Trang 797# 1
Chương 1594: Thánh quang chi hồn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Xông vào, nhất định là không xông vào được...
Sự cường đại của vệ binh hệ thống hoàn toàn không cùng một cấp bậc với người chơi, cho dù có nhiều người chơi hơn nữa, thì cứng đối cứng với vệ binh cũng chỉ là cho thêm một cái mạng mà thôi.
Còn nói bỏ đi, vậy càng không thể.
Vương Vũ đại diện cho công huân, mà công huân thì lại đại diện cho Thần khí.
Mọi người vì Vương Vũ mà đã trở mặt với Thời Gian Vàng, bỏ ra sức lực lớn như vậy mà nói bỏ là bỏ sao?
Kỳ thật, gặp phải loại chuyện này, nếu chỉ có một công hội thì thôi, mọi người có thể coi như chưa từng gặp người tên Vương Vũ này. Nhưng bây giờ vây quanh Tháp Thần có khoảng mười mấy cái công hội.
Cơ hội là mọi người cùng nhau đoạt được, những người chơi công hội lớn này ai cũng tinh ranh, ai cũng không phải là loại người chịu thiệt, đương nhiên sẽ không có ai chủ động rời đi nhường cơ hội cho người khác.
Nếu đánh không lại mà rời đi cũng không xong, vậy chỉ có thể đợi. Dù sao Tháp Thần ở chỗ này, Vương Vũ ở trong Tháp Thần, mọi người chỉ cần chờ ở cửa... sớm muộn gì cũng có thể chờ Vương Vũ đi ra.
Kết quả là, mười mấy công hội, gần ngàn người chơi lại ngồi xuống im lặng, rõ ràng vây kín Tháp Thần ba tầng trong ba tầng ngoài, xa xa nhìn lại thì khá kỳ dị.
"Đám người ngốc này, quả thật đủ ngốc..." Thấy mọi người trực tiếp chặn ở cửa ôm cây đợi thỏ, Hoa Khai Vô Nguyệt cũng không khỏi thán phục hành vi của đám người này.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Lúc này Kim Nhật Hoa Khai đã rời khỏi điểm sống lại, trở về trong đội ngũ.
Hoa Khai Vô Nguyệt cười cười nói: "Chúng ta không vội, đi quán rượu uống rượu trước đã, đợi sau khi tên nhóc đó đi ra, nhiều người chặn cửa như vậy, cho dù hắn có thể bay có lẽ cũng không chạy thoát được. Chúng ta cứ ngồi xem nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi là được."
" Lão đại cao minh!" Kim Nhật Hoa Khai giơ ngón tay cái khen ngợi.
"Ha ha ha!" Hoa Khai Vô Nguyệt đắc ý nói: "Ít nhiều cũng nhờ ngươi dẫn tên nhóc đó tới Tháp Thần, nếu không muốn bắt hắn cũng không dễ dàng như vậy. Nếu vũ khí của ngươi đã bị hắn đoạt mất, vậy chờ tới khi bắt được tên nhóc đó, thì công huân đầu tiên tặng cho ngươi."
"Đa tạ lão đại!" Kim Nhật Hoa Khai cảm động không thôi.
Lại nói trong Tháp Thần, Vương Vũ vừa đi vào thì được chào đón bằng một luồng thánh quang chói mắt.
Thánh quang này không chỉ chói mắt, mà khi chiếu vào người Vương Vũ còn có thêm một hiệu quả đốt cháy, mỗi giây mất 50 điểm HP.
Mỗi giây mất 50 điểm HP đối với người chơi giai đoạn hiện giờ mà nói không tính là nhiều, nhưng quả thực khiến người ta ghét bỏ. Trong Tháp Thần có khi còn quái vật gì khác hay lui tới, nếu thật sự đụng phải BOSS tương đối mạnh, thời khắc mấu chốt một chút máu cũng có thể đòi mạng.
Vương Vũ lấy tấm chắn ra, nghiêng lên che lại chặn ánh sáng chiếu tới. Đúng lúc này, một tên tướng mạo kỳ lạ xuất hiện trước mặt Vương Vũ.
Tên kia cũng có hai tay hai chân, nhưng kỳ quái là vô cùng gầy yếu, nhìn từ trên xuống dưới giống như một cây gậy, đỉnh gậy là một cái đầu to lớn, tóm lại là nhìn vô cùng không hài hòa.
Trên cái đầu to lớn kia của nó lồi ra hai con mắt cực đại, thánh quang bắn ra từ hai tròng mắt đó.
Vương Vũ tiện tay quăng một thuật Thăm Dò qua, tư liệu của tên kỳ quái này xuất hiện trước mặt Vương Vũ.
Thánh Quang Chi Hồn (Cấp 1) (Đặc Biệt)
HP: 100
MP: 100
Kỹ năng: Thánh Quang
Bối cảnh chuyện xưa: Là một mảnh hồn phách nhỏ còn sót lại khi thần Quang Minh ngã xuống, trên người tản ra thánh quang mãnh liệt.
"Quái cấp 1?" Nhìn thấy tư liệu của Thánh Quang Chi Hồn, Vương Vũ có chút khó hiểu.
Hiện tại, cấp bậc của Vương Vũ cũng không thấp, một thân Thần khí này có thể chồng tới trời, phòng ngự càng cao kinh người, quái vật ngang cấp đánh Vương Vũ thì cũng mất máu cũng chỉ là số lẻ mà thôi. Vậy mà thánh quang do con quái nho nhỏ cấp một này chiếu ra, lại có thể tạo ra sát thương đốt cháy mỗi giây mất 50 điểm HP đối với Vương Vũ.
"Khặc khặc khặc!"
Trong lúc Vương Vũ còn đang không hiểu ra làm sao, thì cái đầu to tướng của Thánh Quang Chi Hồn đột nhiên nứt ra một cái miệng lớn, cười một cách quái dị: "Tín ngưỡng thánh quang đi, nó mang tới cho ngươi sức mạnh vô cùng, sinh mệnh vĩnh hằng."
Hầy, nghe thấy lời Thánh Quang Chi Hồn nói... Vương Vũ cảm thấy cạn lời. Chỉ là một con quái cấp một mà thôi, HP chỉ có 100 điểm, vậy mà còn dám kêu gào tin thánh quang sẽ trường sinh, không phải nói xạo à.
Đối mặt với sự lừa dối của thánh quang, Vương Vũ không còn do dự, trực tiếp vọt tới trước mặt nó, tát một cái lên đầu Thánh Quang Chi Hồn.
"Bụp!"
- 100
Thanh máu HP trên đầu Thánh Quang Chi Hồn bị Vương Vũ tát một cái trống rỗng, thánh quang cũng tắt đi theo, trong tháp lập tức chìm vào bóng tối.
Nhưng thời điểm Vương Vũ định rời đi, thì một chuyện kỳ dị đã xảy ra.
Thánh Quang Chi Hồn bị Vương Vũ tát một cái mất sạch máu lại không chết, mà thân hình lung lay tách thành hai tên.
Thánh quang lại sáng lên.
Lần này, thánh quang rõ ràng mạnh hơn trước không ít, tốc độ mất máu trên người Vương Vũ từ 50 điểm/giây, đổi thành 100 điểm/giây.
Cùng lúc đó, hai tên Thánh Quang Chi Hồn đồng loạt cất tiếng cười: "Phàm nhân ngu dốt, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn đối đầu với thánh quang? Thánh quang là trường sinh bất diệt."
"..."
Bị Thánh Quang Chi Hồn trào phúng như vậy, Vương Vũ nhướn mày, xoay người lại, đá một vòng vào đầu hai tên Thánh Quang Chi Hồn.
"Bụp!"
Hai con số - 100 đồng thời bay lên, thánh quang lại tắt đi. Nhưng không đợi Vương Vũ thu hồi hai chân, thân hình hai tên Thánh Quang Chi Hồn lại lung lay, lần lượt một phân thành hai, hai thêm hai là bốn... Lần này, sát thương bị đốt cháy trên người Vương Vũ cũng tăng tới 200 điểm/giây.
"Hửm?"
Thấy Thánh Quang Chi Hồn quỷ dị như thế, Vương Vũ không khỏi dừng tay.
Móa nó, đồ chơi này quá tà môn ra, dường như không thể giết chết thật sự.
Chẳng những vậy, một lần giết số lượng lại tăng gấp đôi, sát thương cũng tăng gấp đôi. Không chỉ giết không chết, mà còn sản sinh ra nhiều hơn không điểm dừng, nếu thật sự không kiêng nể gì mà giết chúng, chỉ sợ không giết được bao lâu thì bản thân hắn đã bị vây chết ở chỗ này.
"Tín ngưỡng thánh quang đi người trẻ tuổi!"
Lúc này, bốn tên Thánh Quang Chi Hồn lại bắt đầu cùng nhau kêu gọi: "Bạo lực không giải quyết được vấn đề, ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta sao. Đến đây đi, tiếp cận ta, chúng ta hòa hợp cùng một chỗ ngươi sẽ được trường sinh."
Thánh Quang Chi Hồn này vốn thuộc dạng linh thể, có tính mị hoặc đối với người chơi. Bốn tên Thánh Quang Chi Hồn đồng loạt nói chuyện, âm thanh kia tràn đầy nhịp điệu, giống như giọng hát kinh thánh của tín đồ trong giáo đường, khiến lòng Vương Vũ có một chút dao động.
Dĩ nhiên, loại dao động này cũng chỉ một chút mà thôi, Vương Vũ chính là đại tông sư võ học, tâm trí kiên định vượt xa người bình thường. Mị hoặc của Thánh Quang Chi Hồn có lẽ dùng được với người thường, chứ với Vương Vũ mà nói quả thực không đáng nhắc tới.
"Ồ!"
Nghe thấy Thánh Quang Chi Hồn nói vậy... Vương Vũ gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, bạo lực không giải quyết được vấn đề, ta cũng không giết được ngươi, nhưng ta muốn đi thì ngươi cũng không ngăn cản được."
"Ngươi!"
Vương Vũ vừa dứt lời, bốn tên Thánh Quang Chi Hồn đồng loạt sửng sốt, trên cái đầu lớn lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Cáo từ!"
Vương Vũ ôm quyền với Thánh Quang Chi Hồn, chuyển hướng chạy tới cầu thang lên tầng thứ hai.
"Choang!"
Ngay lúc Vương Vũ đi tới chân cầu thang, đột nhiên có âm thanh thủy tinh vỡ vụn vang lên, ngay sau đó không gian vặn vẹo một hồi, đại điện tráng lệ ban đầu vỡ tan biến thành một căn phòng đen tuyền.