Trang 811# 1
Chương 1622: Làm việc phải giữ quy củ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Đương nhiên không phải!”
Đồng chí lão Vương nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh, sau đó ông tùy ý vung tay, ném một tấm bản vẽ lên trên bàn.
Mọi người theo bản năng dùng Thuật Thăm Dò chăm chú nhìn nó, thuộc tính của bản vẽ ngay lập tức bộc lộ ra ở trước mặt bọn họ.
Bản vẽ chế tạo lưỡi dao Dạ Ma: Vật phẩm trân quý, sau khi sử dụng có thể chế tạo ra vũ khí cấp bậc Sử Thi – lưỡi dao Dạ Ma.
“Con mẹ nó! Bản vẽ chế tạo trang bị cấp bậc Sử Thi?”
Nhìn thấy thuộc tính của bản vẽ, tất cả mọi người đều lấy làm sửng sốt.
Loại đồ vật như bản vẽ này mọi người đều đã trông thấy qua, nó chính là thứ giúp người chơi học nghề Thợ Rèn tăng độ thuần thục.
Mọi người đều biết, trang bị do người chơi chế tạo có hạn mức cao nhất chỉ là cấp bậc Ám Kim, còn loại Thần Khí như trang bị cấp bậc Sử Thi này, người thường tuyệt đối là gặp được nhưng không thể nào lấy được.
Trong tình huống bình thường, chỉ có thể đạt được trang bị cấp bậc Sử Thi thông qua nhiệm vụ hoặc kỳ ngộ. Còn nếu muốn chế tạo ra thì điều kiện chắc chắn sẽ rất khắc nghiệt.
Toàn sever cũng chỉ có một mình Vương Vũ là Thợ Rèn chế tạo ra được trang bị Thần Khí, nhờ điểm này mà Vương Vũ có quyền lên tiếng nhất ở đây.
Thần Khí trên người hắn ở đâu mà có chứ? Ngoại trừ những nguyên liệu đặc biệt ra, thứ quan trọng nhất chính là bản gốc.
Thuật rèn của Vương Vũ là một môn tay nghề có thể đúc lại trang bị, có thể dùng những mảnh vỡ Thần Khí làm bản gốc để tiến hành đúc lại. Đây là một loại phương thức tương đối vô sỉ, chẳng khác nào là nấu lại Thần Khí, căn bản không được tính là chế tạo.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nếu nói một cách nghiêm túc, Vương Vũ thật sự không thể chế tạo ra một trang bị Thần Khí thuộc về riêng mình.
Nếu nghiên cứu triệt để, thì còn một nguyên do nữa là Vương Vũ không có bản vẽ gốc…
Ngay cả đại cao thủ như Vương Vũ còn chưa nhìn thấy qua bản vẽ trang bị cấp Sử Thi, có thể thấy được sự hi hữu của loại bản vẽ này.
Đồng chí lão Vương là một người chơi tự do thế nhưng lại lấy ra được loại đồ vật hiếm có như vậy, thực sự làm người khác cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
“Ha ha! Thấy ta lợi hại chưa!”
Thấy biểu tình của Vương Vũ không giống bình thường, đồng chí lão Vương cực kỳ đắc ý cười nói: “Thứ này là do ta cướp được của người khác!”
“Ách…”
Vương Vũ không khỏi đen mặt, có thể nói ra chuyện bản thân cướp bóc một cách nhẹ nhàng bâng quơ thế kia, không hề cảm thấy nhục nhã mà còn cho là vinh dự, trên đời phỏng chừng cũng chỉ có một mình lãoVương thôi.
Lão Vương không để ý đến biểu tình cạn lời của Vương Vũ, ông vung tay lên, tùy tiện nói: “Nghe nói bản lĩnh chế tạo trang bị của ngươi không tồi, mau tới đây, chế tạo cho lão cha một vũ khí thuận tay nào.”
Vừa mới dứt lời, lão Vương liền bắt đầu lấy ra một đống đồ vật.
Chỉ trong chốc lát, Bí Ngân, Tinh Kim, Huyền Thiết,… đủ loại nguyên liệu hi hữu chất đống trên bàn.
Nhìn thấy nhiều nguyên liệu hi hữu như vậy, nước miếng của mấy người Toàn Chân Giáo suýt chút nữa chảy xuống đầy đất.
Đám người Toàn Chân Giáo ở trong trò chơi này cũng coi như là tầng lớp phú ông, kể cả là bọn họ đùng một cái đòi lấy ra nhiều nguyên liệu hi hữu như vậy, không khỏi cũng có chút khó khăn.
Trang bị trên người đồng chí lão Vương đều đã rách tung toé, thế nhưng vung tay lên liền ném ra nhiều thứ tốt như vậy, quả thực khiến người ta khó có thể tin được.
Vô Kỵ càng kinh ngạc nói: “Vương đại thúc, ngươi lấy ở đâu ra nhiều nguyên liệu hi hữu như vậy?”
“Ha Ha!” Lão vương cười ha ha, đắc ý dào dạt nói: “Đứa con trai Yêu Nghiệt Hoanh Hành của ta cho đó…”
“Chả trách, chả trách…”
Nghe lão Vương nói như vậy, đoàn người ngay lập tức bừng tỉnh, meo, quên mất lão già này còn có một đứa con trai chuyên môn sản xuất nguyên liệu.
“Mua mấy món nguyên liệu này xem chừng cũng tốn không ít tiền đúng không ạ?” Vô Ky sau khi cảm thán một phen liền hỏi.
“Tiền gì?” Lão Vương trừng mắt, bĩu môi nói: “Ta lấy đồ của con trai ta, chẳng nhẽ nó còn dám đòi tiền?”
“Chuyện này…”
Vô Kỵ nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, hắn nhỏ giọng nói: “Làm như vậy không phù hợp quy củ cho lắm.”
Vô Kỵ là một người gạn đục khơi trong, lúc nhìn vấn đề tất nhiên sẽ không phiến diện giống như cha con Vương Vũ. Yêu Nghiệt Hoành Hành là một đại thương nhân, vô duyên vô cớ tặng không nhiều nguyên liệu hi hữu như vậy, ở trong mắt Vô Kỵ chính là không làm việc đúng quy củ.
“Ha ha!”
Ai ngờ lúc này Vương Vũ lại vô cùng đắc ý nói với lão Vương: “Số nguyên liệu này của ngươi tính là cái gì chứ. Ta cũng vừa mới kêu hắn đưa tới một đống nguyên liệu, chúng tốt hơn nhiều so với mấy thứ đồ này của ngươi!”
“Phải không vậy?” Lão Vương vừa nghe thấy bản thân không chiếm được tiện nghi, biểu tình đắc ý trên mặt lập tức biến sắc, ông lẩm bẩm nói: “Gửi danh sách của ngươi cho ta đi, lần sau nếu gặp hắn ta sẽ đòi tiếp một phần nữa.”
“Chuyện này…”
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Vô Kỵ mồ hôi ướt đẫm nói: “Lão Ngưu à, không phải ta nói xấu gì ngươi, Vương đại thúc đòi nguyên liệu của Yêu Nghiệt Hoành Hành thì thôi đi, tại sao ngươi cũng như vậy chứ?”
Lão Vương là cha ruột của Yêu Nghiệt Hoành Hành, hiếu kính cha già là một chuyện thiên kinh địa nghĩa. Yêu Nghiệt Hoành Hành cho lão Vương nguyên liệu, người ở phía dưới cũng không thể chỉ trích điều gì.
Chung quy thì chuyện chế tạo trang bị cho cha, con trai lớn bỏ công, con trai nhỏ bỏ sức cũng là chuyện hợp tình hợp lí.
Nhưng cho dù là anh em ruột cũng nên tính toán sổ sách rõ ràng, Vương Vũ cũng đi theo đòi đồ vật, hơn nữa còn đòi hỏi nhiều hơn cả lão Vương, như vậy lại có chút không phù hợp với lẽ thường.
“Có cái gì không ổn sao?”
Thấy Vô Kỵ tỏ thái độ như vậy, Vương Vũ buồn bực hỏi.
“Lão Yêu chính là làm ăn buôn bán, dưới trướng còn có một đám anh em đi theo hắn để kiếm cơm.” Vô Kỵ nghiêm túc nói: “Ngươi lấy không nhiều nguyên liệu hi hữu như vậy, đàn em dưới trướng của hắn chắc chắn sẽ có ý kiến.”
“Phải vậy không?”
Vương Vũ gãi gãi đầu giống như đang suy tư điều gì.
Thật ra Vương Vũ cũng không phải người keo kiệt bủn xỉn, nếu hắn như vậy thì đã không tùy tiện tặng Thần Khí Trường Mâu cho người khác. Chẳng qua tâm tư của tên nhóc này quá mức đơn thuần, ở trong ý thức của hắn, đến cả đám bằng hữu Toàn Chân Giáo hắn còn có thể vì giao tình mà bỏ qua ích lợi, giữa anh em ruột với nhau lại nói đến tiền bạc, vậy chẳng phải thể hiện quan hệ giữa hai người quá mức xa cách sao.
Nhưng mà nghe Vô Kỵ nói xong, Vương Vũ cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.
“Không sai!” Vô Kỵ nhàn nhạt nói: “Game Online không thể so sánh với hiện thực được. Ngươi thấy lão Yêu hiện giờ phong quang vô hạn, thật ra phòng làm việc của hắn không có một chút bảo đảm an toàn nào cả, bụng người đều cách một lớp da, nếu chỉ là trộm gà chọi chó thì không sao, mọi người còn có thể nhìn mặt mũi mà làm việc. Nhưng đã làm lớn như vậy thì tất nhiên phải giữ đúng quy củ, ta cảm thấy ngươi hẳn là tận lực giữ quy củ, đừng gây khó dễ cho lão Yêu là được rồi.”
Tuy rằng Vô Kỵ là một con người gian trá, nhưng hắn vẫn biết phải giữ quy củ, đối xử với bằng hữu của mình cũng tương đối nghĩa khí. Vương Vũ thật sự không am hiểu cách xử sự làm người, chẳng qua hắn cũng biết đạo lý “Nghe người ta khuyên là cơm no áo ấm.”, thế nên đối với lời nói của Vô Kỵ, Vương Vũ tất nhiên là nghe vào trong tai.
“Được rồi!”
Đến cả Vô Kỵ cũng nói như vậy, Vương Vũ liền ý thức được hành vi của bản thân không ổn, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Chờ lát nữa ta chế tạo xong vũ khí cho cha, sẽ gửi tiền lại cho hắn.”
“Ta chính là thưởng thức điểm này của ngươi!”
Vô Kỵ nghe vậy, khẽ cười cười.
Tính cách của Vô Kỵ không phải ai cũng nói chuyện được, Vương Vũ lại là một tên đến cả kinh nghiệm xã hội cũng không có, cách làm người hay làm việc càng là không giống ai. Sở dĩ Vô Kỵ và Vương Vũ có thể ở chung hòa hợp như vậy, ngoại trừ chuyện Vương Vũ có bản lĩnh nghịch thiên khiến cho Vô Kỵ thán phục ra, quan trọng nhất chính là trên người Vương Vũ có một loại khí chất đơn thuần trong sáng giống như trẻ sơ sinh.
Nếu đổi lại là người khác, Vô Kỵ chắc chắn sẽ không để ý tới khúc mắc giữa hai anh em nhà người ta, cho dù có để ý tới thì cũng chỉ đổi lại một câu “Liên quan quái gì đến ngươi.”.
Mà Vương Vũ tuy rằng bản lĩnh một thân, nhưng lại chưa từng có dáng vẻ của một cao thủ, đối với bất luận câu khuyên bảo nào đều có thể nghe mà thấm vào lòng. Làm bằng hữu với Vương Vũ, Vô Kỵ bất tri bất giác liền ở lúc Vương Vũ làm sai sẽ không chút chần chừ lên tiếng nhắc nhở, có lẽ đây chính là tính cách xứng đôi trong truyền thuyết chăng?