Trang 807# 1
Chương 1614: Tha hương ngộ cố tri.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nhìn tới đây, chắc chắn sẽ có độc giả nói, từ trong nước trồi lên chắc chắn là con rùa khốn nạn An Đồ Ân kia.
Sự thật chứng minh, các ngươi đã đoán sai.
An Đồ Ân là thân phận gì, cho dù trước kia bị giam câm thì cũng là giam cầm trong hồ nước ở Đảo Rồng, hiện tại đã chạy thoát tìm đường sống, chỉ một con sông sao có thể để lão ta ẩn thân.
Trong cái nhìn soi mói của Vương Vũ, từ trong lốc xoáy chậm rãi nhô lên một cột buồm, tiếp đó một tấm buồm chậm rãi căng lên.
Buồm của con thuyền kia vô cùng cũ nát, trên đó thậm chí còn có dấu vết của mạng nhện, khiến cho Vương Vũ nhìn cảm giác có chút quen mắt.
Chỉ qua một lát, một chiếc thuyền lớn đã lộ ra trên mặt nước.
"Thuyền này..."
Nhìn chiến thuyền xuất hiện trong sông, Vương Vũ chợt cảm thấy có chút quen thuộc.
Chiếc thuyền kia rất nát, mặc dù không tới mức vỡ nát, nhưng cũng có chút gần đất xa trời rồi, gió thổi qua thì lung la lung lay, dường như chỉ cần một con sóng cũng có thể đánh cho nó tan xương nát thịt.
Thuyền kia từ đáy nước chui ra thì thôi đi, nhưng trên boong thuyền lại không có ai... nhìn vô cùng kỳ dị, giống như một con thuyền u linh.
Thuyền u linh?
Nghĩ tới đây, Vương Vũ không khỏi nhíu mày, bảo sao nhìn lại thấy quen mắt, chẳng lẽ chủ nhân của thuyền này lại là một lão bằng hữu hay sao.
"Rầm!"
Vương Vũ đang còn ngây người, đột nhiên một tiếng pháo vang, kèm theo đó là một quả đạn pháo từ trên trời đập thẳng xuống đầu Vương Vũ.
"Ba Đào Mãnh Liệt!"
Cùng lúc đó, chỉ nghe một tiếng hô như tiếng sấm vang lên trên không trung, một bóng đen giống như một con cua khổng lồ theo sát đạp sóng nước nhảy tới trên bờ sông.
"Quả nhiên!"
Nhìn thấy bóng đen kia, Vương Vũ mỉm cười. Chủ nhân của thuyền kia không ai khác, chính là thuyền trưởng Râu Đen của thuyền u linh.
Lão tặc này khẩu vị vẫn độc đáo trước sau như một, lần trước từ biệt lâu như vậy mà tác phong của thuyền lại không thay đổi chút nào.
Vương Vũ nhẹ nhàng lui về sau, tay phải vươn về phía đạn pháo đang bắn về phía mình, nhẹ nhàng tiếp được nó trong tay.
Sau đó thân hình khẽ chuyển, vòng vo một vòng, trực tiếp dời quỹ tích đạn pháo ném ngược lại phía Râu Đen.
Tay không tiếp đạn pháo, loại tình huống này Râu Đen chưa từng nghĩ tới. Chiêu thức di hoa tiếp mộc của Vương Vũ đến quá đột ngột, Râu Đen hoàn toàn không kịp phản ứng.
"Rầm!"
Bất ngờ không đề phòng, Râu Đen bị đạn pháo trong tay Vương Vũ nện thẳng vào đầu. Râu Đen hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống.
"Chết tiệt, dám đánh thuyền trưởng Râu Đen vĩ đại, ngươi có biết sự khủng bố của biển rộng?"
Râu Đen nổi giận gầm lên một tiếng, thả người nhảy lên bờ, sau đó giơ gọng kìm lớn lên, kẹp về phía Vương Vũ.
"Hắc hắc, lão Hắc! Đã lâu không gặp!"
Nói ra, dựa theo tính cách của Vương Vũ có khả năng giơ cao đánh khẽ với người chơi, chứ còn đối với NPC của hệ thống thì xuống tay luôn luôn vô cùng ác độc. Nếu trong tình huống bình thường, tên BOSS nào dám không có mắt như vậy, đã sớm bị một cước của Vương Vũ giết chết rồi. Nhưng đối mặt với Râu Đen đang xông tới, Vương Vũ lại không có ý tứ công kích, cũng không né tránh, mà nhẹ nhàng vẫy tay bắt chuyện với Râu Đen.
Dù sao Râu Đen cũng ký khế ước với Vô Kỵ, trên lý thuyết mà nói tên quái dị này là người của Vô Kỵ. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ đấy, huống chi còn là một BOSS lớn như vậy.
"???"
Nghe giọng nói quen thuộc kia của Vương Vũ, Râu Đen hơi ngẩn ra, sau đó nhìn lại. Đợi tới khi hắn thấy rõ người chơi đứng đối diện là ai, thì trong lòng không khỏi chấn động, nhất thời đứng sững người tại chỗ.
Hiện tại Râu Đen muốn khóc rồi.
Đối với Râu Đen mà nói, hàng đệt Vương Vũ này chính là một cơn ác mộng. Trước kia làm BOSS ở đường hàng hải đảo Doanh Châu, bị Vương Vũ cưỡng ép đoạt mất thân tự do. Thật vất vả đổi một địa phương khác làm lại cuộc đời, thế mà vẫn gặp phải, đúng là tên âm hồn bất tán. Chẳng lẽ con thuyền hắn vất vả lắm mới tu bổ lại sẽ bị hủy đi lần nữa sao?
"Cáo từ! Tái kiến! Quấy rầy rồi!"
Sau khi sững sờ, Râu Đen hoàn toàn không đợi Vương Vũ nói chuyện, hai gọng kìm ôm lại về phía Vương Vũ, xoay người chạy vào trong nước.
"Đứng lại! Nếu không ta sẽ không khách khí!"
Đáng tiếc, Râu Đen còn chưa chạy được vài bước, đã nghe Vương Vũ lên tiếng.
"Ách..."
Cả người Râu Đen giật nảy, vội vàng dừng bước lại, xoay người cợt nhả nói: "Ai da, đây không phải Ngưu ca sao. Đã lâu không gặp nhỉ, không ngờ lại gặp được ngài ở chỗ này, vừa rồi tuyệt đối là hiểu lầm. Ngài ở đây làm gì thế!"
"Ha ha ha!"
Vươn tay không đánh người mặt cười, ở chỗ này gặp được Râu Đen coi như tha hương ngộ cố tri. Nhìn thấy bộ dạng này của Râu Đen, Vương Vũ cũng cười cười nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp. Ta tới nơi này giết một BOSS, tên nhóc ngươi vì sao lại chạy tới nơi này cướp bóc rồi."
"Chuyện này..."
Nghe thấy Vương Vũ hỏi vậy... Râu Đen trưng khuôn mặt ủy khuất nói: "Ngài nói đi."
Móa, đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao. Nếu không phải ngươi hủy đi thuyền của ông đây, khiến ông đây không còn địa vị trên đường hàng hải, thì ông đây có bị hệ thống sung quân tới cái địa phương cứt chim cũng không có này không?
"Ầy..."
Vương Vũ cũng không phải người ngu, thấy bộ dạng u oán của Râu Đen, đương nhiên cũng đoán được bảy tám phần, vì thế xấu hổ cười nói: "Có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ?"
"Ngưu ca, chuyện này..."
Nghe thấy Vương Vũ nói vậy, Râu Đen có chút thụ sủng nhược kinh nói: "Có chuyện gì, ngài cứ nói đi, chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ lập tức làm."
"Đưa ta qua sông!" Vương Vũ thản nhiên nói.
"What?"
Vương Vũ vừa dứt lời, ánh mắt Râu Đen lập tức trợn thật lớn: "Ngài muốn qua sông?"
"Không được sao?"
Vương Vũ kinh ngạc hỏi lại.
Sông này cũng không tính là quá rộng, Râu Đen lại có một chiếc thuyền lớn, qua sông cũng không phải việc gì khó khăn.
"Chuyện này...."
Râu Đen có chút ấp a ấp úng nói: "Qua sông thì không phải không qua được, nhưng đây là vấn đề liên quan tới thông đạo hai bên... Cho nên nhiệm vụ này..."
"À..."
Vương Vũ nghe vậy như có suy nghĩ gật gật đầu.
Cũng đúng thôi. Đại lục Dũng giả và đảo Hàn Quốc xem như hai sever, đi lại giữa hai sever không khác nào mở ra con đường đi thông giữa hai sever cả.
Loại chuyện này theo đạo lý mà nói, chắc chắn là nhiệm vụ công hội lớn lớn, nếu cứ tùy tiện xử lý như vậy, cũng có chút không hợp tình hợp lý.
Vương Vũ cũng không phải người thích làm cho người khác khó xử, suy tư chốc lát rồi nói: "Vậy ngươi cứ việc nói đi, nhiệm vụ này phải làm như thế nào?"
"Ta..."
Nghe thấy vấn đề Vương Vũ hỏi, Râu Đen khóc nức nở luôn, buồn bực nói: "Đánh... Đánh bại ta."
"Đánh bại ngươi?" Vương Vũ cười nói: "Chuyện này rất đơn giản."
"Ách..."
Mặt già của Râu Đen đỏ lên nói: "Ta cũng không có biện pháp nào khác, đây đều là trách nhiệm của ta, chỉ hy vọng ngài đừng đánh thuyền của ta nữa."
Quả thực, làm bại tướng dưới tay Vương Vũ, Râu Đen thừa nhận bản thân không phải đối thủ của hắn. Thế nhưng lệnh của hệ thống, Râu Đen cũng không dám vi phạm, chỉ có thể khẩn cầu cho tổn thất hạ xuống thấp nhất.
"Chuyện này." Vương Vũ vung tay, bày xong tư thế nói: "Đợi lát nữa ta còn phải dùng thuyền của ngươi đi qua mà! Nhanh lên đi."
"Ừ!"
Râu Đen cũng gật đầu, không biết làm sao đành phải bày ra tư thế chuẩn bị đánh với Vương Vũ một hồi. Thời điểm chuẩn bị ra tay, đột nhiên Râu Đen nghĩ tới chuyện gì đó nên hỏi: "Đúng rồi, ngài nói tới thành Thiên Tinh giết BOSS. Không biết là giết BOSS nào?"
"Luke!"
Vương Vũ thản nhiên nói.