Trang 806# 2
Chương 1613: Sao vượt sao vượt
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nhìn bóng lưng Vương Vũ rời khỏi thành Thiên Tinh, những người chơi tự do không chút suy nghĩ đuổi theo.
Không phải bọn họ không biết Vương Vũ rời đi, mà hiện tại Vương Vũ cho bọn họ một cơ hội.
Trọng Sinh là một trò chơi có độ khó rất cao, một người nếu không có rất nhiều tiền hoặc rất có năng lực như Vương Vũ, thì rất khó sinh tồn trong thế giới Trọng Sinh, bởi vậy người chơi tự do là một đoàn thể rất đáng thương.
Trong... thế giới công hội như nấm này, điểm luyện cấp tốt và điểm sinh BOSS mới đều bị công hội chiếm đóng, công hội lớn ăn thịt thì công hội nhỏ húp canh, người chơi tự do không có công hội, không có bạn bè, thì ngay cả canh cũng không có mà húp. Đánh quái thăng cấp cũng không có kẽ hở để chui thì thôi đi, ngay cả đi phụ bản cũng phải tổ đội đại.
Trọng Sinh vốn đã khó, cứ như vậy đủ khiến người chơi tự do lật thuyền vài lần.
Không có quái dã ngoại, cũng không đánh được phụ bản cao cấp, trang bị của người chơi tự do đương nhiên là vô cùng thảm.
Càng là kẻ yếu, thì càng khát cầu sức mạnh to lớn.
Cùng một cách nói, càng là người chơi không có trang bị tốt để lăn lộn giang hồ, thì càng hy vọng có kỳ ngộ để trở nên nổi bật.
Thứ Vương Vũ lấy đi là cái gì?
Vinh Quang Của Thần!
Đối với thành Thiên Tinh mà nói là thứ quan trọng nhất không gì sánh bằng, một khi đánh mất, hậu quả không cần tưởng tượng.
Đương nhiên, nếu có thể tìm trở về thì phần thưởng chắc chắn cũng vô cùng phong phú.
Người chơi tự do cũng không quan tâm đến trừng phạt khi mất đi thánh quang, bởi vì bọn họ đã đủ thảm rồi, có trừng phạt thì cũng không thảm hơn bao nhiêu. Nhưng Vương Vũ đối với người chơi tự do thành Thiên Tinh mà nói, lại là kỳ ngộ ngàn năm có một.
Thường thì những chuyện tốt như thế này, nhất định sẽ bị công hội lớn độc chiếm.
Cho dù công hội lớn khinh thường nhúng tay vào, thì còn có công hội nhỏ ở bên cạnh chấm mút, bởi thế khẳng định không tới phiên người chơi tự do.
Hiện tại hay rồi, công hội lớn đang quần ẩu quy mô lớn, công hội nhỏ thì đục nước béo cò, khối thịt béo Vương Vũ này liền rơi xuống trước mặt người chơi tự do.
Rất rõ ràng, người nào cũng biết khối thịt này không dễ dàng ăn được như vậy, nhưng khát vọng đối với thịt khiến cho bọn họ bị lạc mất tâm trí.
Bởi vì bọn họ biết, giết Vương Vũ đoạt thánh quang có thể nổi danh thiên hạ.
Không chỉ có trang bị tốt, rất có thể còn tham gia được một công hội tốt.
Nhưng... những tên tham lam này cũng không thử nghĩ xem, Vương Vũ là loại người nào?
Ở cái thành Thiên Tinh một mẫu đất này, Vương Vũ còn có thể khiến cho các công hội lớn đánh nhau long trời lở đất. Hiện tại Vương Vũ ra khỏi thành vào rừng cảnh, trong loại cảnh tượng này còn dám truy đuổi Vương Vũ không phải muốn chết sao?
Dù sao người Hàn Quốc cũng không hiểu nhiều lắm về văn hóa Trung Quốc, câu cửa miệng là gặp rừng chớ vào, giặc cùng đường chớ đuổi, nếu là người chơi Trung Quốc gặp tình huống này thì tám phần là thành thật chấp nhận thực tế.
Người chơi Hàn Quốc lại vội vàng chạy đi chịu chết...
Công hội lớn chiếm số đông ở thành Thiên Tinh, nhưng người chơi tự do cũng không ít, chỉ riêng người đuổi giết Vương Vũ cũng gần ngàn người.
Chỉ ngàn người mà thôi, đừng nói đều chỉ là mấy người chơi tự do, cho dù là cao thủ tinh anh của công hội lớn Vương Vũ cũng dám đối đầu trực diện.
Hiện tại lại là loại cảnh tượng rừng cây có tính ẩn nấp rất mạnh, kết cục của những truy binh này có thể tưởng tượng ra.
Ngay từ đầu Vương Vũ không tận lực giết người là vì Vương Vũ sợ dính giá trị PK sẽ bị vệ binh đuổi giết. Kể từ khi biết giết người không bị cộng điểm PK mà còn được điểm vinh dự và công huân, đối với đám Hàn Quốc này Vương Vũ sẽ không nhân từ nương tay nữa.
Trong rừng, Vương Vũ xuất quỷ nhập thần, hoặc ở trên trời, hoặc ở phía sau cây, hoặc dưới mặt đất... Tóm lại ai cũng không biết Vương Vũ sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Đối mặt với loại cao thủ đứng đầu như Vương Vũ, nhưng truy binh không có bao nhiêu năng lực chiến đấu này đương nhiên cũng không được tích sự gì.
