Trang 807# 2
Chương 1615: Trở về Tổ quốc.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Luke?”
Râu Đen nghe vậy liền trừng lớn hai mắt, cuống quít thu hồi tư thế, hắn vô cùng cung kính nói: “Gia, mời ngài lên thuyền.”
Dứt lời, Râu Đen búng tay một cái, thuyền U Linh ngay lập tức lửng lơ trôi vào bờ.
“???”
Thấy Râu Đen đột nhiên thu hồi tư thế, cho thuyền cập bến vào bờ, Vương Vũ không khỏi ngơ ngác hỏi: “Ý của ngươi là sao? Không phải ngươi vừa nói ta đánh bại ngươi mới có thể lên thuyền sao?”
“Không có ý gì hết!” Râu Đen cuống quít lau mồ hôi: “Vừa rồi là ta đùa với ngài thôi… Ngài cứ việc lên thuyền đi.”
Nói đến đây, Râu Đen có chút nghĩ lại mà sợ.
Trời ạ, Luke là ai chứ? Thần Vương Quang Minh, là một trong những người mạnh nhất thiên địa, bản thân Râu Đen cũng là hào kiệt một phương, hắn làm sao có thể chưa từng nghe qua đại danh của Luke!
Thật ra ngay từ đầu Râu Đen cũng biết Vương Vũ vô cùng cường hãn, nhưng hắn lại không thể ngờ tới, người đang đứng ở trước mặt này thế nhưng mạnh đến nỗi có thể đánh chết Thần Quang Minh Luke.
Thần Quang Minh còn bị hắn giết chết, vậy bản thân không phải chỉ cần ba quyền hai cước là đủ về với đất mẹ rồi sao?
Thực chất theo giả thiết của trò chơi, người chơi muốn đả thông thông đạo giữa hai nơi, bắt buộc phải khiêu chiến thắng Râu Đen, sau đó mới cầu xin sự cho phép của Thần Quang Minh để mở ra thông đạo.
Vương Vũ thì hay rồi, trực tiếp tiêu diệt BOSS lớn Thần Quang Minh, thế nên việc khiêu chiến Râu Đen cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Râu Đen lại không phải một kẻ thích tự ngược bản thân, nếu Thần Quang Minh còn không ngăn cản được, hắn hà tất phải giơ mặt lên cho người khác đánh làm gì chứ?
Vương Vũ còn là một tên khốn khiếp không biết nặng nhẹ, đến cả Luke còn bị đánh chết, chẳng may người ta lỡ tay giết mình thì hắn biết đi tìm ai để kể khổ bây giờ?
Dù sao người chơi có thể sống lại bất kỳ lúc nào, nhưng sinh mệnh của BOSS lại chỉ có một mà thôi, kể cả có sống lại được đi chăng nữa thì con BOSS được hồi sinh kia cũng sẽ mất hoàn toàn những ký ức cũ.
“Đang đùa hả?”
Vương Vũ lại lần nữa cảm thấy khó hiểu, trí tuệ nhân tạo hiện giờ đã cao cấp đến như vậy rồi sao, ngay cả NPC còn biết nói giỡn.
“Đúng đúng đúng! Thật ra chỉ cần ngài giết Luke là đủ rồi, không cần phải đánh với ta nữa.” Râu Đen ăn ngay nói thật.
“Thì ra là thế, trò đùa của ngươi đúng là không có tý kỹ thuật nào cả.”
Vương Vũ nghe vậy liền bĩu môi, hắn lập tức đi lên trên thuyền của Râu Đen.
“Giương buồm xuất phát! Hướng về phía One Piece!”
Râu Đen giơ súng, bắn một viên lên trời rồi hét lớn một tiếng, thuyền U Linh ngay lập tức trôi nổi về phía bờ đối diện.
Không thể không nói, chiếc thuyền này của Râu Đen tuy rằng có hơi rách nát một chút, nhưng dù sao nó cũng là đồ chuyên dụng của BOSS, không chỉ lớn hơn rất nhiều so với thuyền của người chơi, tốc độ của nó cũng không hề chậm một chút nào.
