Trang 797# 2
Chương 1595: Phải có ánh sáng.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Là ảo thuật!
Thấy tình cảnh như vậy, Vương Vũ không khỏi giật mình, mẹ nó, thì ra vừa rồi mình trúng ảo thuật.
Loại quái ảo thuật này trong Trọng Sinh vô cùng ít ỏi, nhưng lại khá lợi hại. Cấp thấp có thể thay đổi cảnh tượng bản đồ lừa gạt người chơi, cấp cao thì còn có thể sáng tạo ra nhân vật giống y hệt người chơi để công kích người chơi.
Cho dù là loại nào, đối với người chơi mà nói thì đều khó đối phó, kể cả loại biến thái như Vương Vũ cũng mang lòng sợ hãi đối với cái thể loại có thể tùy ý thay đổi cảnh tượng, bởi vì Vương Vũ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lạc đường.
Thánh Quang Chi Hồn lại ghê gớm hơn một bậc, còn biết thuật Phân Thân, tuy đều là biểu hiện giả dối nhưng sát thương tạo ra đối với người chơi lại là thật... Không thể ngờ trong Tháp Thần này lại có loại quái vật hiếm có như vậy.
Ảo thuật tán đi, Tháp Thần khôi phục bộ dạng vốn có.
Bốn con Thánh Quang Chi Hồn đứng sau Vương Vũ lúc trước cũng biến thành còn một, nhưng điều khiến Vương Vũ sợ hãi chính là phía sau con Thánh Quang Chi Hồn này là một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh dài đen nhánh đáng sợ. Dưới sự chiếu rọi của thánh quang chói mắt trên đầu Thánh Quang Chi Hồn, cái miệng này trông vô cùng khủng bố.
Nếu vừa rồi Vương Vũ không trốn được mị hoặc, chỉ sợ hiện tại đã thật sự hòa cùng một thể với Thánh Quang Chi Hồn rồi.
Quả nhiên sau lưng quang minh chính là hắc ám đáng sợ vạn phần.
Bị Vương Vũ phá ảo thuật, đương nhiên Thánh Quang Chi Hồn vô cùng khó chịu, tiếp tục kêu gọi Vương Vũ: "Dũng sĩ, đường phía trước ngươi cần thánh quang chỉ dẫn, nhanh chóng tới hòa cùng một thể với ta đi."
"Đi cái đầu mày ấy!"
Vương Vũ dựng thẳng ngón giữa với Thánh Quang Chi Hồn, xoay người đi lên.
Dựa vào cách tiến vào Tháp Thần không khó để nhận ra, Tháp Thần này không giống với những cảnh tượng thường gặp.
Các cảnh tượng trước đó cần người chơi quá quan trảm tướng, còn Tháp Thần lại thử thách năng lực ứng đối của người chơi.
Nếu dùng bạo lực giải quyết vấn đề, chỉ sợ ngay cả cửa Tháp Thần cũng không vào được, càng đừng nói tới tên Thánh Quang Chi Hồn này.
Cho nên, vừa rồi phải giống như khi vào cửa, không để ý tới quái vật nơi này mới là phương thức giải quyết đúng nhất. Bởi vì năng lực công kích tự chủ của Thánh Quang Chi Hồn cực kỳ thấp, chỉ cần người chơi không để ý tới nó, thì nó cũng không thể gây thương tổn cho người chơi.
Rất nhanh, Vương Vũ đã đi tới tầng thứ hai, vừa mới lên lầu Vương Vũ đã ngây ngẩn cả người.
Phải hình dung như thế nào nhỉ, tầng thứ nhất là quang minh, quang minh tới chói mắt. Tầng thứ hai lại là hắc ám, hắc ám khôn cùng, giơ tay không thấy rõ năm ngón, khỏi cần nói tới chuyện nhìn đường.
Đại bộ phận mọi người đều là sinh vật thị giác, trong loại tình huống không có chút ánh sáng nào như thế này, chẳng khác nào biến người bình thường thành người mù, cứ như vậy thì nửa bước khó đi.
Cho dù Vương Vũ là tông sư võ học giác quan thứ sáu khác hẳn người thường, nhưng trong hoàn cảnh trước mắt đen đặc thế này cũng có chút mơ hồ.
Dù sao năng lực cảm giác của Vương Vũ lợi hại tới đâu thì cũng phải cần mục tiêu nhìn Vương Vũ, thì hắn mới có thể cảm nhận được, dùng thuật ngữ trò chơi để nói thì chính là kỹ năng bị động...
Tầng thứ hai này hoàn toàn tối đen, không có một chút ánh sáng nào thì thôi, nhưng bên trong ngay cả một con quái cũng không có, toàn bộ đều là vật chết, năng lực cảm giác của Vương Vũ hoàn toàn không thể kích hoạt...
Thị giác và cảm giác đều không thể nhận biết, sáu giác quan của Vương Vũ coi như bị phế một nửa, còn vị giác... Vương Vũ cũng không phải là chó, cũng không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.
Rơi vào đường cùng, Vương Vũ đành phải la lớn một tiếng với phía xa xa, muốn học Xuân Tường nghe âm thanh đoán vị trí.
Nhưng âm thanh Vương Vũ la lên lại giống như bị cắn nuốt mất, không hề có âm thanh phản trở lại.
