Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1585 - Chương 1587: Người Chơi Nhân Dân Tệ?

Trang 793# 2

 

 

 

Chương 1587: Người chơi nhân dân tệ?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Con mẹ nó!"

Thấy Thiên Nhai Hà Xử bị một cước của Vương Vũ đưa về gặp ông bà, bọn người Hoa Tulip vốn còn nhắm về phía Vương Vũ, bỗng dưng hoảng hốt, bước chân bấy giờ vội dừng lại.

Mẹ nó, Thiên Nhai Hà Xử chính là Chiến sĩ khiên thuẫn da dày thịt béo, lượng máu nhiều còn chưa tính, lực phòng ngự lại càng mạnh hơn, cho dù không có tấm chắn thì chỉ cần dựa vào trang bị toàn thân mạnh mẽ chịu một đòn công kích cũng rất thành thạo điêu luyện, lúc này chẳng qua chỉ trúng một cước của đối phương mà thôi đã dứt khoát đi theo ông bà.

Con mẹ nó đây là Võ sư với danh hiệu một đòn tấn công chân yếu tay mềm đây sao?

Đương nhiên đám người thấy sát thương Vương Vũ khủng bố như vậy, ngoại trừ việc kinh ngạc ra càng nhiều hơn là hưng phấn.

Tục ngữ nói chẳng sai, không có nghề mạnh nhất, chỉ có người chơi nhân nhân tệ mạnh nhất, không chỉ người chơi bình thường, cho dù là cao thủ chuyên nghiệp, đụng phải đại gia khắc vàng đến mức tận cùng này cũng hơi ăn không tiêu, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của nhân dân tệ trong trò chơi.

Người chơi nhân dân tệ toàn thân đều là tiền trắng lóa, có thể nói là máy rút tiền di động, vì nguyên nhân như vậy nên người chơi nhân dân tệ trong mắt cao thủ chẳng khác nào BOSS phiên bản yếu kém, thế nhưng người chơi nhân dân tệ phóng đại một chiêu cũng tuyệt đối sẽ không kém hơn BOSS.

Dù sao có thể điêu khắc cho loại nghề rác rưởi như Võ sư này giơ tay giết Chiến sĩ khiên thuẫn trong nháy mắt là sự tồn tại khủng bố rồi, không có xuất thân vô cùng lớn sẽ không thể làm được điều này.

Mặc dù việc điêu khắc này đối với đại gia chính là tiện tay quăng tiền tiêu vặt ra, thế nhưng nếu tùy tiện đánh rơi vật phẩm từ người đó, đối với người chơi bình thường mà nói thì đó là một khoản tiền.

Đều nói người Trung Quốc có tiền, mọi người còn hơi không tin, bấy giờ nhìn thấy Vương Vũ, đám người Hoa Tulip thật sự tin phục.

Một tên Pháp sư Nhân Gian Chính Đạo bên cạnh Hoa Tulip lại quẹt nước miếng nói: "Đệt! Nổ tung tên nhóc con này thì chúng ta phát tài rồi!"

"Bớt nói xàm đi!" Sơn Khôi ở bên cạnh nhíu mày nói: "Người này có thể một cước đá chết Thiên Nhai Hà Xử, người cho là hắn dễ đối phó sao?"

"Ha ha!" Hoa Tulip cười lạnh nói: "Thì sao nào! Chúng ta có tới chín người, BOSS cũng có thể đập cho ngã tại sao phải sợ một con BOSS giả như hắn chứ?"

Dứt lời, Hoa Tulip lại nói: "Tên nhóc này có công kích rất cao, không thể mạnh mẽ chống lại, kiềm hắn lại!"

"Được rồi!"

Nhân Gian Chính Đạo nhận được mệnh lệnh, giơ pháp trượng lên bắt đầu ngưng tụ ma pháp, mà trong thời gian bọn họ nói chuyện Vương Vũ đã vọt đến nơi không xa Hoa Tulip.

Lượng máu người chơi kém hơn BOSS biết bao nhiêu, cho nên tác dụng PK tanker cũng không tính quá lớn, bởi vậy bọn người Hoa Tulip nghề cũng không nhiều, ngoại trừ Thiên Nhai Hà Xử ra chỉ có một người là Sơn Khôi.

Sơn Khôi biết sự lợi hại của Vương Vũ, thấy Vương Vũ vọt đến, tất nhiên trong lòng sợ hãi vô cùng, không tự chủ được mà lui về sau hai bước.

"Con mẹ nó! Sơn Khôi, người làm gì vậy? Mau chặn hắn lại!" Những người khác thấy vậy đều tức giận gào mắng.

Nghề ở hàng phía trước bây giờ chỉ còn một mình Sơn Khôi, nếu hắn ta không chặn được Vương Vũ, những người khác chẳng phải bị bại lộ trước mặt Vương Vũ ư?

Mọi người đều đánh số đông, nếu Sơn Khôi có thể chặn được Vương Vũ, cho những người khác một chút thời gian tranh thủ, chỉ cần Vương Vũ bị khống chế thì cho dù trang bị hắn có tốt cũng không làm được chuyện gì.

Còn bây giờ Sơn Khôi lại lui về sau như vậy, thực khiến người ta phẫn nộ.

Thấy đồng bọn ở phía sau nổi giận, Sơn Khôi rơi vào đường cùng đành phải bất chấp khó khăn lấy thanh đại kiếm ra nện về phía Vương Vũ đang lao đến.

Vương Vũ thấy vậy cũng không hề dừng lại, không chờ trường kiếm Sơn Khôi hạ xuống, dưới chân Vương Vũ khẽ nhích chợt tăng tốc, ngay tại chỗ triển khai đòn Lăn Mình lăn qua dưới cánh tay Sơn Khôi, trong giây phút đứng dậy, hai chân Vương Vũ đạp về phía sau đá lên bắp chân của Sơn Khôi.

