nói, mấy thứ như công huân này vô cùng trực quan, sau tất cả, chỉ có một cách để có được nó, Sơn Khôi vừa nói như vậy khiến Hoa Tulip nhất thời phản ứng lại, đột nhiên phấn khích lên.
Tuy nhiên kích động cũng chỉ được một lúc rồi lại như nghĩ tới điều gì, Hoa Tulip nói: “Châu Âu hay là Mỹ? Có khi nào người chơi này chúng ta không thể trêu vào...”
“Người Châu Á!” Sơn Khôi nói.
“Ồ? Thật à?” Sơn Khôi vừa nói xong, Hoa Tulip vui vẻ nói: “Bây giờ đang ở đâu?”
“Đang ở trong thành rêu rao khắp nơi kìa, nhanh gọi người tới... Nếu không sẽ bị công hội khác đoạt mất.” Sơn Khôi gấp gáp nói.
Sự lo lắng này tuyệt đối xuất phát từ nội tâm.
Bởi vì cái công huân này có thể dùng để đổi thần khí, mà cách để lấy được nó chính là giết được người chơi nước khác, mà người chơi ngoại quốc bây giờ cũng chỉ có một tên Vương Vũ.
Khắp nơi đều là các Công hội lớn của thành Thiên Tinh, mà Vương Vũ giờ còn ở đây tìm đường chết nên cũng khó tránh khỏi việc bị người của công hội khác để mắt tới.
Phải biết rằng, giết một người chơi từ một quốc gia khác thì công huân lấy được là có hạn, nên nếu muốn lấy đủ một món thần khí thì chí ít cũng phải đánh chết Vương Vũ hơn 180 lần mới được. Hoa Tulip có lấy được công huân hay không đối với hai người Sơn Khôi mà nói điều đó không quan trọng, họ sốt ruột như vậy là bởi vì vũ khí của hai người vẫn đang ở trong tay Vương Vũ.
Nếu Vương Vũ bị giết chết 180 lần, trang bị trên người hắn có sẽ rơi ra sạch, đến lúc đó vũ khí của mình lại thành đồ của người khác, đây mới là chuyện hai người Sơn Khôi lo lắng nhất.
“Các ngươi trước cứ theo sát sao hắn, bọn ta sẽ đến...”
Dứt lời, Hoa Tulip tắt danh sách bạn bè đi, rồi nói với mọi người: “Mọi người dọn dẹp chiến trường, chúng ta phải nhanh chóng trở lại!”
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Thấy Hoa Tulip vội vã như thế, những người khác buồn bực hỏi.
Đối mặt với câu hỏi của mọi người, Hoa Tulip chỉ nói ba chữ: “Đánh công huân!”
“Xì xào...”
Nghe Hoa Tulip nói vậy mọi người lập tức xôn xao.
Mọi người đều là người chơi lâu năm nên tự nhiên biết đánh công huân là có ý gì, không ngờ hôm nay lại may mắn gặp được chuyện tốt này.
Công huân này chỉ cần giết được người chơi nước khác sẽ có được, cho nên trên lý thuyết mà nói là có thể đánh không giới hạn...
Đương nhiên, hệ thống cũng không phải người ngu, nên tất nhiên sẽ không nó sẽ không nhắm mắt làm ngơ với bug này, tuy nhiên cách hệ thống chữa bổ sung cùng lắm là hạn chế số lần đánh trong một ngày.
Nhưng đừng sợ, chỉ cần có thể chịu đựng được, thì kể cả một ngày chỉ được đánh một lần, mọi người vẫn có nghị lực đánh cho ra thần khí, năm đó mọi người còn cùng chuyển gạch xây thành lũy dưới lòng đất. Mấy loại chuyện kiểu này đều cần chút lòng thành.
Hoa Tulip ăn thịt, thì những người khác cũng có thể húp một chút nước canh chứ.
Lúc này không chỉ một đám đệ tử tinh anh của công hội Hoa Hướng Dương biết mà các công hội lớn khác ở thành Thiên Tinh cũng đều nhận được tin tức này.
Đành chịu thôi, do hành vi của Vương Vũ quá phách lối, tướng mạo không khác gì mấy người Châu Á, tuy Vương Vũ có chút đẹp trai nhưng trong trò chơi ai có thể nhìn ra được đâu, chỉ cần không nói gì thì sẽ không có người biết Vương Vũ là người ngoại quốc. Nhưng Vương Vũ lại đi khắp phố hỏi đường, loại hành vi này trên cơ bản là thiếu điều bắc loa lên kêu: “Tôi không phải là người bản xứ”, vậy nên sao có thể khiến các công hội khác không biết.
Sau khi biết được tin tức này, phản ứng của các hội trưởng lớn không khác Hoa Tulip là mấy, đều không dám nhắc đến trên kênh công hội mà chỉ nói cho vài thành viên trọng yếu, cũng dặn tất cả mọi người không được truyền đi khắp nơi.
Vì dù sao Vương Vũ cũng chỉ có một người nên không khó đối phó lắm, hơn nữa tăng nhiều cháo ít, càng ít người biết thì chia chiến lợi phẩm càng ít bị ít phần, lúc đánh càng dễ dàng hơn.
Nếu không hơn một nghìn người cùng tiến lên bắt một người chơi, thì lúc đó đánh công huân mà có người nào chưa được vào bảng xếp hạng đều sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Vương Vũ chỉ ở cấp sáu mươi hơn, chết một lần rớt 10% kinh nghiệm thì vào khoảng 4 lần x00, người chơi xếp hạng cao sẽ ít hơn người nhiều so với chơi chưa được xếp hạng, mà xã hội bây giờ là kiểu chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ, nếu chọc giận người chơi khác thì công hội cũng không có mà chơi.
Đúng lúc này, tin tức cũng truyền đến tai hội trưởng của công hội “Thời Gian Vàng” đứng đầu thành Thiên Tinh, hội trưởng Hoa Khai Vô Nguyệt của Thời Gian Vàng mới từ Long Đảo trở về, tâm trạng lẫn người ngợm đều uể oải, còn vừa hận vừa sợ người chơi nước Trung, vậy nên khi nghe được tin này thì suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
“Tình huống gì đây! Người chơi này là người Nhật hay người Trung?”
Quả là cao thủ từng trải qua va chạm xã hội, nên Hoa Khai Vô Nguyệt có tâm tư hơn những hội trưởng khác nhiều.
Người chơi ở Nhật đều có xuất thân là cẩu độc thân, nên trình độ thấp đều như nhau, còn người chơi bên Trung thì có tốt xấu lẫn lộn, kẻ yếu lẫn cao thủ cũng có thể khiến người ta nghi ngờ về đời người. Điểm này Hoa Khai Vô Nguyệt, người mới đi Long Đảo về, thấu hiểu rất rõ.