Không mất quá nhiều thời gian, thuyền U Linh đã bay tới bờ đối diện, dưới sự hộ tống vô cùng cung kính của Râu Đen, Vương Vũ rốt cuộc cũng đặt chân lên lãnh thổ của Tổ quốc.
Vương Vũ vừa mới rơi xuống đất, trên bầu trời liền truyền tới tiếng thông báo của hệ thống.
Thông báo: [Người chơi Thiết Ngưu thành công đi qua dòng sông Cách Lâm, sáng lập ra thông đạo giữa đại lục Dũng Giả với nơi ngã xuống, sự tích quang huy của hắn sẽ vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách.]
Ngoại trừ thứ này ra, Vương Vũ đồng thời còn nhận được một chuỗi nhắc nhở nhiệm vụ.
Nhắc nhở: [Bạn đã thành công mang Vinh Quang Của Thần ra khỏi nơi ngã xuống. Vinh Quang Của Thần đánh mất, thành Thiên Tinh trong vòng 24 giờ sẽ bị giáng cấp xuống thành thành trấn.]
Nhắc nhở: [Bạn vượt ra khỏi lãnh thổ phá hủy một tòa thành của nước láng giềng, điểm vinh dự quốc gia +10.000, công huân +10.000, danh vọng +10.000, hy vọng bạn không ngừng tiếp tục cố gắng.]
Nhắc nhở: [Là thành chủ của thành Thành Dư Huy, điểm phồn vinh thành chính của bạn +30%, uy vọng của thành chính +10.000.]
Nhắc nhở: [Là thành chủ của thành Thành Dư Huy, điểm phồn vinh của thành Thiên Long phụ thuộc thành chính của bạn +10%, uy vọng của thành chính +5000.]
Nhắc nhở: [Là thành chủ của thành Thành Dư Huy, điểm phồn vinh của thành…
…
Tóm lại, một người đắc đạo gà chó lên trời.
Trong lúc phá hủy thành Thiên Tinh, Vương Vũ không chỉ đạt được rất nhiều vinh dự, danh vọng và công huân, thành chính dưới trướng cũng nhận được không ít điểm phồn vinh và uy vọng, ngay cả các thành chính phụ thuộc cũng chiếm được một lượng lớn tiện nghi.
Điểm phồn vinh và uy vọng của thành chính đại biểu cho thực lực của chính thành chính đó trong cùng một sever.
Từ khi Vương Vũ tiếp quản thành Dư Huy tới nay, chỉ dựa vào nhân khí của Vương Vũ, thực lực của thành Dư Huy một đường nước lên thì thuyền lên, theo sát đằng sau bảy khu thành chính Chiến Thần.
Lúc này điểm phồn vinh độ và uy vọng lại tăng lên một lượng lớn, thế nhưng khiến cho thành Dư Huy bỏ xa thành Chiến Thần. Nó từ thành chính hạng 3 - trực tiếp thăng cấp bước vào hàng ngũ thành chính hạng 2, cho dù là so với thành Thánh Quang đang xếp hạng 1 cũng kém không nhiều lắm.
Tuy rằng ở phương diện khai phá nền kinh tế của thành Dư Huy, một chưởng quầy phủi tay như Vương Vũ thật sự không có gì để làm, nhưng hắn đùng một cái kéo một tòa thành nhỏ ít người biết đến vào hàng ngũ các thành chính hạng 2, một vị thành chủ làm được như vậy cũng có thể coi là công tích trác tuyệt rồi.
Trở lại đại lục Dũng Giả, vị trí của Vương Vũ lúc này đang ở một tòa thành có tên là Bạch Sơn – một tòa thành ở vùng biên cảnh. Thành Bạch Sơn cách thành Dư Huy tương đối xa, ước chừng mất một tiếng ngồi tàu bay mới tới nơi.
Giờ phút này sắc trời cũng đã tối, Vương Vũ trực tiếp cho nhân vật treo ở khoang thuyền tàu bay, sau đó offline.
…
Sau khi offline, Mục Tử Tiên đã làm xong một bữa tối phong phú chờ Vương Vũ.
Sinh hoạt là gì chứ? Sinh hoạt không phải cái thứ gọi là thề non hẹn biển tình chàng ý thiếp, nó đơn giản chỉ là có người làm bạn, có người nhớ mong.
Sau khi tan tầm về nhà, ăn được một bữa cơm nóng hổi, uống thêm một chút rượu, cùng vợ yêu ngồi xem phim truyền hình, đây mới chính là những ngày hạnh phúc an ổn.
“Chồng ơi! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Ăn cơm xong, Mục Tử Tiên vừa dọn dẹp chén đũa vừa lên tiếng hỏi.
“Hôm nay hả…”
Vương Vũ gãi gãi đầu nói: “Chắc không phải là ăn tết đó chứ?”
“Má nó!”
Mục Tử Tiên trực tiếp bị Vương Vũ làm cho tức giận đến muốn cười, cô cười mắng: “Đồ ngốc, anh nghĩ kĩ lại xem.”
“Chuyện này…”
Vương Vũ ngồi ở trên sô pha, bắt đầu sờ cằm.
Mấy thứ như ngày hội ngày lễ gì đó, chắc cũng chỉ có mấy người đi làm và đi học là quan tâm thôi, bởi vì chỉ khi nào Tết đến bọn họ mới được nghỉ.
Cái gì mà tiết Thanh Minh… các loại tiết, đối với người trẻ tuổi thì cái gì cũng giống nhau cả, dù gì hai từ “ngày lễ” này quả thực tương đối nội hàm.
Đối với một đại thiếu gia chưa từng lên lớp học cũng chưa từng đi làm mà đã kết hôn như Vương Vũ… khái niệm về ngày lễ chỉ có thể nói là tương đối mơ hồ…
Ngoại trừ trung thu, Tết Âm Lịch và sinh nhật của Mục Tử Tiên với cha mẹ ra, trong đầu Vương Vũ quả thật không có ngày lễ đặc biệt gì.
“Nghĩ không ra…”
Suy nghĩ đau khổ một lúc lâu, Vương Vũ vẫn chỉ biết lắc đầu.
Sinh nhật của Mục Tử Tiên là vào ngày Thất Tịch, sinh nhật hắn lại vào tháng hai, hiện tại mới chỉ là tháng sáu thì có ngày lễ đặc biệt gì chứ?
“Chẳng mấy chốc đã sắp tới Tết Đoan Ngọ rồi!” Mục Tử Tiên nói: “Anh còn chưa nhớ ra hôm nay là ngày gì sao?”
“Hay là em nói cho anh biết đi.” Vương Vũ bất đắc dĩ buông tay… Bản thân vừa định nói là Tết Đoan Ngọ, ai ngờ lại bị Mục Tử Tiên ngáng trước một chân, Vương Vũ thật sự không biết còn có ngày gì là đặc biệt nữa .
“Anh đúng là đồ đại ngốc!” Mục Tử Tiên buồn bực nói: “Cái đồ đầu gỗ, ngày kỷ niệm tròn ba năm mình yêu nhau mà anh cũng quên được hả?”
“Má…”
Vương Vũ không khỏi cảm thấy cạn lời. Tư duy của nữ nhân đúng là kỳ quái, ngày này cũng được coi là ngày đặc biệt hả?
Đương nhiên, Vương Vũ sẽ không phản bác Mục Tử Tiên, mà hắn chỉ thở dài nói: “Ai nha, anh tự dưng lại quên mất.”
“Hừ!” Mục Tử Tiên khó chịu nói: “Còn tưởng đòi được quà gì của anh chứ, xem ra là không có hy vọng gì rồi.”
“Không đâu…” Vương Vũ cười hì hì nói: “Anh có chuẩn bị quà rồi.”
“Ha?” Mục Tử Tiên kinh hỉ nói: “Quà gì vậy.”
Vương Vũ cười vô cùng xấu xa nói: “Một lát nữa tặng cho em một đứa con có được không?”
“Anh đúng là đồ lưu manh!”
Mục Tử Tiên cười, đánh nhẹ vào người Vương Vũ.