"Ui da!"

Sơn Khôi hét thảm một tiếng, bị Vương Vũ đá quỳ rạp xuống mặt đất, mà Vương Vũ thì nương theo nền đất vội xông về phía mấy người Hoa Tulip.

Vương Vũ bấy giờ đã sắp gần năm mét với bọn Hoa Tulip, với tốc độ của Vương Vũ, cho dù Hoa Tulip giương cung lắp tên cũng đã không kịp.

Cung thủ, Pháp sư và Mục sư đều là nghề bắn tầm xa, hiển nhiên sẽ không sáp gần với đối thủ, cả bọn Hoa Tulip dứt khoát ném Nhân Gian Chính Đạo đang ngưng tụ ma pháp mà quay đầu bỏ chạy về phía sau.

"A! Bán đứng đồng đội sao?" Vương Vũ không khỏi liếc nhìn bọn họ một cách khinh bỉ.

"Lẫm Đông Chi Nộ!"

Nhưng ngay khi Vương Vũ chưa rơi xuống đất lúc nhào tới chỗ Hoa Tulip vừa mới đứng, Nhân Gian Chính Đạo gần trong gang tấc cũng đã ngưng tụ xong ma pháp, gã giơ pháp trượng lên nện xuống đất.

"Rầm!"

Theo một tiếng vang do kết băng, băng sương màu xanh lấy Nhân Gian Chính Đạo làm tâm lan rộng ra xung quanh.

Băng sương đến mức tất cả mọi thứ trên mặt đất đều khóa thành tượng đá.

"!!!"

Vương Vũ thấy vậy cũng không khỏi thầm kinh hãi.

Lẫm Đông Chi Nộ là đại chiêu của Pháp sư hệ băng cấp 60, có thể đóng băng người chơi trong phạm vi trong nháy mắt, uy lực của nó cũng không hề thua kém kỹ năng cuối Băng Phong Thiên Lý.

Khác nhau chính là Lẫm Đông Chi Nộ lấy người làm phép làm trung tâm, lan rộng với ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mà Băng Phong Thiên Lý lại quét một tầng băng kính về phía trước.

So sánh ra tuy sự linh hoạt Lẫm Đông Chi Nộ không thể so với Băng Phong Thiên Lý, nhưng tính phòng ngự cũng cực cao

Lúc chiến đấu đội ngũ dùng kỹ năng này, trên cơ bản chính là cục diện ai đến thì chết.

"Hừ!"

Thấy Vương Vũ sắp bị kỹ năng của gã đóng băng, Nhân Gian Chính Đạo khẽ hừ lạnh, lộ nụ cười gian kế được thực hiện.

Thế nhưng trong giây phút Vương Vũ sắp chạm đất, hắn không hề hoang mang ấn mạnh hai tay trên mặt đất.

"Ầm!"

Niệm Khí Ba màu xanh từ trong lòng bàn tay Vương Vũ nện xuống đất.

Dưới phản xung cua Niệm Khí Ba, thân hình Vương Vũ vốn rơi xuống đất đột nhiên bật lên nửa mét bay về phía sau, sau khi ổn định thân hình, hai chân Vương Vũ lăng không về phía sau hoàn thành hai bước nhảy, tiếp sau đó lộn ngược ra sau, nhảy ra khỏi phạm vi kỹ năng của Nhân Gian Chính Đạo.

"Lạch cạch!"

Một tiếng động nhỏ vang lên, Vương Vũ vững vàng đáp xuống từ trên không, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn cứng lại.

Đám người Hoa Tulip thiếu điều không mắng ra tiếng.

Con mẹ nó, kỹ năng này mà cũng có thể trốn sao? Chẳng lẽ ngay cả sĩ diện mà người chơi nhân dân tệ cũng không cần chăng?

Hoặc lẽ thực lực đám người kia cũng không tới đâu, nếu như cao thủ chuyên nghiệp lúc này nhất định sẽ kinh ngạc năng lực phản ứng nghịch thiên của Vương Vũ, cùng kỹ thuật thao tác khủng bố mà không phải trang bị trên người hắn.

Mẹ nó, nếu người chơi nhân dân tệ có thể mạnh mẽ đến mức này, đoán chừng trò chơi này cũng tèo đời.

Dù sao đại gia có tiền hàng trăm hàng nghìn mà toàn thế giới Vương Vũ chỉ có một!

Sau khi Vương Vũ hạ xuống cũng không hề dừng lại, hai chân vừa đạp trên mặt đất lại một lần nữa nhảy lên thật cao về phía Nhân Gian Chính Đạo vẫn luôn ngẩn người.

Nhân Gian Chính Đạo vội vã xoay người chạy về phía sau, thế nhưng Pháp sư chính là Pháp sư, một nghề loại hình trí lực và nhanh nhẹn thi chạy, đầu óc bị co rút lắm mới có thể làm được việc này.

Rất hiển nhiên trong đầu Nhân Gian Chính Đạo bấy giờ đã trống rỗng, xem ra tâm tình ảnh hưởng rất lớn đến chiến đấu.

"Ầm!"

Nhân Gian Chính Đạo chạy ra còn chưa được vài bước đã bị Vương Vũ đuổi theo từ phía sau một cước dẫm nát đầu.

Ngay cả Chiến sĩ khiên thuẫn mà Vương Vũ cũng có thể một cước cho đi gặp ông bà, kết cục của Pháp sư da mỏng như Nhân Gian Chính Đạo hiển nhiên rất rõ ràng, lại một luồng ánh sáng trắng sáng lên, Nhân Gian Chính Đạo cũng buông tay nhân gian.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment