Trang 809# 1
Chương 1618: Vương Vũ khiêm tốn.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Là một thương nhân, hơn nữa còn là một đại thương nhân như Yêu Nghiệt Hoành Hành, hắn tất nhiên không giống Vương Vũ và lão cha. Yêu Nghiệt Hoành Hành không phải là một người cô đơn, có biết bao nhiêu đàn em đi theo hắn để kiếm cơm, thế nên phương pháp làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục giống như Vương Vũ được.
Chẳng qua ai bảo Vương Vũ là anh trai ruột của hắn chứ, Yêu Nghiệt Hoành Hành thật đúng là không còn cách nào khác.
Làm lãnh đạo của một phòng làm việc lớn như Tung Hoành Thiên Hạ, Yêu Nghiệt Hoành Hành không có khả năng đều tự tay làm hết mọi việc.
Sau khi đóng lại khung chat, Yêu Nghiệt Hoành Hành thở dài một tiếng, hắn gửi danh sách nguyên liệu cho trợ thủ mỹ nhân – Yêu Tinh Thú đang đứng ở bên cạnh: “Yêu Tinh, tìm một số nguyên liệu ở trong tờ danh sách này giúp ta.”
“Thứ này…”
Sau khi Yêu Tinh Thú nhận được danh sách nguyên liệu, nàng tỉ mỉ nhìn qua một lượt, sắc mặt không khỏi trở nên có chút kinh ngạc: “Ông chủ, trong danh sách này toàn là nguyên liệu hi hữu. Kể cả là phòng làm việc của chúng ta cũng không có quá nhiều, ngươi ôm được đùi của đại gia nào hả? Chúng ta có nên nâng một chút giá lên không?”
“Con mẹ nó!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành buồn bực nói: “Tất cả đều là tặng không cho người ta!”
“Gì?”
Nghe Yêu Nghiệt Hoành Hành nói như vậy, vốn dĩ Yêu Tinh Thú đang vô cùng hưng phấn, ngay lập tức biểu tình trên mặt ảm đạm trông thấy: “Tặng không? Ông chủ, ngài biết mấy thứ này giá trị bao nhiêu tiền sao?”
“Biết!” Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự cạn lời: “Nhưng cũng không còn cách nào cả. Không cho thì tên nhãi kia đến cướp, như vậy cũng có khác gì nhau chứ?”
“Muốn đối nghịch với Tung Hoành Thiên Hạ?” Yêu Tinh Thú cảm thấy không tin được, nàng cười nói: “Chỉ sợ cũng không có người nào dám làm như vậy đâu.”
“Hiện tại thì đúng là không có người nào thật!” Yêu Nghiệt Hoành Hành nói; “Ai biết không cho hắn, hắn có thể đối nghịch với ta hay không.”
“Khoa trương như vậy sao?” Yêu Tinh Thú kinh ngạc nói.
“Ai kêu hắn là anh trai của ta chứ.” Yêu Nghiệt Hoành Hành bất đắc dĩ buông tay.
“Chuyện này…”
Yêu Tinh Thú nghe vậy, sắc mặt một lần nữa tối sầm lại: “Ông chủ, lần trước là cha ngài, lần này lại là anh ngài, bọn họ thế nhưng cần toàn những nguyên liệu hi hữu. Tung Hoành Thiên Hạ của chúng ta cũng không tốt bụng đến vậy.”
“Nói nhảm ít thôi!” Yêu Nghiệt Hoành Hành nhíu mày nói: “Ta hỏi ngươi có hàng dư không? Ngươi mau nói chúng ta còn hàng tồn kho không hả?”
“Có…” Yêu Tinh Thú thấy giọng điệu của Yêu Nghiệt Hoành Hành có chút khó chịu, nàng vội vàng trả lời lại một cách vô cùng cẩn thận.
“Vậy lấy theo danh sách rồi mang tới đây cho ta!” Yêu Nghiệt Hoành Hành nhàn nhạt nói.
“Chính là…” Yêu Tinh Thú do dự nói: “Ông chủ, ngươi không sợ mấy anh em bên dưới có ý kiến sao?”
Kết cấu của một phòng làm việc hay kết cấu của một công hội, thậm chí là kết cấu của của một công ty thật ra đều là khá tương đồng.
Mấy nghề nghiệp giống như ông chủ nhìn qua thì có vẻ vô cùng trâu bò, nhưng những người nào từng làm ông chủ ắt hẳn đều biết - công ty càng lớn đồng nghĩa với việc sẽ càng khó quản lý.
Công hội và phòng làm việc cũng không khác gì nhau.
Công hội của Yêu Nghiệt Hoành Hành từ trên xuống dưới ước chừng có một trăm vạn người, so với số công nhân của bất kỳ công ty thực nghiệp lớn nào trên thế giới cũng không hề thua kém một tấc.
Một con quái vật khổng lồ như vậy, tất nhiên cũng không phải một người là có thể dễ dàng sai khiến được.
Cho dù ở xã hội hiện tại cũng không có chuyện bán hai giá, kể cả ông chủ có là người có quyền lợi tối cao đi chăng nữa thì cũng phải phân tích rõ ràng mọi chuyện, suy nghĩ thật kỹ rồi mới được đi làm.
Nguyên liệu của Tung Hoành Thiên Hạ đều được sản xuất từ các anh em trong công hội, mặc dù Yêu Nghiệt Hoành Hành ký hợp đồng cho bọn họ tiền, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải chỉ cần lấy tiền ra là có thể giải quyết dễ dàng.
Nhân viên quản lý hạ tầng của Tung Hoành Thiên Hạ cũng rất nhiều, không nói đâu xa, trong trò chơi “Trọng Sinh”, mỗi một tòa thành đều sẽ có một hội trưởng và phó hội trưởng, thế nên nhân viên quản lý làm việc dưới trướng của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không phải là một con số nhỏ.
Đừng nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành quản lý một phòng làm việc kinh doanh lớn như vậy, nếu cứ dăm bữa nửa tháng lại tặng không nguyên liệu hi hữu cho người khác, anh em dưới trướng kể cả ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn khó tránh khỏi việc sẽ có ý kiến với hắn.
Dù gì mấy nguyên liệu này chính là nguồn thu nhập chính của phòng làm việc… Mà thu nhập của phòng làm việc lại ảnh hưởng trực tiếp tới thu nhập của các quản lý hạ tầng.
Chặn đứng con đường tài lộ của người khác thì có khác gì giết cha giết mẹ bọn họ chứ? Cho dù mọi người biết bản thân là công nhân của ông chủ, không có quyền thăm hỏi tài sản tư nhân của hắn, nhưng liên quan đến ích lợi của mỗi người, có ai mà không khó chịu trong lòng chứ?
Yêu Nghiệt Hoành Hành giống với Vương Vũ, đều chỉ có gia giáo, cũng không hiểu biết quá sâu về thói đời trong xã hội. Hơn nữa bọn họ còn là con cái của gia đình Tông Chủ, bởi vậy hai người cũng chưa làm ăn buôn bán bao giờ, có thể phát triển phòng làm việc trở nên lớn như vậy, phần lớn cũng là nhờ danh tiếng trong Game Online này.
Thế nên, nói đến chuyện làm ăn buôn bán, thủ đoạn của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không cao minh, quản lý công hội đa phần đều dựa vào cảm tính.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn qua thì có vẻ là thành thục, nhưng thật ra hắn chính là một đứa trẻ con, tâm trí còn không trưởng thành bằng Vương Vũ.
Lúc này nhìn thấy Yêu Tinh Thú dám nói chuyện với mình như vậy, hắn ngay lập tức nổi giận, lạnh như băng hỏi Yêu Tinh Thú: “Ngươi là ông chủ hay ta là ông chủ hả?”
“Ngươi là ông chủ…” Yêu Tinh Thú trả lời không chút chần chừ.
“Ta đưa thiếu tiền lương cho các ngươi sao?”
“Không hề…” Yêu Tinh Thú lại lần nữa đáp lời.
“Vậy thì ta lấy đồ của ta tặng cho anh trai, các ngươi dựa vào đâu mà đòi ý kiến?” Yêu Nghiệt Hoành Hành tiện đà ngang ngược hỏi.
“Chuyện này…”
Yêu Tinh Thú cũng bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Hết cách rồi, công tác có nhiều thế nào thì cũng không phải là công ty cổ phần, cho dù thủ hạ dưới trướng có nhiều, thân phận của Yêu Nghiệt Hoành Hành hiện tại chính là một đại xưởng chủ. Tuy rằng có cho những người chơi phía dưới một chút quyền lợi, nhưng mà chủ chuỗi sản xuất vẫn là Yêu Nghiệt Hoành Hành. Bọn họ là công nhân ký hợp đồng lấy tiền lương, tất nhiên là không hề có quyền lợi hỏi han những hành vi của ông chủ.
“Bây giờ còn muốn hỏi gì nữa không?”
Thấy Yêu Tinh Thú không nói gì thêm, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại hỏi.
“Không không!” Yêu Tinh Thú cắn cắn môi, cực kì không cam lòng trả lời lại một câu.
“Vậy còn không mau đi lấy nguyên liệu đi!” Nói xong Yêu Nghiệt Hoành Hành liền không hề để ý tới Yêu Tinh Thú.
…
Tại thành Dư Huy, sau khi Vương Vũ giao nhiệm vụ tìm nguyên liệu cho Yêu Nghiệt Hoành Hành xong, hắn liền đi tới quán rượu.
Theo như quy củ cũ, mỗi một buổi sáng đám người Toàn Chân Giáo sẽ gặp nhau ở quán rượu trò chuyện một lúc, sau đó sẽ đi làm nhiệm vụ, đánh phụ bản, những đội ngũ cố định hầu như đều làm như vậy.
“Ngưu thúc… Ngưu thúc tới rồi!”
Vương Vũ vừa mới đặt một chân vào cửa quán rượu, bên tai đã truyền tới tiếng kêu ồn ào của Ký Ngạo.
“Ha! Chào mọi người…”
Vương Vũ cười sờ sờ đầu của Ký Ngạo, sau đó lên tiếng chào hỏi những người khác.
“Ha ha!”
Lúc này, Xuân Tường thò đầu qua, làm vẻ mặt vô cùng thần bí, hắn hỏi: “Lão Ngưu, nghe nói một mình ngươi đả thông đường hàng không đến Hàn Quốc?”
“Ha ha, việc này các ngươi đều biết hết rồi hả?” Vương Vũ cười nói.
“Nói lời vô nghĩa.” Vô Kỵ bĩu môi nói: “Chúng ta cũng không phải người ngoài hành tinh, ánh mắt vẫn còn rất tốt, hệ thống thông báo chẳng lẽ lại không nhìn thấy?”
“Ngưu ca, ngươi cũng quá trâu bò rồi!”
Bao Tam và Doãn Lão Nhị đồng thời giơ lên ngón tay cái với Vương Vũ.
Mấy người còn lại cũng đều là vẻ mặt kính nể.
Tuy rằng mọi người đã làm quen với sự biến thái của Vương Vũ, nhưng nghe thấy một mình hắn đả thông đường hàng hải, bọn họ vẫn nhịn không được có chút kinh ngạc cảm thán.
“Đâu có đâu có!” Vương Vũ khiêm tốn nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi mà!”
Mọi người: “…”
Được rồi, có người khiêm tốn, là khiêm tốn thật sự, khiến người khác không cảm nhận được sự trâu bò của hắn.
Riêng Vương Vũ khiêm tốn, ở trong mắt của đám người Toàn Chân Giáo chẳng khác nào hắn đang trào phúng tất cả mọi người đang ngồi ở đây.
Bọn họ cũng biết Vương Vũ không có ý gì, nhưng con mẹ nó một người đả thông đường hàng hải, còn nói là chuyện nhỏ không tốn sức gì… Vậy mà gọi là khiêm tốn sao? Đây rõ ràng là âm thầm thể hiện sự kiêu ngạo của bản thân được không!