Trang 792# 2
Chương 1585: Cung của Hoa Tulip
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Không biết nữa, nhưng ta cảm thấy chắc là người Trung!”
“Ồ? Sao lại nói thế?”
Hoa Khai Vô Nguyệt tò mò hỏi.
Chung quy lại, trò chơi cũng không phải là ngoài đời, nhân vật và bản thân có giống nhau đi nữa thì cũng chỉ là do hoạt hình hóa lên, cho nên về cơ bản thì người chơi ở các quốc gia châu Á có dáng người không khác nhau là bao nên nhìn dáng người không thì rất khó phân biệt, nên đương nhiên nói vậy khiến Hoa Khai Vô Nguyệt thấy rất khó hiểu.
“Nhìn hắn cao... Tên kia cao thế, mà nước Nhật nào có người nào cao như vậy.”
“Ặc...”
Hoa Khai Vô Nguyệt nghe vậy thì hết chỗ để nói: “Sao mà chắc được, nhân vật trong trò chơi có thể điều chỉnh được chiều cao mà.”
“Cái quan trọng là nghề nghiệp của hắn không phải là Tanker, một tên Võ học gia mà lại có dáng người cao to như vậy không phải rất bệnh sao?” Tên đàn em nói.
Trong thực tế, khổ người cao lớn, có sức mạnh mà đánh nhau thì rất chiếm ưu thế nhưng trong game, thuộc tính của người chơi và khổ người không liên quan đến nhau.
Hơn nữa to con còn được coi là mục tiêu lớn, vì thuộc tính của mọi người đều như nhau, mục tiêu càng lớn lại càng dễ dàng bị tấn công trúng, thế nên ngoại trừ nghề nghiệp Tanker ra, thì những nghề nghiệp khác mọi người đều chọn nhân vật của mình nhỏ một chút, như vậy vừa không dễ dàng bị đánh trúng, còn có thể nấp mình phía sau nghề nghiệp Tanker.
Nhất là cái loại nghề nghiệp Võ học gia yếu ớt thì càng không nên thiết lập mình thành mục tiêu lớn, trừ khi khổ người người thật bên ngoài khá lớn nên không quen nhìn tầm nhìn thấp bé.
“Võ học gia?” Hoa Khai Vô Nguyệt nghe vậy liền ngây ngẩn cả người.
Đương nhiên, không phải là vì vóc người của Võ học gia, mà là vừa nghe đến ba chữ Võ học gia, trong đầu Hoa Khai Vô Nguyệt không tự chủ liền nhớ đến một cái tên làm hắn ta hoảng sợ.
Người Trung, to con, Võ học gia, hành vi hỏi đường cực kỳ hống hách, bốn điều này tụ lại làm Hoa Khai Vô Nguyệt không nghĩ nổi còn người thứ hai nào.
Còn Kim Nhật Hoa Khai khi nghe được tin tức này cũng kinh ngạc nói: “Đại ca, Võ học gia, chẳng lẽ là?”
“Rất có thể!” Hoa Khai Vô Nguyệt sợ hãi gật đầu, hết cách rồi, chuyện Vương Vũ diệt toàn đội Hoa Khai Vô Nguyệt là chuyện mới vừa xảy ra thôi nên trong lòng mọi người vẫn có bóng ma. Vì vậy, khi nghe nói Vương Vũ tới thành Thiên Tinh, nên khó tránh khỏi hơi kinh ngạc.
“Hả? Đại ca, ngươi biết tên Võ học gia kia?”
Thấy Hoa Khai Vô Nguyệt và mấy người Kim Nhật Hoa Khai có biểu tình như vậy, tên đàn em báo tin kỳ quái hỏi.
“Có biết!” Hoa Khai Vô Nguyệt gật đầu, sau đó ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đi thông báo triệu tập tất cả chủ công hội lại!”
“Tất cả chủ công hội?”
Nghe Hoa Khai Vô Nguyệt nói như vậy, tên đàn em nhất thời mờ mịt.
Cái gọi là chủ công hội chính là những người đứng đầu các công hội con ở bên ngoài của công hội Thời Gian Vàng, cộng tổng lại có chừng năm trăm người,
Đám người Hoa Khai Vô Nguyệt cũng là cao thủ chuyên nghiệp, mặc dù trong thành Thiên Tinh cũng có rất nhiều cao thủ mạnh, nhưng trong lòng đám đàn em kia hắn ta cũng được coi như thần. Nhưng lúc này đối thủ không phải chỉ là một tên Võ học gia rác rưởi thôi sao? Cần gì huy động nhiều nhân lực như vậy?
“Đúng vậy!” Hoa Khai Vô Nguyệt nói: “Đừng để lộ việc này ra ra ngoài, nếu không công huân này sẽ không thuộc về chúng ta.”
Hoa Khai Vô Nguyệt cũng là người cực kỳ thông minh, nên tất nhiên biết người chơi của các công hội khác chưa từng thấy được bản lĩnh của Vương Vũ, mà mới nghe nói đối thủ chỉ là một tên Võ học gia, nhất định sẽ làm thịt Vương Vũ, mà để chia chiến lợi phẩm cho hợp lý, người đuổi giết Vương Vũ càng ít càng tốt, tối đa cùng lắm là một đội.
Mấy người Hoa Khai Vô Nguyệt vừa mới thua trong tay Vương Vũ nên lúc này đương nhiên muốn chuẩn bị cho kỹ càng, nhưng nếu bị những người khác biết rồi noi theo, thì đến lúc đó sức cạnh tranh sẽ trở nên quá lớn, hơn nữa các công hội lớn ở thành Thiên Tinh mọc lên như nấm, công hội Thời Gian Vàng lớn mạnh như vậy cũng không dám đảm bảo đoạt được công huân từ tay các công hội khác.
“Vâng, đã rõ.” Tên đàn em lên tiếng rồi rời đi.
Nhìn bóng lung tên đàn em rời đi, Kim Nhật Hoa Khai khó hiểu nói: “Đại ca, tên nhãi ranh kia tuy khó đối phó, nhưng dùng 500 người để bắt một người, cái này có chút khó, công huân chia chác kiểu gì.”
Quả nhiên là cùng cấp lãnh đạo, tư duy của Kim Nhật Hoa Khai và hội trưởng công hội cũng không khác nhau là mấy.
“Ha ha!”
Hoa Khai Vô Nguyệt cười nhạt nói: “Ngươi muốn được chia công huân ít đi, hay là một chút cũng không được chia?”
“Cái này...” Kim Nhật Hoa Khai nói: “Đương nhiên là được chia công huân ít đi hơn.”
“Vậy thì thôi!” Hoa Khai Vô Nguyệt nói: “Chúng ta là truy sát chứ không phải chiến đấu chính diện, nhiều người một chút cho chắc chắn.”
“Được rồi, ngươi là đại ca, ngươi nói đúng...” Tuy Kim Nhật Hoa Khai vẫn còn có chút bất mãn, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu, còn trong lòng hắn đương nhiên muốn mình có được toàn bộ công huân mới là kết quả tốt nhất.
Trên đường cái của thành Thiên Tinh, Vương Vũ vẫn tiếp tục lần lượt hỏi tung tích Vinh Quang Của Thần, kết quả quá rõ ràng, thấy Vương Vũ, người chơi ở trên đường không thèm nói tiếng của họ, còn quăng cho Vương Vũ cái nhìn rất quỷ dị.
Vương Vũ đúng là bất đắc dĩ, một mình đi đây đi đó lâu như vậy, cái thành phố này còn chưa từng đến lần nào, đến cả Long hoàng Darius mới vừa rồi còn chuyện trò vui vẻ với mình được, mà bây giờ ở thành Thiên Tinh, thậm chí hỏi đường cũng không hỏi được.
Xem ra tri thức là sức mạnh quả nhiên có cái lý của nó, nếu ở đây có chuyên gia ngôn ngữ Bao Tam thì nào cần phiền toái như vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vương Vũ bắt đầu thấy chán ghét việc hỏi đường đơn điệu, nên định tìm một chỗ không người rồi logout đi ăn cơm, thì đúng lúc này, một đám người chơi xuất hiện cách Vương Vũ không xa, hai người cầm đầu chính là Sơn Khôi và Ẩn Quỷ vừa bị Vương Vũ đoạt vũ khí.
“Là tên Võ học gia kia!”
Ẩn Quỷ chỉ vào Vương Vũ đang dựa vào tường thở ngắn thở dài ở phía xa xa, nói với Hoa Tulip ở bên cạnh.
“Là hắn sao? Lại còn là Võ học gia!”
Lúc đầu, Hoa Tulip còn lo lắng Vương Vũ là cao thủ, lo đám người mình đi sẽ khó mà tóm được, nhưng khi nhìn nghề nghiệp của Vương Vũ thì không khỏi cười cợt.
Võ học gia ư, ôi chao, cùng nghĩa với thức ăn cho chó, chuyện này thực sự là phúc lợi đặc biệt trời ban rồi.
Nghĩ vậy, Hoa Tulip liền hỏi mọi người ở đằng sau: “Công huân đợt thứ nhất, ai muốn?”
Hoa Tulip và Ngưu Thúc giống nhau, từ trước đến nay đều dùng lý quản người, ăn mảnh trong công hội cũng phải dân chủ, dĩ nhiên, người khác có dám theo nàng ta dân chủ hay không lại là một chuyện khác, ông chủ để ngươi dùng bữa trước ngươi ăn luôn mà được à? Phải là người không biết điều lắm mới làm được.
Vì vậy mọi người rối rít nói: “Đại ca, ngươi trước!”
“Ha ha!” Nghe các tiểu đệ nói, Hoa Tulip cười ha ha nói: “Các ngươi đã khiêm nhường như thế, ta đây sẽ không khách khí.”
“Đại ca, phải cẩn thận...” Sơn Khôi ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Không sao hết!” Hoa Tulip khoát tay nói: “Bảo huynh đệ ở điểm sống lại tự bảo vệ mình cho tốt, nhìn ta dùng một mũi tên mà lấy mạng chó của hắn đây này.”
Trong lúc đang nói chuyện, Hoa Tulip với tay ra sau lưng, lấy ra một cây cung dài màu trắng bạc, sau đó tay với ra lấy một mũi tên tỏa ra ánh hào quang màu vàng trong túi đựng tên, rồi giương cung lắp tên.