Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1614 - Chương 1616: Tiền Nào Của Nấy.

Trang 808# 1

 

 

 

Chương 1616: Tiền nào của nấy.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Ngày kế lúc Vương Vũ online, tàu bay đã đưa nhân vật của hắn tới bến cảng thành Dư Huy.

Nhìn thấy cảnh đường phố quen thuộc và những ánh mắt hữu hảo của người chơi thành Dư Huy, lòng Vương Vũ không khỏi tràn đầy cảm xúc.

Vẫn là không khí nơi quê nhà tương đối thơm ngọt.

Đám người ngoài biên giới kia toàn là những thứ gì đâu không, thế nhưng dám cướp bóc một cách trắng trợn giữa ban ngày ban mặt như vậy, thành Dư Huy của hắn thì trị an tốt biết bao nhiêu, mọi người tương thân tương ái đến một trận cãi vã cũng không có.

Rời khỏi bến cảng, Vương Vũ lập tức đi tới con hẻm nhỏ, lão già Ẩn Giả đã đợi ở đó từ lâu.

“Ha ha! Ngươi đã về rồi!” Hôm nay lão già Ẩn Giả không hề uống say, hơn nữa còn vô cùng có tinh thần, nhìn thấy Vương Vũ tới giao nhiệm vụ liền cười tủm tỉm tiếp đón.

“Ừ!” Vương Vũ gật đầu.

“Đồ vật đã mang về hết chưa?” Ẩn Giả lại hỏi.

“Mang về hết rồi!” Vương Vũ nhàn nhạt nói.

“Vậy mau đưa cho ta đi.” Ẩn Giả bước tới trước mặt Vương Vũ, đôi bàn tay bẩn thỉu chuẩn bị sờ vào người tên đồ đệ duy nhất này.

Ai ngờ Vương Vũ nhẹ nhàng né qua một bên, né tránh móng vuốt của Ẩn Giả.

“Ngươi làm sao vậy? Không muốn giao nhiệm vụ hả?”

Thấy Vương Vũ mâu thuẫn như thế, lão không khỏi kinh ngạc hỏi.

Con đường Võ Thần chính là chuỗi nhiệm vụ có cấp bậc SS. Nhiệm vụ như vậy quả thực có thể gặp không thể cầu, phần thưởng sau khi hoàn thành chắc chắn sẽ vô cùng phong phú. Vương Vũ mất một đống thời gian và sức lực để mang tất cả đồ vật về đây, bây giờ hắn lại không muốn giao nhiệm vụ, Ẩn Giả cũng không hiểu Vương Vũ đang suy nghĩ điều gì.

“Không phải…” Vương Vũ lắc đầu nói: “Phần thưởng của nhiệm vụ này là gì vậy?”

“Ha hả!”

Ẩn Giả cũng là một tên cáo già xảo quyệt, nghe Vương Vũ nói xong, lão không khỏi cười nói: “Ngươi đây là muốn cò kè mặc cả với ta à? Ngươi muốn cái gì thì nói một tiếng là được, chỉ cần là đồ ta có thể cho ngươi, ta sẽ cho ngươi hết.”

“Được!”

Vương Vũ nghe vậy, cũng không khách khí nói: “Ta muốn đạo cụ của bốn nhiệm vụ này.”

“Ha?”

Nghe Vương Vũ nói xong, Ẩn Giả càng buồn bực, lão vô cùng kỳ quái hỏi: “Ngươi cần mấy thứ này làm gì?”

“Chế tạo trang bị!”

Vương Vũ vừa nói, vừa móc ra một bản vẽ ở trong túi.

“Thứ này… Đây là?”

Nhìn thấy bản vẽ ở trong tay Vương Vũ, Ẩn Giả nhất thời ngây ra như phỗng, trong mắt đều là không thể tưởng tượng được.

Mãi một lúc lâu sau, Ẩn Giả mới chỉ vào bản vẽ kêu lên: “Đây là bản chế tạo gốc của Cung Tru Thần Phá Ma?”

“Không sai!”