Lá cây che kín ánh mặt trời, toàn bộ cây cối đều tràn ngập khí tức hắc ám, nhưng trong rừng cây tối tăm này lại có ánh sáng trắng không ngừng lóe sáng, giống như từng đợt pháo hoa, chợt lóe rất đẹp cũng rất nguy hiểm. Phàm là người tiến vào rừng cây, không còn ai sống sót, tất cả đều bị Vương Vũ đuổi miễn phí về thành Thiên Tinh, mà giá trị công huân trên người Vương Vũ cũng cộng dồn tới hơn một ngàn điểm.
Rừng rậm u ám giống như một con thú lớn nuốt chửng người, từng chút nuốt gọn tin tưởng và khát vọng đối với kỳ ngộ của truy binh. Nhìn từng luồng ánh sáng trắng không ngừng lóe lên, truy binh phía sau rốt cuộc sụp đổ, dừng bước chân đuổi giết (Ngưu thúc thật có tiềm chất là nhà thơ).
Không phải mọi người chưa từng thấy cao thủ, nhưng nhân vật ra tay giết người ngoan độc như Vương Vũ, thì lại là lần đầu gặp.
Kỳ ngộ đương nhiên hấp dẫn người khác, nhưng biết rõ là phải chết mà còn dâng lên, thì là hành vi rất không sáng suốt.
Như đã nói ở trên, những người chơi tự do này thực lực kém trang bị kém, cũng không có bạn bè gì, nên cũng chẳng có lòng trung thành gì đối với thành Thiên Tinh.
Sống chết của thành Thiên Tinh không quan hệ quá lớn với bọn họ, đâu ai rảnh lãng phí kinh nghiệm cấp bậc của mình, để đổi lấy an cư lạc nghiệp của người khác bao giờ. Cùng lắm thì thành Thiên Tinh không còn nữa, mọi người lại đổi thành chính khác tiếp tục cuộc đời nghèo khổ là được rồi.
Cứ như vậy, một đám người cuối cùng đuổi giết Vương Vũ, đã bị thực lực của Vương Vũ dọa sợ, lựa chọn tránh đi.
Vương Vũ cũng không phải người đuổi tận giết tuyệt, thấy truy binh không dám tiến lên nữa, thì Vương Vũ cũng không quay đầu tiếp tục đuổi giết, mà nhìn thoáng qua bản đồ, nhanh chóng đi tới phía biên giới.
Hàn Quốc là một bán đảo, thành Thiên Tinh vốn là giáp ranh với đại lục Dũng Giả.
Vương Vũ dùng Khinh Công chạy đi thì vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng 30 phút, Vương Vũ đã chạy tới biên giới sau đó ngừng lại.
Bởi vì khi Vương Vũ đi tới đây, trước mặt đã không còn đường, thay vào đó là một con sông rộng lớn.
Nước sông cuồn cuộn không dứt, sóng lớn không ngừng, dòng nước cực kỳ chảy xiết.
Nếu đổi lại là ngày thường, Vương Vũ có thể bay thì con sông lớn này căn bản không ngăn được Vương Vũ, chỉ cần sải cánh là có thể trực tiếp bay qua.
Nhưng bây giờ năng lực phi hành của Vương Vũ bị cấm, muốn qua sông chỉ có hai biện pháp.
Một, qua sông bằng thuyền.
Hai, bơi qua.
Thuyền, thứ cơ bản này trong tay người chơi thành Thiên Tinh đều có. Người chơi thành Thiên Tinh đuổi giết Vương Vũ còn không kịp, bây giờ Vương Vũ quay đầu lại mượn thuyền cũng không thực tế.
Còn bơi qua...
Là một con vịt cạn phương bắc, Vương Vũ quả thực không giỏi bơi.
Đương nhiên, nhân vật trong trò chơi đều có thể bơi, Vương Vũ có có Tị Thủy Châu, nhưng ở cái nơi chưa quen thuộc này, ai biết trong nước sẽ có quái vật gì.
Vương Vũ dựa vào năng lực hệ thống cho, chỉ có thể đủ cam đoan không bị chết chìm, cũng không thể cam đoan Vương Vũ có năng lực chiến đấu trong nước.
Vịt cạn xuống nước còn muốn chiến đấu thì quá khó rồi. Lý Quỳ mạnh hay không? Cho dù có biết bơi, nhưng xuống nước đánh nhau với người ta cũng suýt chết đuối đó. Tôn Ngộ Không ngầu hay không? Gặp phải nước chẳng phải vẫn trốn tránh sao.
Vương Vũ đương nhiên mạnh, nhưng để cho một con vịt cạn đánh nhau trong nước, quả thực có chút khó khăn.
Vương Vũ cũng không biết hỗn loạn trong thành Thiên Tinh có thể duy trì bao lâu, nhưng nếu thật sự bị người chặn lại ở bờ sông, vậy thì không kịp chạy nữa rồi.
Nhìn chung quanh, ngoại trừ bãi sậy thì không còn vật gì khác.
Văn học của tác giả là tả thực, loại tình huống dùng một cây sậy vượt sông cũng không thể xảy ra trong trò chơi này.
Ngay tại thời điểm Vương Vũ không biết nên vượt sống như thế nào, đột nhiên mặt sông cuồn cuộn, sau đó chính giữa mặt sống xuất hiện một lốc xoáy.