Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1608 - Chương 1610: Đụng Phải Chuyện Lớn

Trang 805# 1

 

 

 

Chương 1610: Đụng phải chuyện lớn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thu hồi tất cả mọi thứ, Vương Vũ buồn bực đứng dậy...

"Ầm ầm!"

Ngay vào lúc Vương Vũ muốn xuống lầu, thì Tháp Thần đột nhiên bắt đầu rung động.

"Động đất à???"

Cảm giác được sự lay động của mặt đất, Vương Vũ cảm thấy cả kinh, vội vàng dựa vào bức tường, dưới trận động đất dữ dội, bụi đá từ trên nóc nhà rơi rơi xuống rào rào.

"Mẹ nó đây là tình huống gì đây!"

Thời điểm mà Vương Vũ đánh nhau đến khó giải quyết với Luke ở trong Tháp Thần, thì bên ngoài Tháp Thần đã sớm bị các công hội lớn vây quanh ba tầng trong, ba tầng ngoài rồi.

Nhìn thấy Tháp Thần đứng sừng sững trong thành đã nhiều năm, nay đột nhiên bắt đầu lay động, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở bên trong? Mà lại làm rung chuyển cả Tháp Thần như vậy...

Thực ra, từ bối cảnh câu chuyện mà nói, thì Tháp Thần này vốn dĩ được chống đỡ bởi thần cách của Thần Quang Minh, giờ đây Thần Vương Quang Minh Luke đã hoàn toàn ngã xuống, Vinh Quang Của Thần đại biểu cho thần cách của Thần Quang Minh đã bị mang đi, tất nhiên sẽ không còn sự bảo vệ thánh quang nữa.

Không có thánh quang bảo vệ, toà tháp này tự nhiên cũng biến thành công trình đậu phụ nát.

Ầm ầm ầm ầm ầm!!

Sự rung chuyển của Tháp Thần càng lúc càng mãnh liệt, hiển nhiên tràn ngập nguy cơ.

Chẳng qua thời gian chỉ vài cái hít thở, Tháp Thần rốt cuộc cũng đổ ầm ầm xuống dưới đất...

Cũng còn tốt chán, đây là trong trò chơi, tuy rằng Tháp Thần cao vút trong mây, nhưng sự sụp đổ này cũng chẳng có gì ngoài một hiệu ứng CGI, cũng không gây thương vong cho người, chỉ vẻn vẹn làm rung động một đám khói bụi mà thôi.

Bụi mù tán đi, Tháp Thần vốn dĩ cao ngất trong mây lại biến thành một đống đổ nát ở nơi khác.

"Rầm!"

Một thanh âm kỳ lạ vang lên, một cánh tay cường tráng nhô ra từ trang đống đổ nát, ngay sau đó một thân ảnh khôi ngô đầy đất từ trong đống hoang tàn đứng lên.

Cùng lúc đó, bầu trời vang lên thông báo từ hệ thống.

Thông báo: Thánh quang đại biểu cho Vinh Quang Của Thần đã bị kẻ trộm trộm đi mất, người chơi thành Thiên Tinh thân là hậu duệ của Thần, cần phải bảo vệ tôn nghiêm của Thần, tìm thánh quang trở về.

Thông báo được phát liên tiếp ba lần, tất cả người chơi trong phạm vi thành Thiên Tinh đều cực kỳ hoảng sợ.

Thánh quang, là cội nguồn của thành Thiên Tinh được xem là thành chính lớn nhất Hàn Quốc, cũng đại diện cho Thần Quang Minh, là thứ quan trọng nhất không gì so sánh được ở thành Thiên Tinh.

Đồ vật này nếu như bị người ta trộm mất, đối với NPC mà nói thì cùng lắm chỉ là không giữ được tôn nghiêm, nhưng đối với thành chính mà nói, lại đại biểu cho việc trừng phạt giáng cấp.

Thường nói, da không có thì lông bám vào đâu, thành chính đã bị giáng cấp thì người chơi chắc chắn cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, rớt cấp, rớt vinh dự, rớt danh vọng đều còn nhẹ nhàng, lỡ như bởi vì chuyện này mà rớt kỹ năng, rớt trang bị, thì mẹ nó biết tìm ai mà nói lý lẽ đây.

Vì lẽ đó, cho nên thánh quang này còn quý giá hơn cả con dấu thành chính của thành Thiên Tinh rất nhiều.

Ngay từ đầu, mọi người chỉ muốn giết Vương Vũ lấy chút điểm công huân, cho dù không bắt được Vương Vũ, thì mọi người cũng sẽ không tổn thất gì.

Mà hiện tại Vương Vũ đã trộm mất thánh quang trong Tháp Thần, việc này xem như là ồn ào lớn rồi.

Bắt được Vương Vũ, thành Thiên Tinh có thể bình yên vô sự, người chơi còn có thể có công vì đã tìm được thánh quang về, được hệ thống khen thưởng.

Nếu như mọi người không bắt được Vương Vũ, thì phải chịu xui xẻo cả tập thể, hiện tại nên làm như thế nào, đã không còn do lợi ích ép buộc nữa, mà là không làm không được...

Căn bản chẳng cần các hội trưởng của công hội lớn lên tiếng, thấy Vương Vũ có dấu hiệu của mục tiêu nhiệm vụ từ trong đống đổ nát đi ra, thì mọi người cũng không hẹn mà cùng xông tới.

Kim Nhật Hoa Khai lại lớn tiếng kêu lên: "Đều tập trung hết vào hắn, tên tiểu tử này biết bay đó!"

Nói xong, Kim Nhật Hoa Khai liền lùi về sau một bước, trốn sau người Hoa Khai Vô Nguyệt.

Thật dễ nhận thấy rằng tiểu tử này đã bị Vương Vũ tóm một lần, nên có bóng ma trong lòng.... dù sao thì vũ khí cũng bị cướp đi mất rồi, đặt trên người ai mà chẳng sợ hãi cơ chứ.

"Biết bay?"

Nghe Kim Nhật Hoa Khai nói vậy, trong lòng các hội trưởng xung quanh đều căng thẳng, liền vội vàng hạ lệnh: "Nghề nghiệp tầm xa đều tấn công rải rác, Cung thủ làm tốt công tác phòng ngự và khống chế, đừng để hắn bay lên."

Những công hội không có người chỉ huy được gọi là đám người ô hợp, còn công hội có người chỉ huy mới được gọi là mô hình trận địa.

Sau khi nhận được chỉ thị, các Ma pháp sư bắt đầu vội vàng không ngừng ngâm xướng, các Cung thủ đều đồng loại hướng cung tên nhằm ngay lên trời.

"Ha ha!"

Nghe tiếng hô của Kim Nhật Hoa Khai, Vương Vũ vô thức nhìn thoáng qua chỗ Kim Nhật Hoa Khai, tuy không nghe hiểu tiếng nước ngoài, nhưng thấy đoàn người phản ứng như vậy, lời của Kim Nhật Hoa Khai, Vương Vũ cũng đoán được gần hết, cho nên không khỏi cười khổ một tiếng.

Khi người chơi ở thành Thiên Tinh nhận được thông báo từ hệ thống, thì Vương Vũ cũng đã nhận được nhắc nhở từ hệ thống.

Hệ thống nhắc nhở: Dũng sĩ đại lục mang Vinh Quang Của Thần trở về, khi tử vong có tỷ lệ nhất định rơi xuống vật phẩm nhiệm vụ, trong quá trình hộ tống, không thể sử dụng đạo cụ và kỹ năng phi hành.

Nhìn thấy chưa, hệ thống sẽ luôn luôn hại người như vậy đó, ở trong sự bao vây của hàng trăm ngàn người hộ tống Vinh Quang Của Thần còn chưa tính, lại còn không cho bay, đây mẹ nó chính là buộc Vương Vũ phải liều mạng mặt đối mặt với toàn bộ người chơi thành Thiên Tinh, hơn nữa còn là loại không chết không ngừng này nữa.

Dù sao tỷ lệ cũng là một cái mác siêu hình ở trong trò chơi.

Nếu như rớt xuống một trăm phần trăm, thì còn tạm được, nhưng một khi đã treo hai chữ tỷ lệ này, vậy thì sống chết chưa chắc chắn rồi.

Thường nói, huyền học không thể cứu vãn được vận may không tốt.

Anh chàng Vương Vũ đen đủi này bị NPC và hệ thống hãm hại mỗi ngày, số tốt thì trước khi chết sẽ rớt vật phẩm nhiệm vụ mấy lần, còn mệnh không tốt thì phỏng chừng có thể trở về cấp lính.

Tất nhiên, thực ra cho dù có cho bay, thì Vương Vũ cũng không có ý nghĩ này trong đầu.

Mẹ nó, lúc này gần Tháp Thần có mười công hội gần vạn người đang bao vây chặt chẽ Vương Vũ, hơn nữa sau khi nhận được thông báo của hệ thống, các người chơi của thành Thiên Tinh cũng ào ào theo tọa độ từ bốn phương tám hướng đuổi tới.

Mười nghìn người là quy mô gì?

Từ trên cao nhìn xuống, khắp nơi đều là người, gần mười nghìn người bao vây một người, hiệu quả thị giác này phỏng chừng chỉ có thể dùng hai chữ đồ sộ để hình dung.

Vương Vũ đứng ở trung tâm, phóng tầm mắt nhìn tới, căn bản nhìn không thấy giới hạn.

Dưới vòng vây như vậy, đừng nói là Vương Vũ, cho dù là siêu nhân dám bay ở trên trời phỏng chừng cũng sẽ bị bắn thành con nhím ngay tại chỗ.

Nếu như một cái cây đẹp hơn những cái cây khác trong rừng, thì gió nhất định sẽ bẻ gãy nó, đối mặt với địch nhân nhiều như vậy mà kẻ nào bay ở trên trời, hiện rõ bản thân mình khác biệt với những người khác thì kẻ đó mẹ nó chính là một thằng đần.

"Tấn công!"

Trong lúc còn đang ngây người, vòng vây đã bắt đầu co lại, các người chơi bao vây cách Vương Vũ càng lúc càng gần, nghề nghiệp ma pháp xếp sau cũng đã hoàn tất việc ngưng tụ.

Cùng một tiếng ra lệnh, từng trận sóng ma pháp đủ mọi màu sắc, đủ loại kiểu dáng nối tiếp nhau, ùn ùn kéo đến đập lên người Vương Vũ.

Đôi khi thiếu tỷ lệ chưa chắc đã là việc xấu.

Nếu như cùng nhau tấn công Vương Vũ, thì Vương Vũ chỉ cần thoáng hiện đã có thể tránh thoát được tất cả ma pháp, nhưng hiện tại mọi người lại chiến đấu hết lần này tới lần khác, công kích đầy trời mà không có trình tự gì hết.

Vòng vây càng lúc càng nhỏ, không gian né tránh của Vương Vũ vốn không hề lớn, bởi vậy ma pháp đầy trời trực tiếp phong tỏa toàn bộ không gian né tránh của Vương Vũ.

Đối diện với ma pháp ùn ùn kéo đến, và vòng vây mỗi lúc một thêm chặt, Vương Vũ lại không hề lúng túng một chút nào, không bay lên trời, cũng không trốn tránh khắp nơi, mà chỉ mỉm cười nhún người nhảy một cái thoáng hiện nhằm về phía người quen ở hàng đầu tiên, Hoa Khai Vô Nguyệt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment