Trang 794# 1
Chương 1588: Một đám đáng thương.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Đạp chết Nhân Gian Chính Đạo, giữa không trung Vương Vũ mượn lực tiếp tục xông mạnh về phía trước, mà công kích của đám người Hoa Tulip cũng đã rơi xuống trước mặt Vương Vũ.
Ngoài trừ hai người Ẩn Quỷ và Sơn Khôi cùng hai người đã chết, sáu người còn lại đều là nghề tấn công tầm xa.
Ba Cung thủ, ba Pháp sư.
Cung thủ bắn tầm xa, tốc độ bắn mau, vì có thể một mũi tên bắn chết Vương Vũ, ba người dùng kỹ năng Thư Sát có lực công kích và tốc độ mạnh nhất.
"Vút!"
Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, mũi tên đã dẫn đầu bay thẳng ngay mặt Vương Vũ.
Người chơi hành động trong không trung đều rất bất tiện, cho dù là Vương Vũ cũng vậy, cho dù Vương Vũ có thể bay, trình độ linh hoạt cũng không thể so với trên mặt đất, tất nhiên bị lỗ to.
Đối mặt với mũi tên đang bay đến, Vương Vũ không tránh cũng không né, tròng mắt hơi híp chập hai tay lại với nhau.
"Bộp!"
Một tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, ba mũi tên đồng loạt bị Vương Vũ chụp ở giữa hay tay, trong đó có một vật vàng óng ánh, chính là mũi tên Hoàng Kim của Hoa Tulip.
"Hít hà!"
Thấy đòn đánh lén của bọn họ đều bị Vương Vũ chụp được, ba người Hoa Tulip không khỏi hít một hơi.
Chơi trò chơi ấy mà, tất cả mọi người đều tự tin vào bản thân, Vương Vũ mới vừa giết Thiên Nhai Hà Xử và Nhân Gian Chính Đạo, còn có thể giải thích do Vương Vũ dùng trang bị xịn, nhưng bây giờ khoảng cách gần như vậy mà Vương Vũ trực tiếp chụp được mũi tên đánh lén của Cung thủ, con mẹ nó hoàn toàn không hợp với lẽ thường chút nào.
Ba người Hoa Tulip còn đang trong trạng thái hoảng sợ, chỉ thấy tay trái Vương Vũ nắm chặt ba mũi tên khẽ vung lên.
"Phập phập phập!"
Ba tiếng nặng nề vang lên, ba mũi tên mưa cắm thẳng không lệch một phân vào Băng Chùy đang bay đến ngay phía trước.
Tuy Băng Chùy là kỹ năng cấp thấp, thế nhưng tốc độ ngưng tụ chỉ có 0.5 giây, mà tốc độ bay lại nhanh, hiệu quả giảm tốc độ cao đến 80%, cho nên vẫn là kỹ năng cầm tay mà các Pháp sư thích nhất.
Thế nhưng thứ đồ chơi này chỉ cần đụng vào chướng ngại vật sẽ nổ thật mạnh, mặc dù mũi tên trong tay Vương Vũ được thiết lập trong trò chơi không có sát thương càng không có phán định, thế nhưng sau khi đánh trúng Băng Chùy thực sự bám theo luồng Băng Sương màu xanh.
Cũng chỉ trong chớp mắt, kỹ năng tầm xa của sáu người đều bị Vương Vũ phá sạch.
"Con mẹ nó vậy cũng được hả?"
Mấy người Hoa Tulip thầm hoảng hốt, bọn họ còn chưa kịp lui về sau thì Vương Vũ đã sắp từ trên trời giáng xuống trước mặt bọn họ.
Sau khi Vương Vũ hạ xuống bấy giờ bước từng bước về phía bên phải, lúc này không khí khẽ méo mó, Ẩn Quỷ giơ chủy thủ đã hiện thân ra.
"Bụp!"
Cùng lúc đó tay trái Vương Vũ tựa như thanh dao, chợt vươn ra cắm thật mạnh trên cổ Ẩn Quỷ.
Ẩn Quỷ chưa kịp hừ một tiếng đã dứt khoát bị Vương Vũ dùng một chưởng đâm chết, hóa thành luồng ánh sáng trắng.
Mọi người thấy vậy đều sởn cả tóc gáy.
Người chơi trong trò chơi, tương đối mà nói thật ra cũng không hề sợ chết.
Thế nhưng khi nhìn Vương Vũ hung hãn như vậy, bọn người Hoa Tulip cũng khó tránh khỏi bị lạnh cả người.
Con mẹ nó, cũng chỉ thời gian vài giây đồng hồ, đội ngũ vốn mười người đã giảm mất ba người, hơn nữa bất kể là tanker da dày thịt béo, hay là Thích khách Pháp sư máu mỏng, đều bị một đòn mà mất mạng, dứt khoát giết ngay lập tức thực sự thấy mà rợn cả người.
Bây giờ nghề đứng hàng đầu chỉ còn một mình Sơn Khôi, mà Sơn Khôi đã bị Vương Vũ đá cho nằm sấp trên mặt đất cũng không tính, xem ra chắc là đã vô dụng, nghề bắn tầm xa giữ chân cao thủ cận chiến hung hãn như thế, hậu quả sau đó ra sao tất nhiên không thể tưởng tượng nỗi.
Dù sao bất kể là ngưng tụ pháp thuật hay giương cung lắp tên cũng cần phải có thời gian thiếp lập, bị nghề cận chiến sáp đến gần, ngoài việc xoay đầu bỏ chạy ra hoàn toàn không có lựa chọn thứ hai.
Tốc độ di chuyển vừa rồi của Vương Vũ, mọi người đều rõ như ban ngày, không nói đến mấy người Hoa Tulip cũng không phải tăng điểm nhanh nhẹn toàn bộ, cho dù là Cung thủ tăng toàn bộ nhanh nhẹn đoán chừng cũng không chạy lại Vương Vũ.
Đối mặt với đối thủ như vậy, cả đám cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
"Vút vút vút vút!"
Thế nhưng ngay lúc Hoa Tulip nghĩ sẽ bị Vương Vũ tiêu diệt, phía sau chợt vang lên một tiếng xé gió.
Một loạt mưa tên bay đến phía sau mấy người Hoa Tulip, sượt qua lỗ tai bọn họ bắn về phía Vương Vũ.
Dường như Vương Vũ đã sớm phát hiện ra, hắn liên tục tránh né đã kéo giãn khoảng cách với bọn Hoa Tulip, để cho chúng nhặt về một mạng.
Hoa Tulip vội vã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy người chơi phía sau khá quen.
Dáng người dẫn đầu cực kỳ cường tráng, trong tay cầm theo một cái cự thuẫn, mấy người khác cũng đều nhìn Vương Vũ chằm chằm với vẻ thận trọng, cầm vũ khí che ngay trước ngực.
" Hoa Khai Vô Nguyệt? Sao ngươi lại đến đây?"
Hoa Tulip nhìn người đàn ông to con cầm cự thuẫn kia, nhìn không được hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Ta không đến, ngươi sẽ không chết ư?" Hoa Khai Vô Nguyệt cười nói: "Được rồi, ngươi không chết đã là phước lớn rồi, bây giờ đi nhanh đi, người này để ta đối phó."
"Các ngươi?" Hoa Tulip nghe vậy cười mỉa nói: "Ta biết Hoa Khai Vô Nguyệt ngươi là cao thủ chuyên nghiệp, thế nhưng chỉ với mấy người các ngươi mà muốn bắt hắn chỉ sợ không được rồi, không bằng ta cũng giúp các ngươi một tay thôi."
Kẻ làm hội trưởng có ai não tàn đâu.
Hoa Tulip biết Vương Vũ lợi hại, thế nhưng ở chung một thành nên biết rõ tiếng tăm của bọn Hoa Khai Vô Nguyệt, một đội cao thủ chuyên nghiệp ở đây, tất nhiên Hoa Tulip đã biết trước sẽ ôm rất nhiều bực tức.
Thế nhưng Hoa Khai Vô Nguyệt lại không có ý hợp tác, trái lại để cho Hoa Tulip cút đi, Hoa Tulip sao có thể bỏ qua chiến công đã tới tay, dù sao dựa theo quy tắc game online bình thường, ai thấy BOSS trước thì là của người đó chứ sao.
"Không cần!" Hoa Khai Vô Nguyệt khẽ cười nói: "Người của chúng ta cũng không ít."
Hoa Khai Vô Nguyệt vừa dứt lời, người chơi ở ngã tư đường đồng loạt xông đến từ bốn phương tám hướng, đông nghìn nghịt, bao vây Vương Vũ ba tầng trong ba tầng ngoài.
"Lão đại Hoa Khai, không cần khoa trương đến mức này chứ."
Nhìn mấy trăm người lí nhí ở bên ngoài, đầu Hoa Tulip đầy sọc đen, chỉ đối phó với một người chơi thôi lại gọi nhiều người đến như vậy, có trời mới biết trong đầu Hoa Khai Vô Nguyệt đang suy nghĩ gì.
"Đâu có đâu có!"
Hoa Khai Vô Nguyệt cười nói: "Lo trước khỏi mang họa thôi, dẫn nhiều người theo nên không cần các ngươi hỗ trợ."
"Hừ!"
Nghe những lời của Hoa Khai Vô Nguyệt, Hoa Tulip hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường.
Bấy giờ Hoa Khai Vô Nguyệt chắp tay nói với Vương Vũ: "Huynh đệ Thiết Ngưu, đã lâu không gặp."
"?"
Vương Vũ đứng từ xa nhìn về phía Hoa Khai Vô Nguyệt đang chắp tay với hắn, khẽ nghiêng đầu lộ vẻ mờ mịt.
Kim Nhật Hoa Khai vội vã ở bên cạnh phiên dịch, kết quả những lời của Vương Vũ thiếu chút nữa cũng làm cho Hoa Khai Vô Nguyệt ôm một bụng tức.
"Các ngươi là ai vậy, sao nhìn hơi quen quen." Vương Vũ hỏi với vẻ mù mờ.
"Ta..."
Thân hình Hoa Khai Vô Nguyệt khẽ bay lên nói: "Chúng ta vừa mới gặp mặt ở Đảo Rồng."
Con mẹ nó, cái gì gọi là lời nhắc nhở đau lòng, chết mà không biết bị ai giết có được gọi là nhắc nhở đau lòng không đây? Cái gì gọi là đáng thương? Người khác giết ngươi lại không biết ngươi là ai, đó mới gọi là đáng thương.
Rất hiển nhiên đám người Hoa Khai Vô Nguyệt chính là một đám đáng thương, lúc này mới bị Vương Vũ làm thịt qua mà thậm chí ngay cả bọn họ là ai mà hắn cũng không biết.
"À, thì ra là các ngươi!"
Hoa Khai Vô Nguyệt vừa nói vậy, Vương Vũ chợt nghĩ ra, sau đó khẽ cười nhìn người chơi xung quanh nói: "Ta đến thành Thiên Tinh một chuyến, ngươi dẫn theo nhiều người như vậy đón tiếp ta, không khỏi quá khách sáo mà."