Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1587 - Chương 1589: Nước Nhỏ Ít Dân

Trang 794# 2

 

 

 

Chương 1589: Nước nhỏ ít dân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ha ha!"

Hoa Khai Vô Nguyệt cũng cười nói: "Dù sao cũng là cao thủ, sao có thể không triệu tập lực lượng chứ, sao nào? Bây giờ người bó tay chịu trói vẫn còn kịp, cũng đỡ cho chúng ta phải động tay động chân."

"Là sao?"

Vương Vũ cười tủm tỉm, nhìn thoáng qua đám người Hoa Tulip đứng bên nhóm người Hoa Khai Vô Nguyệt nói: "Bọn họ với ngươi là cùng một bọn hả?"

"Không!" Hoa Khai Vô Nguyệt vung tay nói: "Bọn họ chỉ đi ngang qua."

"Đi ngang qua?" Vương Vũ cười nói: "Bọn họ có mặt ở đây, có lẽ cũng muốn ta bó tay chịu trói, mấy người các ngươi cũng không thể mang ta đi."

Hoặc có thể nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở cùng Vô Kỵ đã lâu, Vương Vũ cũng đã dưỡng thành tật xấu châm ngòi ly gián, lập tức dẫn ngòi nổ lên đám người Hoa Tulip.

Người nói cố tình, người nghe đương nhiên cũng có tính toán riêng.

Thực lực Hoa Tulip không cao, nhưng quy mô công hội Hoa Hướng Dương cũng không nhỏ hơn Thời Gian Vàng bao nhiêu.

Hoa Khai Vô Nguyệt có thể mang năm trăm người đến đoạt công huân của Hoa Tulip. Vậy thì Hoa Tulip cũng có thể gọi năm ngàn người tới đoạt công huân của Hoa Khai Vô Nguyệt.

Vương Vũ không nói những lời này, Hoa Khai Vô Nguyệt còn tính đuổi đám người Hoa Tulip đi. Bây giờ nghe thấy Vương Vũ nói vậy... sắc mặt Hoa Khai Vô Nguyệt tối sầm, một đám người đồng loạt nhìn về phía Hoa Tulip đang giả bộ đánh đấm phía sau.

Đám người Hoa Tulip vốn đang đứng một bên hóng hớt, nhìn thấy ánh mắt đám người Hoa Khai Vô Nguyệt lập tức mơ hồ.

Hoa Tulip không nghe hiểu lời Vương Vũ nói, nhưng lại nhìn ra được sát ý của đám người Hoa Khai Vô Nguyệt.

"Hội trưởng Hoa Khai, ngươi muốn làm gì?" Hoa Tulip kinh hoảng hỏi.

"Giết!"

Hoa Khai Vô Nguyệt cũng là một người quyết đoán, vung tay lên ra lệnh cho đàn em.

Nghề nghiệp đỡ đòn đứng trước của đám người Hoa Tulip đã bị Vương Vũ giết sạch, lúc này chỉ còn một đám công kích tầm xa máu giấy, làm sao chống lại được công kích gắt gao của một đám đàn em Hoa Khai Vô Nguyệt. Trong làn công kích đó, đám người Hoa Tulip vừa chửi bậy vừa bị đánh thành nhiều luồng ánh sáng trắng.

Vương Vũ thấy vậy, trên mặt không kìm được nở nụ cười xấu xa.

"Hiện tại thì sao?"

Sau khi tiêu diệt đám người Hoa Tulip, Hoa Khai Vô Nguyệt xoay đầu lại nhìn chằm chằm Vương Vũ nói: "Hiện tại người quấy rối đã chết, ngươi có thể bó tay chịu trói chưa."

"Hả? Ta có nói ta sẽ bó tay chịu trói sao?" Vương Vũ thản nhiên cười nói.

"Ngươi mẹ nó!!!"

Biết bị Vương Vũ lừa, Hoa Khai Vô Nguyệt tức tới run người, lập tức chỉ vào Vương Vũ nói: "Làm sao? Bây giờ chúng ta có tận năm trăm người, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy đúng không?"

"Chỉ có năm trăm người thôi sao? Nói ra vẫn là nước nhỏ ít dân!" Vương Vũ cười lắc đầu.

Vương Vũ không phải người tự đại, nếu bảo tiêu diệt hết năm trăm người này, Vương Vũ tự nhận có thể còn thiếu chút. Nhưng chỉ có năm trăm người đã muốn túm Vương Vũ, quả thực có chút khôi hài.

Phải biết rằng, lúc còn ở trong nước, Vương Vũ còn từng bị tới mấy ngàn người đuổi giết, kết quả thế nào? Không phải vẫn toàn thân trở ra hay sao, người quốc gia nhỏ đúng là nhà quê chưa ra phố.

Nhờ ngành phẩu thuật thẩm mỹ lớn mạnh nên không khó nhận ra, lòng hư vinh của người Hàn Quốc luôn vặn vẹo, bây giờ lại bị Vương Vũ khinh bỉ như vậy, Hoa Khai Vô Nguyệt lập tức điên tiết nổ phổi, chỉ vào Vương Vũ gào lên: "Hừ! Tên ngông cuồng! Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là nước nhỏ ít dân."

Nói xong, Hoa Khai Vô Nguyệt hạ lệnh trong kênh đoàn đội: "Mọi người lên cho ta, ai giết được hắn ta thưởng một ngàn vàng!"

Có trọng thưởng tất có dũng phu, một ngàn vàng đối với người chơi bình thường mà nói cũng không phải con số nhỏ, lúc này lại có năm trăm người vây một người, đúng là thời điểm khí thế như cầu vồng, lại nghe tới số tiền lớn mê người như vậy, đầu óc mọi người đều bị kích động, không nói hai lời trực tiếp đánh về phía Vương Vũ.

Năm trăm người chơi xông lên cũng là một trận thế cực kỳ đồ sộ, chỉ thoáng cái đã thấy toàn đầu người, người chơi đủ loại nghề nghiệp từ bốn phương tám hướng lao tới.

"Tới tốt lắm!"

Đối mặt với người chơi Thời Gian Vàng từ bốn phía lao tới, Vương Vũ mỉm cười, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thả người nhảy dựng lên hai ba thước.

"Rầm!"

Vương Vũ né tránh, không có mục tiêu xông về phía người chơi gần nhất, người kia thu thế không kịp nên đụng vào nhau.

Tuy đối mặt giữa không trung không có thương tổn, thế nhưng người chơi phía sau vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Hàng trước đột nhiên dừng bước, phía sau đương nhiên cũng không thể phản ứng lại ngay được.

Qua một lần va chạm này, nghề nghiệp cận chiến trong phạm vi gần nhất ngươi đụng ta ta kéo ngươi, lập tức ngã thành một đống.

Đương nhiên, cũng chỉ có một số người phía trước mới bị va chạm ngã xuống mà thôi, những game thủ chuyên nghiệp tấn công xa phía sau nhìn thấy Vương Vũ nhảy lên đã có đủ thời gian phản ứng, nên không bị liên lụy tới.

Thấy Vương Vũ nhảy lên, Hoa Khai Vô Nguyệt giống như đã đoán trước được, lộ ra vẻ mặt đắc ý, vung tay lên ra lệnh: "Hắn ở phía trên, nhanh chóng công kích! Đừng để hắn có cơ hội dừng lại!"

Hạ mệnh lệnh xong, Hoa Khai Vô Nguyệt nắm chặt tay nhìn Vương Vũ, nói thầm: "Tên cháu trai ngươi, ngươi lợi hại tới đâu cũng ngã trong tay ta thôi."

Trước khi tới, Hoa Khai Vô Nguyệt đã nhận ra đối thủ của mình có thể là Vương Vũ, bởi vậy đã sớm lên kế hoạch.

Việc Vương Vũ có thể bay thì đám người Hoa Khai Vô Nguyệt đều biết, nhưng thuật Phi Hành đều cần một hai giây chuẩn bị trước, trong lúc chuẩn bị mà bị công kích thì sẽ bị cắt ngang kỹ năng Phi Hành. Cho nên chỉ cần tần suất công kích đủ nhanh, không cho Vương Vũ khoảng thời gian trống, thì Vương Vũ sẽ không bay lên được.

Hoa Khai Vô Nguyệt đã giao thủ với Vương Vũ, nên hẳn hiểu rõ hơn ai hết, thân thủ của Vương Vũ nhanh nhẹn cỡ nào. Nếu Vương Vũ ở trên mặt đất, dựa vào bản lĩnh của Vương Vũ, người chơi bình thường khó mà bao vậy hắn được, chứ đừng nói tới công kích. Cho nên khi đối chiến với Vương Vũ, quan trọng nhất chính là hạn chế hành động của Vương Vũ.

Có rất nhiều phương thức hạn chế hành động của người chơi, Định Thân, Trói Buộc, Choáng, hiệu quả đều có thể làm đối thủ mất đi năng lực hành động. Nhưng mà đó cũng thành lập dựa trên cơ sở đánh trúng mục tiêu, ngoài ra còn có một phương thức có thể hạn chế năng lực hành động của đối phương, đó chính là bắt Vương Vũ lơ lửng.

Lơ lửng này không phải hiệu quả lơ lửng trong khống chế, mà là thật sự nhảy vào trong không trung.

Một khi người chơi nhảy vào không trung, động tác dù nhanh nhẹn tới mấy cũng sẽ bị hạn chế, sở dĩ Hoa Khai Vô Nguyệt bảo nghề nghiệp cận chiến nhào tới, chính là để Vương Vũ phải nhảy dựng lên.

Lúc này Vương Vũ bị nhiều người như vậy bao vây sao còn dám tùy tiện nhảy lấy đà, kết cục đương nhiên có thể tưởng tượng ra. Dường như Hoa Khai Vô Nguyệt đã nhìn thấy bộ dạng tiếp theo của Vương Vũ bị chặn ở điếm sống lại giết tới cấp 10.

Theo tiếng ra lệnh của Hoa Khai Vô Nguyệt, nhóm nghề nghiệp tấn công tầm xa của Thời Gian Vàng đều giơ cung tiễn pháp trượng lên, phát động công kích với Vương Vũ ở không trung.

"Viu viu viu! (Ở đây đã bỏ bớt vô số tiếng viu viu..)"

Mũi tên ma pháp đầy trời bay tới phía Vương Vũ.

Thời điểm Vương Vũ sắp bị một đợt công kích này nhấn chìm, ai ngờ Vương Vũ lại không chút hoang mang, hai chân đạp trong không khí một cái, thân hình lại lần nữa nhảy cao lên mấy thước...

Mọi người đều biết, trong hình thức hệ thống, công kích của nghề nghiệp tầm xa chỉ có một từ "Chuẩn"!

Chính vì nguyên nhân đó, một đám người chơi công kích một mục tiêu cũng chuẩn xác một cách thần kỳ...

Tin xấu chính là việc bắn chuẩn mục tiêu lại là điểm chết người. Nếu là công kích đầy trời ném loạn, thì Vương Vũ cũng không biết nên làm thế nào, nhưng hiện giờ, Vương Vũ chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, thì tất cả công kích đều thất bại ngay lập tức.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment