Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1615 - Chương 1617: Thương Nhân.

Trang 808# 2

 

 

 

Chương 1617: Thương nhân.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Khi ánh sáng tan biến hết, bốn vật phẩm nhiệm vụ ở trong tay Ẩn Giả biến thành bốn viên đá quý với những màu sắc khác nhau, sau đó lão đưa cho Vương Vũ.

Cầm lấy đá quý ở trong tay Ẩn Giả, bên tai Vương Vũ ngay lập tức vang lên thông báo nhắc nhở.

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn hoàn thành nhiệm vụ “Con đường Võ Thần” cấp bậc SS, một lần nữa kích thích sự tôn nghiêm của nhân loại.]

[Bạn nhận được xxxx điểm kinh nghiệm, nhận được xxx điểm danh vọng, nhận được xxx điểm vinh dự…]

Liên tiếp có mấy con số hiện lên, ngay sau đó lại lại có vài cái tên hiện lên, bạn nhận được Trái Tim Của Lửa *1, bạn nhận được Hắc Diệu Thạch *1, bạn nhận được Nghịch Lân Của Rồng *1, bạn nhận được Vinh Quang Của Thần *1.



Khi làm nhiệm vụ, thứ phong phú nhất chính là kinh nghiệm. Nhiệm vụ bình thường đã nhiều kinh nghiệm hơn một lượng kha khá so với đi phụ bản rồi, đây lại còn là nhiệm vụ cấp bậc SS, kinh nghiệm càng nhiều đến phát sợ.

Cho dù hiện tại Vương Vũ đã là cấp 66, lượng kinh nghiệm yêu cầu để tăng lên cấp tiếp theo quả thực là một con số thiên văn. Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Con đường Võ Thần”, một luồng ánh sáng trắng chui vào bên trong cơ thể của hắn, trên người Vương Vũ ngay lập tức lóe lên hai vầng ánh sáng màu vàng, trực tiếp từ cấp 66 tăng lên cấp 68, còn thiếu một chút xíu nữa thôi là phá vỡ phòng tuyến cấp 69.

Kinh nghiệm phong phú như vậy quả thật là vô cùng khủng bố.

Ngoại trừ những thứ này, Vương Vũ còn nhận được một danh hiệu có tên là “Võ Thần”.

Võ Thần (Danh hiệu) (Truyền Kỳ)

+10% thuộc tính sức mạnh.

+10% thuộc tính nhanh nhẹn.

-10% thời gian hồi chiêu.

Võ Học Chi Thần: Kỹ năng bị động, Võ Thần được xưng là cường giả tay không chế địch, công phu quyền cước đặc biệt cường đại, sát thương của công kích quyền cước bình thường tăng lên 30%, uy lực tất cả các kỹ năng của Võ sư tăng lên 30%.

Sự uy nghiêm của cường giả mạnh nhất: Kỹ năng bị động, Võ Thần được coi là người mạnh nhất trong thiên địa, sự uy nghiêm không có thứ gì có thể sánh kịp, không chịu sự ảnh hưởng của bất kỳ con BOSS nào.

Không hổ là Võ Thần, mấy thứ khác không nói, chỉ riêng danh hiệu này thôi đã đủ khiến Vương Vũ cảm nhận được cái gì gọi là tiền nào của nấy…

Phần thưởng của nhiệm vụ cấp bậc SS làm sao có thể là rác rưởi chứ.

Thuộc tính sức mạnh và nhanh nhẹn của Vương Vũ đều không hề yếu, giờ phút này lại tăng thêm 10% cả hai thuộc tính, trực tiếp khiến cho thuộc tính chính của Vương Vũ tăng lên một bậc cao mới.

Đặc biệt là thuộc tính sức mạnh, đối với Vương Vũ hiện giờ tuyệt đối là thứ quan trọng nhất.

Dù gì bản thân cũng là người tập võ, Vương Vũ tất nhiên hiểu rõ đạo lý một anh khỏe chấp mười anh khôn hơn những người khác rất nhiều.

Trước kia khi đối mặt với Cung thủ thêm toàn bộ điểm vào sức mạnh như Tay Trái Tử Thần, Vương Vũ suýt chút nữa đã bị thương, hiện tại mấy thuộc tính này được tăng lên, Vương Vũ tự phụ đến nỗi còn cho rằng kể cả bây giờ hắn có gặp phải Võ sư thêm hết điểm vào sức mạnh như Yêu Nghiệt Hoành Hành, hắn cũng có thể dễ dàng bẻ gãy tay của em trai.

Võ Học Chi Thần còn trực tiếp tăng công kích bình thường và sát thương kỹ năng của Vương Vũ lên, làm cho chiêu thức đánh quần thể của hắn nâng cao lên một bậc. Còn chiêu “Sự uy nghiêm của cường giả mạnh nhất” tuy rằng nhìn qua tác dụng có vẻ không lớn, nhưng Vương Vũ hàng năm đều quanh quẩn với những loại BOSS cường đại nên hắn tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của kỹ năng này.

Không nói đâu xa, ví dụ như Luke, khí thế của lão nhân này khiến cho Vương Vũ cảm thấy cực kỳ khó chịu, phải biết rằng lúc Vương Vũ gặp được Luke – lão cũng chỉ là một con BOSS thuộc dạng linh hồn đang kéo dài hơi tàn cấp 80 mà thôi, nếu chẳng may gặp phải BOSS cấp 200, khí thế của nó vừa mới xuất hiện, chỉ sợ Vương Vũ đến cả năng lực đánh trả cũng không có.

Còn bốn viên đá quý ở trong tay Vương Vũ, sau khi được Ẩn Giả “Khai quang”, cũng từ vật phẩm nhiệm vụ biến thành tài liệu dùng cho việc rèn.

“Đa tạ lão sư thành toàn!”

Nhận được đồ vật mà bản thân vẫn hằng ao ước, Vương Vũ vui sướng ôm quyền với Ẩn Giả.

“Đâu có đâu có, là ngươi xứng đáng nhận được mấy thứ này!”

Lão nhân Ẩn Giả khó được khách khí một lần, nói một câu đáp lễ lại Vương Vũ.

Sau khi ra khỏi con hẻm nhỏ, Vương Vũ mở ra bản vẽ chế tạo Cung Tru Thần Phá Ma, rồi sau đó hắn mở thanh Bạn Tốt ra, tùy tay chụp hình những tài liệu cần thiết gửi cho Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Kèm theo đó là một tin nhắn: “Chế tạo mỗi thứ một cái giúp ta.”

Chắc những người đọc có anh em đều hiểu, anh em là để làm gì chứ? Chính là dùng để bóc lột! Việc bóc lột Yêu Nghiệt Hoành Hành Vương Vũ đã làm hơn hai mươi năm nay, đã sớm ngựa quen đường cũ trở thành một thói quen khó bỏ. Nhìn miệng lưỡi của vị đại gia này, người không biết còn tưởng rằng hắn là ông chủ của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng nên.

Đáng thương Yêu Nghiệt Hoành Hành lúc nhận được tin nhắn của Vương Vũ suýt chút nữa đã khóc lên thành tiếng rồi.

“Đại ca, ngươi có thể đi tai họa người khác được không? Cha vừa mới cướp đoạt một đống tài liệu của ta, bây giờ ngươi lại tới đánh cướp nữa! Hai ngươi có cần đối xử ác độc với ta như vậy không?”

Đối với Vương Vũ và ông già nhà mình, Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự là không còn gì để nói.

Con mẹ nó đây mà là người nhà hả, rõ ràng chính là quỷ hút máu… Một người thì nói ra yêu cầu không ngại mồm, một người thì một chút cũng không khách khí, giống như hắn mở phòng làm việc ra chỉ là để phục vụ hai người bọn họ vậy.

Vương Vũ thì không nói, lúc vui còn có thể gửi lại chút tiền. Nhưng ông già nhà mình thì chẳng khác gì đi ăn cướp, còn không biết xấu hổ nói lý lẽ: “Mẹ con còn là của bố, vậy chẳng lẽ đồ của con không phải là của bố hả?”

Đối mặt với anh trai và người cha như vậy, đổi lại là ai cũng nhịn không nổi, mà đường đường là ông chủ đứng đầu trong “Trọng Sinh”, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại không dám không nghe theo.

Nếu không nghe theo, rất có thể sẽ bị đánh.

Còn phản kháng ấy hả?

Ừ thì… Vương Vũ và ông già chính là hai người tranh hạng đệ nhất đệ nhị những người tàn nhẫn nhất ở khu vực Trung Quốc. Muốn động thủ với hai con giời này? Tư thế chết chắc chắn sẽ không đẹp một chút nào, chỉ có một biện pháp duy nhất là ôm đùi ngồi khóc mà thôi.

“Ha?” Vương Vũ nghe vậy liền buồn bực nói: “Cha muốn ngươi tìm tài liệu hả?”

“Chứ còn gì nữa. Muốn tìm một đống tài liệu hiếm có, thế mà một cắc cũng không đưa cho ta.” Yêu Nghiệt Hoành Hành sắp hỏng mất.

“Chậc chậc chậc, thật đúng là không biết xấu hổ!” Vương Vũ khinh bỉ lẩm bẩm một câu: “Vậy ngươi mau chuẩn bị tài liệu cho ta đi, sau đó gửi tới hòm thư của ta.”

“Tài liệu không phải không có, còn vấn đề tiền nong…” Yêu Nghiệt Hoành Hành thật cẩn thận hỏi.

Vương Vũ bĩu môi nói: “Cha đến một cắc còn chưa đưa cho ngươi thì dựa vào cái gì ta phải đưa cho ngươi?”

“Con mẹ nó!”

Yêu Nghiệt Hoành Hành phát điên.

“Như thế nào? Ngươi có ý kiến gì sao?” Vương Vũ lại hỏi.

“Không… Không có.” Yêu Nghiệt Hoành Hành thở dài nói: “Coi như ta sợ hai người các ngươi, còn không phải là một chút tài liệu sao, cho ngươi là được chứ gì.”

“Nói vậy còn nghe được.” Vương Vũ vừa lòng gật đầu, sau đó đóng lại khung thoại.

Thật ra tay đưa hàng tay giao tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Yêu Nghiệt Hoành Hành là thương nhân nên muốn đòi tiền Vương Vũ cũng là chuyện đương nhiên.

Chẳng qua ở trong tiềm thức của Vương Vũ và cha, ta là anh ngươi, ông ấy là cha ngươi, mọi người đều là người một nhà, chơi cái trò chơi mà thôi, giúp đỡ đưa nhau chút trang bị cũng là chuyện bình thường.

Chớ nói anh em ruột thịt với nhau, đối với mấy vị bằng hữu như Toàn Chân Giáo, Vương Vũ đều là có thứ tốt gì cũng không cất giấu, bản thân lấy một ít tài liệu của em trai thì có làm sao chứ.

Nếu là những người khác nhờ Vương Vũ xin một ít tài liệu của Yêu Nghiệt Hoành Hành, Vương Vũ tất nhiên sẽ đưa tiền. Nhưng nếu rơi vào tình huống như hiện tại, Vương Vũ căn bản không hề có suy nghĩ này.

Thử ví dụ mà xem, mọi người chơi game với bạn tốt của mình, chẳng lẽ giữa hai người còn giao dịch tiền tài với nhau chắc? Giữa anh em ruột với nhau cũng như vậy, dùng tiền ở đây thì chẳng khác nào sỉ nhục tình thân cả.

Đương nhiên, Vương Vũ và lão cha lại quên mất một chuyện, Yêu Nghiệt Hoành Hành bây giờ đã không còn là tiểu hài tử miệng còn hôi sữa nữa, hắn đã là một người trưởng thành, chẳng những thế còn là một thương nhân lớn…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment