Trang 806# 1
Chương 1612: Hỗn loạn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ta... Pháp trượng của ta!"
Thấy Vương Vũ không thèm để ý tới mình, còn ném về phía mình một thanh vũ khí, Kim Nhật Hoa Khai cũng có chút mơ hồ, theo bản năng tiếp nhận pháp trượng vào tay.
"???"
Kim Nhật Hoa Khai tiếp được pháp trượng, mọi người tinh mắt nhìn thấy đồ rơi vào trong tay Kim Nhật Hoa Khai đều thay đổi sắc mặt.
Pháp trượng của Kim Nhật Hoa Khai là đồ Ám Kim, hiệu ứng đặc biệt của trang bị cực khoa trương, cách rất xa cũng có thể thấy rõ ràng.
Trong thời đại trang bị chủ yếu vẫn là đồ Bạch Ngân Hoàng Kim, thì đồ Ám Kim tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, đã thế còn là trang bị vũ khí, thì lại càng quý giá tột cùng, giá thị trường đổi thành NDT ít nhất cũng phải gần sáu số 0.
Về phần vì sao Hàn Quốc cũng dùng NDT, rất hiển nhiên là do chúng ta chiến thắng chiến tranh mậu dịch... Cho nên mọi người không cần phải cắn chặt vấn đề này làm gì.
Đây là vũ khí Ám Kim trân quý, không phải trang bị bình thường...
Thời điểm toàn thành công địch, vậy mà Vương Vũ lại ở trước mắt bao người không công đưa cho Kim Nhật Hoa Khai một thanh vũ khí Ám Kim trân quý. Thái độ đệt nó mờ ám đến tự nhiên như thế khiến cho tất cả mọi người sinh lòng hoài nghi.
Trung Quốc có một chuyện xưa gọi là "Nghi hàng xóm trộm rìu", chính là để chỉ sự đáng sợ của việc trí tưởng tượng bay xa.
Vốn mông Thời Gian Vàng đã không sạch sẽ gì, ngay từ đầu đã bị người ta nói là thông đồng với nước ngoài. Lúc ấy chỉ là lời nói một phía, tất cả mọi người chỉ lo đuổi giết Vương Vũ, nên không quá mức truy cứu chuyện này.
Nhưng sau khi thấy tình hình như vậy, mọi người lập tức nghi ngờ người chơi Thời Gian Vàng.
Nếu Thời Gian Vàng không thông đồng với nước ngoài sao lại bị người khác đăng thông cáo.
Nếu Thời Gian Vàng không thông đồng với nước ngoài, sao Vương Vũ lại cố tình xông vào vào trận doanh Thời Gian Vàng?
Nếu Thời Gian Vàng không thông đồng với nước ngoài, vì sao Vương Vũ lại không công đưa cho Kim Nhật Hoa Khai món đồ Ám Kim trân quý như vậy?
Thứ khiến mọi người nghi ngờ nhất là vừa rồi Hoa Khai Vô Nguyệt nhường Vương Vũ. Một Chiến sĩ khiên thuẫn Trào Phúng lại không kéo nổi Võ sư, ngược lại còn bị Võ sư ném ra ngoài, nếu không thấy rõ ai cũng nghĩ là diễn.
Nếu không phải Vương Vũ ném pháp trượng Ám Kim cho Kim Nhật Hoa Khai, suýt chút nữa mọi người đã bị hành động cấp bậc ảnh đế của Hoa Khai Vô Nguyệt lừa dối.
Đủ loại dấu hiệu như thế đều chỉ tới một kết quả, người chơi Thời Gian Vàng chính là kẻ hai mặt! Hàn gian! Thông đồng với nước ngoài!
Không chỉ người chơi các công hội khác nghi ngờ, mà ngay cả người chơi Thời Gian Vàng cũng có chút nghi ngờ.
Đương nhiên, mọi người sẽ không hoài nghi bản thân mình, chỉ là nghi ngờ Kim Nhật Hoa Khai mà thôi.
Kim Nhật Hoa Khai đương nhiên cũng không phải người ngu, thấy sắc mặt mọi người nhìn mình không tốt lập tức phản ứng lại, trong lòng căng thẳng cuống quýt xua tay: "Cái này... cái này là pháp trượng của ta."
"Của ngươi?"
Có thể tham gia bao vây Vương Vũ đều là người chơi tinh anh của Thời Gian Vàng, chắc chắn không xa lạ gì với Kim Nhật Hoa Khai, nghe Kim Nhật Hoa Khai nói vậy thì đều nhìn kỹ lại.
Quả nhiên, pháp trượng này chính là cái mà Kim Nhật Hoa Khai vẫn hay dùng.
"Vì sao pháp trượng của ngươi lại nằm trong tay hắn?" Mọi người thấy vậy có chút khó hiểu hỏi.
"Chuyện này..."
Kim Nhật Hoa Khai lập tức nghẹn lời.
Vấn đề này, hắn không có cách nào nói thật...
Chẳng lẽ nói cho mọi người là Vương Vũ dùng để làm con tin???
Vì sao cần con tin?
Bởi vì chính hắn nói cho Vương Vũ biết trong Tháp Thần có thánh quang...
Mẹ nó, nếu chuyện này mà truy cứu sâu xa, thì tôi danh mình thông đồng với nước ngoài đã có thể được chứng thực rồi. Đến lúc đó, cho dù Hoa Khai Vô Nguyệt tin tưởng hắn, thì cũng không thể giải thích được với anh em.
"Hắn đoạt..."
Sau khi suy nghĩ, Kim Nhật Hoa Khai bất đắc dĩ nói.
"Ồ..."
Người chơi Thời Gian Vàng gật gật đầu, chưa nói tin hay không tin, dù sao anh em nhà mình cả, có nhiều chuyện vẫn dễ nói chuyện hơn so với người ngoài.
Nhưng người chơi Thời Gian Vàng coi Kim Nhật Hoa Khai là bạn bè, người chơi công hội khác đương nhiên không.
"Đờ mờ mày, đoạt trang bị còn có thể trả về sao? Khinh bọn tao ngốc à? Thịt hắn!"
Mẹ nó, loại chuyện không nhặt của rơi này vốn sẽ không xảy ra trong thế giới trò chơi, Kim Nhật Hoa Khai không nói lời nào còn tốt, vừa nói ra mọi người đều cảm giác chỉ số thông minh của bản thân bị vũ nhục. Vì thế mọi người không nói hai lời, trực tiếp phát động tấn công với người chơi Thời Gian Vàng.
Đánh giặc trước phải ổn định trong nước, phản quốc phải chết!
Chỉ một thoáng, công kích phô thiên cái địa đầy trời đánh tới hướng người chơi Thời Gian Vàng.
Một hiệp, đã diệt hơn trăm người chơi Thời Gian Vàng.
"Trời ạ, tổ sư các ngươi!"
Người chơi Thời Gian Vàng cũng không phải ngồi không, không lý do bị người khác dùng mác chính nghĩa đánh tới, tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, vội vàng chỉnh hợp trận hình phát động phản kích đối với những ai đánh công hội mình.
Người chơi Thời Gian Vàng tuy ít, nhưng cao thủ chiếm số nhiều, độ phản kích vẫn khá mạnh mẽ. Nhân số công hội khác không ít, nhưng chung quy không phải người một nhà, mọi người đều có tư tâm, tính kỷ luật cũng không đủ, bị Thời Gian Vàng phản đánh như vậy, song phương đấu tới ngang nhau.
Có vài thời điểm, một khi chiến tranh đã bùng nổ, thì khó có thể dừng lại, cho dù trong lòng Hoa Khai Vô Nguyệt hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ đã đánh nhau thì có làm hội trưởng muốn dừng lại cũng bất lực.
Dù sao đây cũng là trong trò chơi, mọi người đều là có ân báo ân, có oán báo oán.
Ngươi đánh ta, ta phản kích, đừng mẹ nó nói ai đúng ai sai với ta, nắm đấm ai lớn thì người đó đúng.
Người chơi Thời Gian Vàng ngoan cố chống lại quả thực khiến cho các công hội khác có chút khó chịu. Mẹ nó quân bán nước còn dám đánh trả? Nhanh chóng gọi người!
Một tiễn bay đi, thiên quân vạn mã lại tới.
Tất cả mọi người đều không phải công hội nhỏ gì, thổi còi hô một tiếng, người chơi của các công hội lớn từ bốn phương tám hướng lập tức xông tới đây.
Người chơi Thời Gian Vàng đương nhiên cũng không mặc người chém giết, mẹ nó các ngươi gọi người sao? Vì thế Hoa Khai Vô Nguyệt đã hạ lệnh đánh trả trong công hội.
Những công hội nhỏ giả bộ đánh đấm bên ngoài xem náo nhiệt cũng không chê lớn chuyện, thấy tình cảnh như vậy đều ra tay nhặt tiện nghi.
Quần ẩu quy mô lớn, chủ lực vẫn là các công hội lớn... tùy tiện nhặt hai kiện trang bị cũng là Thanh Đồng. Thánh quang chỉ có một, các công hội nhỏ chắc chắn không thể xen vào được, chẳng bằng đi nhặt một hai kiện trang bị còn thực tế hơn.
Trong nhất thời, đánh người, đánh trả, trợ giúp, đục nước béo cò hoàn toàn khiến hiện trường hỗn loạn, thế trận kia thật sự khiến kẻ thấy thương tâm người nghe rơi lệ.
Thân là người khởi xướng, Vương Vũ đã sớm thừa dịp loạn trốn khỏi chiến trường. Nhìn thành Thiên Tinh hỗn loạn, Vương Vũ mơ hồ.
Rốt cuộc là sao lại như vậy? Không phải chỉ là hắn trả lại một cái pháp trượng thôi sao? Vì sao đang yên đang lành lại đánh nhau rồi? Xem ra người chính trực đều được trời giúp mà...
Bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Vũ xoay người ra khỏi thành Thiên Tinh...
Người chơi có sức chiến đấu của thành Thiên Tinh đều nằm trong mấy công hội lớn, hiện tại các công hội lớn đánh nhau túi bụi, công hội nhỏ lo đục nước béo cò, còn lại cũng chỉ có người chơi tự do.
Vốn những người chơi tự do này còn muốn nhân cơ hội đánh lén, nhưng Vương Vũ hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội đó. Sau khi rời khỏi chiến trường, Vương Vũ trực tiếp thi triển Khinh Công, nhanh chóng tiến vào rừng rậm bên ngoài thành Thiên Tinh.