Trang 813# 2
Chương 1627: Chuyện mà Vô Kỵ lo lắng nhất.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Lưỡi dao Dạ Ma (Đại đao) (Sử Thi)
Vật công: 400 – 400
Ma công: 200 – 200
+50 Sức Mạnh
+50 Thể Chất
Dạ Ma Chi Ảnh: Kỹ năng bị động, tốc độ công kích tăng lên 30%, có tỷ lệ nhất định triệu hoán ra Dạ Ma Ám Ảnh hỗ trợ công kích mục tiêu, gây ra hai lần sát thương.
Dạ Ma Chi Thương: Kỹ năng bị động, mỗi một lần công kích mục tiêu sẽ xếp chồng một tầng trạng thái Dạ Ma Chi Thương. Mỗi tầng Dạ Ma Chi Thương sẽ tăng 1% lực công kích, tối đa tăng lên 50%.
Dạ Ma Chi Vụ: Kỹ năng bị động, trong lúc chiến đấu sẽ phóng ra Ám Hắc Chi Vụ, tạo thành trạng thái mù với mục tiêu.
Dạ Ma Chi Thủ: Kỹ năng chủ động, triệu hoán Dạ Ma Chi Thủ phụ trợ chiến đấu. Ở trong trạng thái Dạ Ma Chi Thủ, phạm vi công kích sẽ tăng lên 50%, mỗi giây trừ 1% MP.
Dạ Ma Hàng Lâm: Kỹ năng chủ động, tiêu hao 50% MP triệu hoán phân thân của Ác Ma Ám Dạ phụ trợ chiến đấu, có hiệu lực trong khoảng thời gian 120 giây. Thời gian hồi chiêu 3600 giây.
Cấp bậc yêu cầu: 50.
Nghề nghiệp yêu cầu: Thông dụng.
Giới thiệu vật phẩm: Thuở sơ khai khi thần ma đại chiến, Ác Ma Ám Dạ Raphael bị thiên thần Koruth chém chết, sau đó bị phong ấn linh hồn vào lưỡi dao này, bỏ lại ở đại lục Dũng Giả. Bởi vì nó có đặc tính phản phệ cực kỳ hung hãn, thế nên mấy ngàn năm trôi qua cũng chưa gặp được chủ nhân.
Kỹ năng Sử Thi: Dạ Ma Chi Trảm – kỹ năng bị động, có tỷ lệ nhất định giết chết hoặc chém gãy vũ khí của đối thủ.
“Ai nha…”
Nhìn lưỡi dao Dạ Ma trong tay lão Vương, đám người Toàn Chân Giáo không khỏi sờ sờ cằm.
Nói thật, lưỡi dao Dạ Ma này tuy rằng là trang bị cấp bậc Sử Thi nhưng lại không có điểm nào quá xuất sắc, năm kỹ năng cũng trung trung không có gì đặc biệt, không mạnh quá cũng không yếu quá, thuộc tính hoàn toàn phù hợp với đẳng cấp của trang bị.
Thứ đáng giá nhắc tới nhất có lẽ là kỹ năng Sử Thi Dạ Ma Chi Trảm đằng sau.
Trực tiếp giết chết hoặc chém gãy vũ khí của đối thủ, bất kể là trong giai đoạn hiện giờ hay là giai đoạn cuối của trò chơi, nó vẫn là một thuộc tính tương đối đáng sợ.
Nhưng thuộc tính này lại là có tỷ lệ, trong thực chiến thật sự thì cũng không cường đại cho lắm.
Chẳng qua thuộc tính phụ gia của trang bị không liên quan mấy đến bản vẽ, bởi vì thuộc tính của trang bị cấp bậc Sử Thi là cố định và người chế tạo cũng có sức ảnh hưởng trực tiếp đến mấy thuộc tính chính - chính là bốn loại thuộc tính công kích, ma pháp, sức mạnh và thể chất ở trên lưỡi dao Dạ Ma.
Vô cùng rõ ràng, Chopper 345 là một thợ rèn cấp bậc Tông Sư, hắn tất nhiên là một người đủ tư cách.
Nếu là thợ rèn bình thường, có thể chế tạo ra một món trang bị có một thuộc tính chính cao nhất thì đã được coi là hàng cực phẩm rồi. Dưới sự luyện rèn cực kỳ kinh nghiệm của Chopper 345, bốn thuộc tính chính của lưỡi dao Dạ Ma thế nhưng đều là cấp cao nhất, hoàn toàn có thể gọi là hàng cực phẩm trong những món trang bị cực phẩm.
Đương nhiên, đồng chí lão Vương và Vương Vũ đều là người tập võ, tương đối mà nói yêu cầu của bọn họ về thuộc tính trên vũ khí cũng không cao. Đối với bọn họ, trang bị cầm có thuận tay, có phù hợp với bản thân không mới là điều quan trọng nhất.
Đao – từ xưa tới nay nó luôn là một loại binh khí cực kỳ bá đạo, bản thân lão Vương cũng là một người có khí thế vô cùng bá đạo, vừa cầm lưỡi dao Dạ Ma trên tay, cảm giác phù hợp này khiến ông cảm thấy nó giống như sinh ra là để dành riêng cho ông vậy. Điều này khiến cho đồng chí lão Vương không khỏi vui vẻ đầy mặt, ông vô cùng kích động kêu lên: “Hôm nay lão phu cao hứng, liền diễn một bộ đao pháp cho mấy con quỷ nhỏ các ngươi phải mở to mắt ra mà nhìn!”
“Hay quá!”
Nghe lão Vương nói như vậy, đám người Toàn Chân Giáo nhịn không được kêu lên một tiếng.
Cho dù bọn họ không hiểu một chút gì về quyền cước công phu, nhưng cái tính thích xem náo nhiệt thật sự không thể nào từ bỏ được. Có con trai trâu bò như Vương Vũ thì tất nhiên lão cha cũng không phải là dạng vừa rồi. Cao thủ cấp bậc cao như vậy muốn tự mình biểu diễn đao pháp, mọi người không có lý do gì mà không cổ vũ một phen cả.
Chưa hết, lão gia tử cao hứng, mọi người thân là vãn bối cho dù không cảm thấy cao hứng thì cũng phải lên tiếng cổ vũ không phải sao? Bằng không ngươi làm mất đi sự hứng trí của lão gia tử, không chừng lão già này một giây sau liền lấy mạng của ngươi, tội gì phải khổ như vậy chứ?
Sau đó đoàn người vây quanh lão Vương bước vào trong sân.
Lão Vương cũng không hề khách khí bắt đầu đùa giỡn với thanh đại đao.
Là một Tông Sư về công phu ở thế hệ trước, thực lực của lão Vương sớm đã lên đến trình độ đăng phong tạo cực, ông cầm thanh đại đao đùa giỡn một phen, quả nhiên là uy mãnh bá đạo uy vũ sinh phong, trường đao khi thì nhẹ nhàng khi thì thận trọng, trên dưới tung bay nước vẩy không vào.
Nhìn công phu như vậy, cho dù là người ngoài nghề không hiểu tí gì về công phu cũng xem đến nỗi vui sướng tràn trề, hô to một tiếng thật đã ghiền.
Vương Vũ đứng ở một bên cũng kích động không thôi.
Chẳng qua thứ mà hắn kích động không phải là công phu của lão Vương. Cho dù có biểu diễn loại công phu gì thì ở trong mắt Vương Vũ – chúng cũng không có khác biệt gì mấy. Điều khiến Vương Vũ kích động chính là thanh vũ khí ở trong tay lão Vương.
Binh khí là hormone của nam nhân, cho dù là một nam nhân bình thường, nhìn thấy đao kiếm súng ống đều sẽ thích từ trong nội tâm, thế nên là một người tập võ, Vương Vũ có sự yêu thích đối với binh khí hơn hẳn những người bình thường khác.
Thấy lão cha tìm được một thanh Thần Binh thuận tay, trong lòng Vương Vũ tất nhiên là ngứa ngáy cực kỳ.
Nhưng những nguyên liệu mà Yêu Nghiệt Hoành Hành đồng ý lúc trước còn chưa gửi tới hòm thư, Vương Vũ giờ phút này thật sự là chờ không nổi nữa, vì thế hắn vội vàng kéo thanh Bạn Tốt ra, gửi một tin nhắn thúc giục: “Nguyên liệu của ta đâu? Tại sao còn chưa gửi tới?”
Nhấn gửi tin nhắn xong, Vương Vũ đột nhiên nhớ tới lời nói của Vô Kỵ, vì thế hắn vội vàng nhắn thêm một câu: “Đúng rồi, hạch toán giá cả của đống nguyên liệu này rồi gửi cho ta. Một chút nữa ta sẽ gửi tiền lại cho ngươi.”
Chẳng qua Vương Vũ đã gửi tin nhắn từ rất lâu rồi, Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn không hề trả lời.
“Ủa? Sao lại như vậy nhỉ? Tên nhóc thối tha kia không thèm để ý tới ta?”
Lão Vương đã biểu diễn xong ba bộ đao pháp, Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn chưa thèm trả lời tin nhắn, Vương Vũ cũng cảm giác được có chút gì đó không thích hợp.
Trả lời tin nhắn nhanh là thể hiện sự tôn trọng của mình đối với đối phương.
Yêu Nghiệt Hoành Hành đúng là một kẻ kiêu ngạo không sai, nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng người anh trai ruột của mình. Trước kia Vương Vũ gửi tin nhắn cho Yêu Nghiệt Hoành Hành, bất kể Yêu Nghiệt Hoành Hành có bận rộn thế nào, chỉ cần hắn đang online, trong vòng mười giây nhất định sẽ trả lời tin nhắn. Nhưng hiện tại thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn không có chút động tĩnh nào, quả thực có một chút kỳ quái.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ lại nhìn qua trạng thái của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Vô cùng bình thường, không hề offline cũng không để trạng thái bận rộn… Nhưng vì sao lại không trả lời tin nhắn ta.
“Ngươi không bị làm sao đấy chứ!”
Vương Vũ lại lần nữa gửi một tin nhắn đi.
Lúc này, Yêu Nghiệt Hoành Hành rốt cuộc cũng trả lời, mà tin nhắn này lại cực kỳ đơn giản, chỉ có hai chữ: “Cứu mạng!”
“???”
Nhìn thấy tin nhắn, Vương Vũ trực tiếp ngây ngẩn cả người!
Yêu Nghiệt Hoành Hành có bao nhiêu bản lĩnh, Vương Vũ tất nhiên là hiểu rõ mười mươi. Tuy rằng thiên phú tập võ của tên nhóc này không cao bằng Vương Vũ, cũng không hề nỗ lực như Vương Vũ, nhưng hắn có một trụ cột tốt, thực lực tất nhiên là không tầm thường.
Hơn nữa tên nhóc này lại là kẻ có tiền nhất trong “Trọng Sinh”, trang bị trên người cũng cường hãn vô cùng. Ở trong trò chơi này, ngoại trừ bản thân Vương Vũ ra, hắn căn bản không thể hiểu nổi còn có ai có thể bắt Yêu Nghiệt Hoành Hành kêu lên hai tiếng “Cứu mạng.”.
“Làm sao vậy?”
Vô Kỵ đứng ở một bên nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Vũ, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Vương Vũ có chút không dám xác nhận: “Yêu Nghiệt… Hắn vừa rồi nhắn tin cầu cứu ta…”
“Cái gì?”
Nghe Vương Vũ nói vậy, biểu tình trên mặt Vô Kỵ lập tức trở nên ngưng trọng, hắn vuốt cằm nghiêm túc nói: “Mẹ nó, điều mà ta lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra!”