Xem ra thính giác ở đây cũng hoàn toàn mất đi tác dụng.
Hơi sững sờ một chút, Vương Vũ lại lấy một cây đuốc trong túi ra đốt lên, nhưng hệ thống lại cực kỳ trịnh trọng nói cho hắn biết rằng: [Cảnh tượng này không đạt đủ điều kiện đốt cháy!]
"???"
Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Vương Vũ lập tức chết lặng. Đây là cảnh tượng gì vậy hả, một mảnh tối đen còn không cho đốt đuốc... Ngay cả đại lục dưới nước như Atlanta còn có thể đốt lửa đó...
Người chơi muốn phân rõ phải trái với hệ thống vốn là một sai lầm, thế giới này hệ thống lớn nhất đó, hệ thống nói có thể sử dụng thì ở trong nước cũng có thể dùng. Hệ thống nói không thể dùng thì chính là không thể dùng, dùng thường thức để chơi thì cũng chỉ có loại gà mờ như Vương Vũ mới làm.
Đối mặt với không gian hắc ám trước mắt, Vương Vũ dừng bước chân, đứng ở chỗ lên cầu thang, không dám tiến lên nửa bước.
Không có cách nào cả, trong tình huống cả sáu giác quan đều cảm nhận được Vương Vũ còn có thể lạc đường, thì ở tình huống như thế này mà đi vào chỉ sợ ngay cả bản thân cũng không tìm lại được, chơi cái trò chơi mà chơi thành vậy thì còn làm gì nữa.
"Haizzz..."
Ngây người hồi lâu, Vương Vũ thở dài nói thầm: "Hệ thống này thật sự bẫy người, ít nhất cũng phải có chút tầm nhìn chứ. Nếu có thể sử dụng đuốc thì tốt rồi, tối thiểu cũng có chút ánh sáng..."
"Cây đuốc, ánh sáng?"
Nói tới đây, Vương Vũ đột nhiên ngừng lại.
Tuy không thể đốt đuốc, nhưng dưới lầu cũng có một cái bóng đèn hào quang bắn ra bốn phía cơ mà.... Nếu cái thứ đồ kia tự xưng là thánh quang trường sinh bất diệt, vậy thì ở trong hoàn cảnh thế này chắc cũng có thể xua tan bóng đêm.
Nghĩ tới đây, Vương Vũ vội vàng xoay người xuống lầu.
Dường như Thánh Quang Chi Hồn đã sớm biết Vương Vũ sẽ trở về, lúc này đang đứng ở đầu cầu thang, mang vẻ mặt thần côn, hai tay giang ra giống như một cái giá chữ thập khô héo, giọng điệu ngoan đạo nói: "Đứa nhỏ lạc đường, ta biết ngay ngươi sẽ không vứt bỏ quang minh mà. Đến đây đi đứa con của ta, hòa cùng một thể với ta, ngươi chính là Thần!"
"Thần em gái ngươi ấy!"
Nghe thấy lời nói của Thánh Quang Chi Hồn... Vương Vũ cười nhạt.
Hòa làm một thể với loại thần côn ghê tởm này chẳng phải là bán đứng linh hồn sao, loại chuyện này Vương Vũ không làm được.
Nếu đây là một NPC trí năng, Vương Vũ lại sử dụng đại pháp đưa tiền vạn năng, móc ra một túi vàng nói: "Theo ta đi, số tiền này đều là của ngươi."
"Ha ha ha!"
Ai ngờ Thánh Quang Chi Hồn cười lành lạnh: "Phàm nhân ngu dốt, muốn dùng tiền ăn mòn sự cao thượng của thánh quang? Muốn ta đi với ngươi, ngươi không có lựa chọn khác ngoài việc hòa làm một thể với ta."
"Thật sao?"
Vương Vũ bĩu môi hỏi: "Có phải Thánh quang sẽ trường sinh bất diệt hay không?"
"Đó là đương nhiên!" Thánh Quang Chi Hồn đương nhiên nói.
"Vậy ta yên tâm rồi!"
Vương Vũ vừa lòng gật đầu, lấy một bó dây thừng từ trong túi ra, bước dài tới trước mặt Thánh Quang Chi Hồn, thuần thục trói gô Thánh Quang Chi Hồn lại, cuối cùng còn thắt nút chết.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Thấy Vương Vũ thô bạo trói mình lại như vậy, trên cái đầu to của Thánh Quang Chi Hồn lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ha ha ha!" Vương Vũ cười tủm tỉm: "Ngươi đã cứng mềm không ăn, thì ta cũng chỉ có thể làm như vậy!"
Nói xong, Vương Vũ túm lấy một đoạn dây thừng, kéo mạnh.
"Ai da, phàm nhân đê tiện nhà ngươi!"
Bị Vương Vũ kéo, Thánh Quang Chi Hồn lảo đảo suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, sau khi đứng vững được thân hình thì bắt đầu ra sức phản kháng.
Thế nhưng mặc dù chỉ số thông minh của Thánh Quang Chi Hồn khá cao, dù sao vẫn chỉ là quái cấp một nho nhỏ, làm sao có thể đối chọi với sức mạnh của Vương Vũ.
Vương Vũ vừa kéo vừa túm, Thánh Quang Chi Hồn bị kéo ngã xuống đất, sau đó giống như chó chết bị Vương Vũ mạnh mẽ tha lên trên lầu.