Vương Vũ lần thứ hai gật đầu.

Sở dĩ Vương Vũ không hề lập tức giao nhiệm vụ chính là bởi vì bản vẽ trong tay này. Tài liệu mà bản vẽ yêu cầu chủ yếu là bốn vật phẩm nhiệm vụ mà Vương Vũ phải giao nộp.

Thân là một vị võ giả, thứ quan trọng nhất chính là có một vũ khí thuận tay, còn những trang bị khác… đối với Vương Vũ mà nói cũng không quan trọng là bao.

Bởi vậy trong cảm nhận của Vương Vũ, toàn bộ trang bị mặc trên người đều không bằng một phần của Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia.

Nhưng mà Tiếng Thở Dài Của Võ Học Gia tuy rằng có thể biến đổi thành nhiều loại binh khí, nhưng lại không thể biến đổi thành dạng Cung. Cho tới tận bây giờ đây cũng chính là thứ mà Vương Vũ cảm thấy nuối tiếc nhất.

Thật ra trong trò chơi mấy loại vũ khí như cung tên cũng không phải là quá hiếm, chẳng qua đối với người đã quen với việc dùng Thần Khí mà nói, mấy vũ khí bình thường khác quả thực Vương Vũ dùng không quen. Trang bị tốt lại là khả ngộ bất khả cầu, hiện tại hắn có được một bản vẽ chế tạo như vậy, Vương Vũ tất nhiên là muốn chế tạo nó thành một vũ khí thuận tay rồi.

Loại này nhiệm vụ cấp bậc SS như “Con đường Võ Thần” cũng cực kỳ hiếm có, phần thưởng tất nhiên vô cùng phong phú, chẳng qua đối với người chơi bình thường mà nói, không có gì hấp dẫn hơn hai thứ là trang bị và kỹ năng.

Kỹ năng, trước mắt thì Vương Vũ có thể coi là đã đủ dùng, còn trang bị, một thân Thần Khí trên người Vương Vũ tất nhiên cũng không kém, hiện tại hắn chỉ thiếu duy nhất một chiếc Cung tốt.

Thế nên, Vương Vũ tương đối tò mò về phần thưởng của nhiệm vụ này.

Nếu là một chiếc Cung thuận tay, Vương Vũ cũng lười đi chế tạo, nếu là một loại vũ khí hay trang bị khác, chi bằng không hoàn thành nhiệm vụ này cho rồi.

“Không thể tưởng tượng được, ngươi vốn dĩ là chủ nhân của Darius, thế nhưng còn đi Long Đảo…” Ẩn Giả có chút bất ngờ nói.

“Trùng hợp mà thôi!” Vương Vũ nói: “Vậy thì phần thưởng của nhiệm vụ này là gì thế?”

“Ách…” Ẩn Giả nói: “Không dám lừa ngươi, phần thưởng của nhiệm vụ này chính là một tờ giấy thông hành tới Long Đảo. Ngươi có thể tiến hành thí luyện ở Long Đảo nhờ tờ giấy thông hành này, sau khi hoàn thành có thể tùy ý chọn lựa một bản vẽ chế tạo trang bị Thần Khí phù hợp với nghề nghiệp của bản thân…”

“Ừ…”

Nghe xong lời Ẩn Giả nói, Vương Vũ không khỏi trầm tư một lát, sau đó hắn mới nói: “Lão sư, ta luôn luôn đối xử với ngươi không tồi đúng không?”

“Đúng vậy!” Ẩn Giả cũng không hề phủ nhận.

Là một người chơi, Vương Vũ dù là lễ nghĩa hay mấy thứ khác đều vô cùng chu đáo với NPC truyền nghiệp, mỗi lần tới tìm lão đều sẽ không đi tay không, một đệ tử tốt như vậy ở trong trò chơi này quả thực rất khó tìm. Dù gì ở trong mắt của đa số người chơi, đạo sư nghề nghiệp chẳng qua chỉ là một NPC giao nhiệm vụ và dạy kỹ năng mà thôi.

“Vậy ngươi còn không mau ăn ngay nói thật!” Vương Vũ đen mặt nói: “Ngươi có phải đang lừa ta đúng không?”

Vương Vũ cùng Liệu Nguyên đi làm nhiệm vụ chung, tuy rằng dọc đường đi Vương Vũ cũng không hỏi han gì nhiều, nhưng Liệu Nguyên đã từng kể cho Vương Vũ nghe về lai lịch tờ giấy thông hành trong tay hắn.

Meo, giấy thông hành của Liệu Nguyên chẳng qua là cứu một vị NPC liền được tặng, tới phiên hắn thì lại phải đi làm cấp bậc SS trước rồi mới được thông qua? Lão già Ẩn Giả nói không lừa gạt ai thì Vương Vũ chắc chắn không tin.

Nếu nhiệm vụ khó, Vương Vũ cũng không có bất kỳ câu oán hận nào, nhưng trắng trợn táo bạo nặng bên này nhẹ bên kia coi mình là một tên ngốc để trêu đùa, dù tính tình của Vương Vũ có tốt như thế nào đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi trong lòng có oán khí, thích bắt nạt người thành thật đúng không?

“Lừa ngươi?”

Ẩn Giả cười nói: “Làm sao có thể chứ, ta chỉ có một đệ tử là ngươi thôi.”

“Cho nên ngươi càng cố lừa gạt ta?” Vương Vũ cả giận nói: “Trong lúc làm nhiệm vụ này, ta gặp được một người có giấy thông hành.”

“Ngươi thì biết cái gì!” Ẩn Giả bĩu môi nói: “Thần Khí cũng có ba bảy loại, ở trong thế giới này ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ bốn chữ.”

“Bốn chữ gì?” Vương Vũ buồn bực nói.

Ẩn Giả gằn từng chữ một nói: “Tiền, nào, của, nấy!”

“Ý của ngươi là nhìn thì có vẻ là ta bị lừa nhưng ta mới là người chiếm tiện nghi?” Vương Vũ nghe vậy liền nhíu mày hỏi ngược lại.

“Ha ha!” Ẩn Giả ha ha cười nói: “Ngộ tính không tồi!”

Ngay sau đó Ẩn Giả lại nói: “Giá trị mị lực của ngươi vốn là rất thấp, nhận phải nhiệm vụ khó hơn những người khác cũng là chuyện bình thường, hơn nữa thân phận và nghề nghiệp của ngươi cũng tương đối đặc thù. Phần thưởng của ngươi đương nhiên là không giống với những người chơi bình thường khác rồi, không nên chỉ nhìn mỗi mặt ngoài, cứ thử đặt một ví dụ là hiểu rõ, vì sao Thiết Ngưu Tiên lại đẹp như vậy?”

“Chuyện này…”

Nghe được Ẩn Giả giải thích, Vương Vũ ngẩn ra một chút rồi nói: “Thì ra là thế, ta hiểu rồi, vậy phần thưởng của nhiệm vụ này…?”

“Không liên quan đến phần thưởng!”

Ẩn Giả xua tay nói: “Dù cho ngươi có muốn bốn tài liệu này thì cũng phải đưa cho ta để trả nhiệm vụ! Nếu ngươi đã có được bản vẽ chế tạo Thần Khí gốc, như vậy coi như lần này ngươi làm nhiệm vụ giao nộp tài liệu nhé. Thôi mau đưa tài liệu cho ta đi.”

“Được rồi!”

Vương Vũ móc ra Nghịch Lân Của Rồng, Vinh Quang Của Thần, Trái Tim Của Lửa cùng với Hắc Diệu Thạch đưa cho Ẩn Giả.

Sau khi Ẩn Giả tiếp nhận tài liệu, tay trái đặt bốn tài liệu ở trên bàn tay, sau đó tay phải vuốt nhẹ một cái…

Ngay lập tức, vàng, trắng, hồng, đen bốn loại ánh sáng lấp lánh ở trong lòng bàn tay của Ẩn Giả.

Lúc này, Vương Vũ cũng nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment