Trang 810# 2
Chương 1621: Đồng chí lão Vương.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Mẹ kiếp”
Nhìn thấy ID của người gửi tin nhắn, Vương Vũ thật sự cạn lời.
Trong trò chơi "Trọng Sinh", không ít người dám lén tự xưng là cha của Thiết Ngưu, chẳng qua dám đặt cái tên này lên đỉnh đầu rồi rêu rao khắp nơi mà không sợ Vương Vũ trả thù thì chỉ có một người - đó chính là cha ruột của Vương Vũ, đồng chí lão Vương.
Đồng chí lão Vương khác với Vương Vũ, vị này chân chính là nhàn vân dã hạc, không tham gia vào công hội cũng không gia nhập một đội ngũ nào cả, coi một game online có quy mô lớn như “Trọng Sinh” trở thành trò chơi một người chơi, thế nhưng còn có thể làm không biết mệt, sinh hoạt của người già đúng là người trẻ tuổi không thể nào tưởng tượng được.
Loại người thần long thấy đầu không thấy đuôi giống như đồng chí lão Vương, đa phần đều không thích giao du với người khác. Những thứ khác có thể không nói, ngay cả đến hai đứa con trai của mình, ông ta cũng chưa từng chủ động liên hệ.
Vương Vũ mới gặp qua lão cha nhà mình một lần, lúc ấy hắn cũng chỉ gửi lời mời kết bạn. Chẳng qua cái tên này tuy rằng vẫn luôn sáng lên trong danh sách Bạn Tốt, nhưng hai người lại chưa bao giờ chủ động trò chuyện với nhau.
Chuyện này cũng rất bình thường, suy cho cùng, con trai với cha ngày thường cũng không trò chuyện gì mấy, cố tình bắt chuyện thì chỉ càng khiến mọi thứ thêm xấu hổ mà thôi.
Còn việc đồng chí lão Vương vì sao lại đột nhiên chủ động liên lạc với mình, trong lòng Vương Vũ vẫn là có chút suy đoán. Nếu hắn nhớ không lầm, trước đó không lâu đồng chí lão Vương mới vừa cướp đi một đống tài liệu của Yêu Nghiệt Hoành Hành, hiện tại lại chạy tới đây tìm mình, mục đích cũng quá rõ ràng rồi.
“Con đang ở quán rượu.”
Sau khi sửng sốt một chút, Vương Vũ tùy tay trả lời lại một câu.
Rất nhanh, đồng chí lão Vương liền gửi một tin nhắn tới: “Được, đứng ở đấy đừng đi đâu cả, ta tới rồi đây.”
“Ầm vang!”
Vương Vũ vừa mới nhận được tin nhắn, bên tai liền vang lên một tiếng động lớn, cửa lớn của quán rượu bị người bên ngoài đẩy ra, ngay sau đó một vị thú nhân cường tráng bước vào bên trong.
Dáng người của người chơi thú nhân vốn là cường tráng hơn người chơi nhân loại một ít. Nhưng vị thú nhân này lại to lớn hơn bình thường rất nhiều, chiều cao ước chừng 2 mét, thể trạng to bằng hai người bình thường, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân cũng rất có uy thế.
Đặc biệt là ID bốn chữ trên đầu vị thú nhân kia càng là loá mắt đến cực điểm —— Cha của Thiết Ngưu.
Nếu dám dùng ID này ở các tòa thành khác, người ngoài nhìn vào cũng chỉ cảm khái thổn thức trong lòng: năng lực đi tìm đường chết của tên này đúng là không tầm thường một chút nào. Nhưng nếu dám đội bốn chữ này đi bộ ở trên đường phố thành Dư Huy, những người khác quả thực chỉ dùng được hai từ là “kiêu ngạo” để hình dung vị thú nhân này.
Meo, kẻ nào khó chọc vào nhất ở thành Dư Huy?
Đáp án không thể nghi ngờ chắc chắn sẽ là Thiết Ngưu, hắn chính là thành chủ thành Dư Huy, đệ nhất cao thủ của Toàn Chân Giáo. Chỉ một mình Vương Vũ cũng đủ áp chế bất kỳ chuyện lớn nào. Không thấy công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc còn phải ngoan ngoãn nghe sai bảo sao? Uy danh của hắn còn kinh sợ tứ phương, ngay cả người chơi của những tòa thành lân cận khi nghe được danh hào của Vương Vũ cũng đều tôn trọng gọi một tiếng đại thần Thiết Ngưu.
Nếu dám có chút bất kính nào, bọn họ chắc chắn ăn không no ngủ không yên lo lắng Vương Vũ sẽ mang theo khốc tang bổng đánh tới cửa.
Người này khen ngược, dám tự xưng là cha của Thiết Ngưu! Tên nhóc này cuồng vọng như vậy, quả thực không biết từ “chết” nên viết như thế nào.
Tại thời điểm này, quán rượu ở thành Dư Huy tụ tập không ít người.
Bọn họ là khách quen của quán, tất nhiên không xa lạ gì với Vương Vũ và đám người Toàn Chân Giáo.
Nhìn thấy ID trên đầu vị thú nhân kia, trong lòng mọi người không khỏi cả kinh, thật cẩn thận nhìn trộm mấy người Toàn Chân Giáo một cái, sau đó bọn họ cuống quít cúi đầu chạy ra khỏi quán rượu.
Đùa hả, vị thú nhân kia khí độ bất phàm, không hề thua kém Vương Vũ một chút nào, hơn nữa còn dám đội danh hào này xuất hiện ở trước mặt Vương Vũ, khẳng định cũng không phải hạng người dễ chọc.
Nếu bọn họ lao vào đánh nhau, còn không phải phá hủy quán rượu sao? Người xưa đã nói rồi: Thần tiên đánh nhau, phàm nhân tai ương. Kiếm Chỉ Thương Khung có kết cục gì… mọi người ở đây chắc đều nhìn thấy rồi, còn ai dám ở chỗ này xem náo nhiệt nữa chứ.
Từng người chơi trong quán rượu lần lượt rời đi, đám người Toàn Chân Giáo cũng chuyển dời ánh mắt lên trên người thú nhân.
Cuối cùng chỉ có anh bạn nhỏ Ký Ngạo thông minh lanh lợi nhất. Không đợi Vương Vũ kịp mở lời, Ký Ngạo đã chạy ra bên ngoài, nhảy tới bên người vị thú nhân kia, hắn ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi: “Lão Vương đại gia, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?”
Đám người Vô Kỵ thấy thế, cũng vội vàng đứng lên.
Đồng chí lão Vương tuy rằng tuổi đã cao nhưng trí nhớ lại không kém một chút nào, ông vẫn khắc sâu ấn tượng với tên nhóc dám động thủ với mình này. Hiện tại thấy Ký Ngạo trở nên ngoan ngoãn như vậy, ông vô cùng vừa lòng sờ sờ đầu Ký Ngạo: “Ta đi dạo một chút ấy mà, mọi người không cần khách khí.”
Dứt lời, đồng chí lão Vương vẫy vẫy tay với đám người Vô Kỵ, ý bảo bọn họ mau ngồi xuống.
Đoàn người vô cùng lễ phép gật đầu với đồng chí lão Vương, sau đó liền ngồi xuống.
Đồng chí lão Vương cũng không khách khí, tùy tay kéo hai chiếc ghế, đặt mông xuống ngồi ở bên cạnh Vương Vũ, sau đó có chút khó chịu nói: “Người ở chỗ các ngươi đúng là không có tố chất.”
“Làm sao vậy?” Vương Vũ khó hiểu hỏi: “Có người dám đánh cướp ngươi?”
“Cũng không phải!” Đồng chí lão Vương xua tay nói: “Bọn họ cứ nhìn chằm chằm ta làm gì không biết, chưa từng nhìn thấy thú nhân nào đẹp trai như vậy sao? Vừa rồi mấy người kia vừa nhìn thấy ta đã đổ xô chạy đi hết, chẳng lẽ vì nhìn thấy ta nên đến rượu cũng uống không nổi nữa? Thật sự quá vô lễ!”
Đám người Toàn Chân Giáo: “…”
Được rồi, tính cách của hai cha con Vương Vũ đúng là do di truyền, tuy rằng khí chất khác nhau một trời một vực, nhưng mà cách đánh giá dung mạo của bản thân lại giống nhau đến kỳ lạ.
“Ách…”
Vương Vũ không khỏi cạn lời, mồ hôi rơi đầy mặt, hắn chỉ vào bốn chữ trên đầu đồng chí lão Vương nói: “Ba, người chẳng lẽ không cảm thấy bốn chữ trên đầu ngươi thực sự quá rêu rao sao?”
“Rêu rao? Ta không cảm thấy như vậy…” Đồng chí lão Vương lắc đầu nói: “Ở mấy tòa thành khác, bọn họ đều khen tên của ta đặt rất hay.”
“Phải vậy không?” Vương Vũ tối sầm mặt nói: “Ngươi nói cho ta biết tòa thành đấy tên là gì, hôm nào ta sẽ đi bái phỏng một chút. Hay con mẹ nó chứ hay, rõ ràng là khó nghe như vậy.”
“Vô nghĩa!”
Lão Vương nghe vậy liền đập bàn một cái, chén rượu trên bàn ngay lập tức chấn động, ông tiện đà nói: “Ta là cha của ngươi, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, đặt tên như vậy thì có gì mà khó nghe? Có khó nghe thì chỉ có tên của ngươi khó nghe, liên quan quái gì đến ta!”
“Ai nha…”
Đám người Toàn Chân Giáo thấy thế, không khỏi hoảng hốt ôm lấy chén rượu, sau đó bọn họ đồng thời nhìn về phía Vương Vũ, vô cùng tò mò sự tích của cái tên này là như thế nào.
Vương Vũ bất đắc dĩ buông tay nói: “Cái tên khó nghe này của ta là do ai đặt?”
“Nha…”
Đám người Toàn Chân Giáo ôm chén rượu, lại lần chuyển dời ánh mắt lên trên người đồng chí lão Vương.
“Ha ha, không cần để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.”
Lão Vương cười ha ha, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Ông đây hôm nay tới tìm ngươi cũng không phải là để nói mấy chuyện nhảm nhí này.”
Vương Vũ: “…”
Thấy không, tuổi càng lớn thì sẽ càng thêm vô lại, đây là kinh nghiệm xương máu của Vương Vũ. Đồng chí lão Vương vốn dĩ cũng không phải là người biết giảng đạo lý, vẻ mặt vô sỉ này của ông cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Vũ.
“Vậy ngài tới đây tìm ta làm gì? Không phải chỉ là để khoe khoang ID của ngài đó chứ…” Vương Vũ bĩu môi nói.
Vương Vũ đã gần 30, cũng đã già đầu rồi, vẫn cần một chút thể diện cho bản thân.
ID của đồng chí lão Vương tuy rằng ở trong mắt người quen cũng không tính là gì, nhưng mà Vương Vũ là chủ cả một tòa thành, lão Vương nếu cứ mang theo cái tên này đi dạo khắp nơi, thật sự thì sẽ đem lại ảnh hưởng không tốt lắm.
Dù gì cũng chỉ có những ai biết được quan hệ giữa hai người mới hiểu, còn những ai không biết chắc chắn sẽ tưởng rằng là tên bệnh tâm thần nào muốn tìm đường chết nên mới đi khiêu khích Vương Vũ như vậy.