Trang 805# 2
Chương 1611: Pháp trượng của Kim Nhật Hoa Khai
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hả??!!!"
Hoa Khai Vô Nguyệt cũng là người chơi từng bị đại ma vương Vương Vũ hãm hại, nhìn thấy Vương Vũ xông về phía mình, Hoa Khai Vô Nguyệt vừa khó hiểu lại vừa kinh ngạc.
Khó hiểu là bởi vì, nhiều người vây công Vương Vũ như vậy, vì sao Vương Vũ lại cố tình lao về phía mình. Kinh ngạc là vì, trong vòng vây nhiều người như vậy mà Vương Vũ còn dám chủ động tấn công, ý đồ phá vây.
Sự thật chứng minh, hành động của Vương Vũ là vô cùng sáng suốt.
Người chơi vây công Vương Vũ cũng không phải tới từ một công hội, mà là nhiều công hội, cho nên đám người Hoa Khai Vô Nguyệt và những người chơi vây công Vương Vũ không ở cùng một đoàn đội.
Dựa theo thiết lập của hệ thống, không cùng đoàn đội, thì công kích sẽ không có bảo hộ cho đồng đội.
Hiện tại mục tiêu của mọi người chỉ có một, chính là Vương Vũ, lúc này đương nhiên sẽ không công kích những người khác nữa.
Cho nên, tuy ma pháp trên bầu trời nhiều, nhưng mục tiêu đều nhằm về phía Vương Vũ nằm trong vòng vây.
Lúc này Vương Vũ xông về phía trước, vừa vặn ra khỏi phạm vi công kích của mọi người.
"Đùng, đùng đùng!"
Ma pháp đầy trời rơi xuống, nổ mặt đất bụi mù bay lên khắp nơi, Vương Vũ cũng xông tới trước mặt Hoa Khai Vô Nguyệt.
Dù sao Hoa Khai Vô Nguyệt cũng là cao thủ, trong lúc kinh hoảng vẫn có thể giơ tấm khiên lên đánh ra một chiêu Trào Phúng với Vương Vũ. Vương Vũ không tự chủ mà bị kéo tới trước người Hoa Khai Vô Nguyệt.
Tấm khiên trong tay Hoa Khai Vô Nguyệt thuận thế đập xuống một chiêu Thuẫn Kích gây choáng, ai ngờ lúc này hai tay Vương Vũ lại đồng loạt duỗi ra phía trước, làm một chiêu Lên Gối, hai tay một trái một phải chộp lên tấm khiên.
Thuẫn Kích đã phán định rất mạnh, nhưng đó cũng chỉ tương đối mà thôi, Lên Gối là kỹ năng túm tay, lại do Vương Vũ đánh ra thì phán định đương nhiên cao hơn Thuẫn Kích của Hoa Khai Vô Nguyệt.
"Ai da..."
Bất ngờ không đề phòng được, Hoa Khai Vô Nguyệt bị Vương Vũ lôi kéo, chưa hoàn hồn đã mất đi cân bằng, sau đó giống như rơi vào mây mù bị Vương Vũ ném ra ngoài. Thời điểm hắn ta kịp phản ứng lại, thì đã rơi thật mạnh vào trong vòng vây.
"Chuyện.... Chuyện này không thể nào!"
Thấy Vương Vũ nằm trong trạng thái bị Trào Phúng mà còn có thể ra tay, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mẹ nó, người chơi trong trạng thái bị Trào Phúng vốn không thể động, nhưng Vương Vũ không chỉ động mà còn phản kích Hoa Khai Vô Nguyệt... Chuyện đệt này thật sự quá quỷ dị.
Cho dù Chiến sĩ khiên thuẫn vốn không phải nghề nghiệp nhanh nhẹn, vì thế mà khoảng cách phóng thích giữa các kỹ năng tương đối dài. Tuy nhiên Trào Phúng và Thuẫn Kích là một bộ liên kích, khoảng cách ra đòn giữa hai kỹ năng quá ngắn, thế mà chỉ trong nháy mắt bị cưỡng chế kéo tới Thuẫn Kích đập xuống Vương Vũ vẫn có thể động...
Hơn nữa, trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi đó, Vương Vũ còn đúng lúc vươn hai tay phát động công kích, dựa vào ưu thế nghề nghiệp tấn công sau mà tới trước, bắt được tấm khiên của Hoa Khai Vô Nguyệt.
Đương nhiên, loại thao tác này có yêu cầu cực cao đối với việc khống chế thời cơ của người chơi, nếu không phải đại tông sư đỉnh cao như Vương Vũ, thì tuyệt đối không nắm được khoảnh khắc này, càng đừng nói tới việc ra tay lưu loát sinh động như Vương Vũ.
Bởi vậy, người chơi bình thường cảm thấy kỳ dị cũng là chuyện hợp lý.
Sau khi ném bay Hoa Khai Vô Nguyệt, Vương Vũ cũng không hề dừng lại, hai tay nhấc lên, hai luồng ánh sáng một đỏ một xanh sáng lên, đánh ra chiêu Song Long Phá Cực.
"Rầm!"
Người chơi chắn trước mặt Vương Vũ đều bị Vương Vũ đánh thành cặn ngay tại chỗ, biến thành từng luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Thấy Vương Vũ tàn sát bừa bãi như vậy, tất cả mọi người đều choáng váng.
Hiện tại công kích Vương Vũ khẳng định là không được.
Không nói tới người chơi công hội Thời Gian Vàng bị giết, mọi người vừa vặn bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Cho dù là người chơi công hội khác không có ý nghĩ xấu xa như vậy, bây giờ Vương Vũ đang ở trong đám người Thời Gian Vàng, không có bảo vệ đồng đội ai dám tùy tiện ra tay?
Đệt, nếu đống ma pháp này đá qua, Vương Vũ có chết hay không thì chưa biết, nhưng người chơi Thời Gian Vàng chắc chắn không còn ai sống sót, giúp đỡ như vậy cũng xấu hổ.
Không công kích Vương Vũ thì mọi người lại sốt ruột.
Thủ đoạn của Vương Vũ mọi người đã thấy rồi, nâng tay có thể giết người trong nháy mắt.
Nhưng tiếp tục để Vương Vũ tùy ý như vậy không ra tay, những phế vật của Thời Gian Vàng có thể ngăn Vương Vũ lại không thì không ai có thể nói chắc được.
Chỉ sợ Vương Vũ sẽ lợi dụng tâm tư kiêng kỵ lẫn nhau của mọi người, một mạch liều chết đi ra ngoài.
Sau khi đánh chết người trước mặt, Vương Vũ hơi quay đầu nhìn đám vệ binh phía sau lưng. Khi nhìn thấy vệ binh đứng đó thờ ơ, Vương Vũ có chút ngẩn người.
Ồ, sao hai mặt hàng kia vẫn vậy? Vì sao không nhúc nhích?
Vương Vũ cũng biết, tình huống hiện tại hiểm trở cỡ nào, thành Thiên Tinh dù sao cũng phải có mấy trăm ngàn người chơi, Vương Vũ có mạnh mẽ thế nào thì cũng có hạn mức, đối mặt với mấy trăm ngàn người chơi vây công lại còn không thể bay, chuyện này căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Chính vì nguyên nhân đó, ý định ban đầu của Vương Vũ là giết người tích lũy giá trị PK, khiến vệ binh đuổi giết hắn.
Mọi người đều biết, vệ binh công kích thì không phân biệt, lúc truy giết người lại càng không sợ hãi đánh thẳng về phía trước, tổng kết lại chỉ có một câu, người nào cản ta thì chết!
Người chơi thành Thiên Tinh tuy nhiều, nhưng đối mặt với BUG vệ binh thì người nhiều hơn nữa cũng là chịu chết... Nếu có vài vệ binh đuổi theo gắt gao phía sau, nhất định có thể phá vỡ vòng vây chạy ra tìm đường sống.
Trước đó, Vương Vũ cũng đã giết không ít người, vừa rồi Vương Vũ lại giết thêm phải mười mấy người chơi Thời Gian Vàng nữa.
Nói đúng ra, vệ binh hẳn là phải trực tiếp xông tới, làm thịt Vương Vũ mới đúng. Nhưng hai tên vệ binh đần độn kia vẫn đứng nhìn mọi người, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"???"
Vương Vũ vội vàng mở bảng thuộc tính ra xem thử giá trị PK của mình, lúc này Vương Vũ mới kinh ngạc phát hiện, giá trị PK của hắn thế mà lại bằng 0, nhưng giá trị vinh dự quốc gia và giá trị công huân bên dưới thì tăng tới hơn 50 điểm rồi.
"Con mẹ nó!"
Nhìn thấy giá trị vinh dự và công huân, Vương Vũ không nhịn được chửi thề một câu.
Mẹ nó, hắn thế mà quên mất giết người nước khác thì không làm tăng giá trị PK.
Trong lúc Vương Vũ còn buồn bực, đột nhiên bên tai hắn vang lên một giọng nói quen thuộc: "Mọi người nhanh vây lấy hắn, đừng để cho hắn chạy!"
Vương Vũ nghe tiếng thì ngẩng đầu, chỉ thấy Kim Nhật Hoa Khai đang chỉ huy mọi người vây công hắn.
Không có cách nào cả, hiện tại Vương Vũ đang ở trong đám người Thời Gian Vàng, các công hội khác cũng không giúp được gì, Thời Gian Vàng chỉ có thể tự cứu...
Hoa Khai Vô Nguyệt đã chết, người có thể chỉ huy người chơi đương nhiên chỉ còn Kim Nhật Hoa Khai.
Người chơi Thời Gian Vàng nhận được lệnh, nhanh chóng bố trí tốt trận hình một lần nữa vây lấy Vương Vũ, mà Kim Nhật Hoa Khai cũng lộ ra trước mặt Vương Vũ.
"Là ngươi à!"
Nhìn thấy Kim Nhật Hoa Khai, Vương Vũ đột nhiên cười cười.
Kim Nhật Hoa Khai bị Vương Vũ dọa sợ, bị Vương Vũ nhìn chằm chằm cười cười như vậy thì sởn tóc gáy, vội vàng lui về sau mấy bước.
"Này trả lại cho ngươi!"
Nhưng vào lúc này, Vương Vũ lại móc ra một cây pháp trượng hào quang tỏa ra bốn phía, ném về phía Kim Nhật Hoa Khai.
Bạn học Vương Vũ nhà ta theo sát tính cách chính trực mà tác giả đặt ra, lúc trước Vương Vũ có nói với Kim Nhật Hoa Khai rồi, nếu trong Tháp Thần có Vinh Quang Của Thần thì sẽ trả pháp trượng lại cho hắn. Hiển nhiên, tuy rằng Kim Nhật Hoa Khai mưu đồ gây rối, cố ý lừa Vương Vũ, nhưng cũng là chó ngáp phải ruồi, để cho Vương Vũ lấy được thứ mình muốn.
Làm một người chính trực như tác giả, Vương Vũ đương nhiên cũng nói lời giữ lời, cho dù Kim Nhật Hoa Khai hiện giờ là kẻ địch, Vương Vũ vẫn ném pháp trượng trả lại cho hắn.