Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1626 - Chương 1628: Tên Ngốc Này Tên Là Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Trang 814# 1

 

 

 

Chương 1628: Tên ngốc này tên là Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Yêu Nghiệt Hoành Hành là một thương nhân, nhưng lại không phải một người thích làm thấp bản thân.

Lúc trước khi giải đấu chuyên nghiệp vừa mới kết thúc, Yêu Nghiệt Hoành Hành liền sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng ký hợp đồng với chiến đội Một Đám Ô Hợp. Kể từ lúc đó Vô Kỵ đã liệu được sẽ có ngày này rồi.

Cây cao đón gió.

Ngoài hiện thực, người nào mà quá nổi tiếng thì luôn luôn bị những người khác nhìn đến đỏ mắt, huống chi là ở trong Game Online – một thế giới không bị ước thúc về đạo đức.

Dù gì Tung Hoành Thiên Hạ cũng chỉ là một công hội mới mà thôi.

Mấy thứ như công hội đều cần một khoảng thời gian dài để tích lũy.

Giống như Liên Minh Huyết Sắc là một công hội kinh doanh nhiều năm có nhãn hiệu lâu đời, bọn họ có căn cơ vững chắc và nhân mạch rộng rãi, tất cả mọi thứ đều được phát triển từng chút từng chút một, không dám quá mức nổi trội vì bọn họ sợ bản thân sẽ trở thành con chim đầu đàn.

Tung Hoành Thiên Hạ lại lấy một tốc độ chóng mặt nhanh chóng quật khởi, còn chưa đến một năm đã phát triển thành một công hội có một trăm vạn người chơi dưới trướng, chuyện này đáng sợ đến mức nào chứ?

Nhớ năm đó chỉ là một tia lửa nhỏ, bây giờ đã trở thành một đám cháy to, trên đời này làm gì có chuyện tốt nào như thế chứ.

Nhiều người thì lực lượng lớn không sai, nhưng điều đó phải được thành lập trên cơ sở vạn người đều nhất trí một lòng, cho dù là đệ nhất công hội Tam Sát Trang trong truyền thuyết thế giới, ở thời kỳ đỉnh cao cũng chỉ có hơn mười vạn người mà thôi...

Loại công hội giống như Tung Hoành Thiên Hạ, tuy rằng chưa đến một năm đã có hơn trăm vạn người chơi, nhưng đa số bọn họ còn không biết mặt mũi của Yêu Nghiệt Hoành Hành trông như thế nào, càng đừng nói tới cái gọi là văn hóa xí nghiệp, công hội như vậy đừng bảo vạn người đều nhất trí một lòng, chỉ sợ ngay cả lực ngưng tụ cơ bản của một công hội cũng không có.

Đội ngũ lớn, lòng người cũng sẽ tan tác rời rạc theo, trong một cánh rừng lớn thì loại chim nào mà không có chứ?

Mặc dù Yêu Nghiệt Hoành Hành phát đủ tiền lương mỗi tháng, nhưng chỉ cần làm vậy là có thể thu hoạch được lòng người trên Internet sao? Không có khả năng! Nơi sản xuất khoáng thạch hi hữu bất minh trên thị trường cũng không hề thiếu.

Có thể thấy được con người đều là sinh vật hướng lợi! Bên trong lén lút đào góc tường của công hội, giữ lại những quặng tốt cho bản thân hoặc đem bán – loại người chơi này quả thật chỗ nào cũng có.

Gọi là công hội nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một mỏ quặng phân phát tài nguyên mà thôi. Ngoại trừ những thân tín ban đầu của Yêu Nguyệt Hoành Hành ra, đám người chơi còn lại đa số đều tuân theo tín ngưỡng người nào có sữa người đó chính là mẹ.

Trụ cột không có, tất nhiên là đất rung núi chuyển.

Yêu Nghiệt Hoành Hành quả thực chính là điển hình của việc duỗi bước chân quá dài nên bất cẩn vấp phải đá.

Dưới trướng là một công hội không có một chút lực ngưng tụ nào, còn không phải nói giải tán liền giải tán sao?

Nếu Yêu Nghiệt Hoành Hành hành sự kín tiếng một chút là được rồi, công hội khác cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc một con hổ giấy như vậy, nhưng cố tình Yêu Nghiệt Hoành Hành lại là một người thích rêu rao, tất nhiên khó tránh khỏi việc bị người khác theo dõi rồi.

Trong trò chơi này, nếu xảy ra chuyện lớn thì sẽ như thế nào? Ngày thường mọi người vui tươi hớn hở xưng huynh gọi đệ, nhưng một khi có người nào xảy ra chuyện, những công hội ngày thường xưng huynh gọi đệ đó đều hận không thể đi lên dẫm hai chân, sau đó là bỏ đá xuống giếng.

Dựa vào tính tình của Yêu Nghiệt Hoành Hành, chắc chắn là đã đắc tội với không ít người, một khi Tung Hoành Thiên Hạ xảy ra chuyện, phỏng chừng không cần người đứng ở đằng sau ra tay, hội trưởng các công hội lớn hay thành chủ đều sẽ chia năm xẻ bảy cái công hội này.

Phải biết rằng, Yêu Nghiệt Hoành Hành làm ăn rất lớn, hình thức thương nghiệp cũng đơn giản thô bạo đến nỗi khiến người khác không khỏi giận sôi.

Nói trắng ra là chỉ cần ngươi gia nhập công hội của ta, ký một phần hợp đồng cam kết sẽ không rời khỏi công hội, sau đó mọi người đều có thể khai phá khu vực khai thác mỏ, giao quặng càng nhiều, tiền lương nhận được cũng sẽ càng nhiều.

Hợp đồng đơn giản như vậy, căn bản không có một chút tính chất thương nghiệp hóa nào, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một công xưởng lớn mà thôi, và Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là xưởng chủ. Ngoại trừ có được quyền lợi khai phá khu vực khai thác mỏ ra, vị xưởng chủ Yêu Nghiệt Hoành Hành này căn bản không có một thủ đoạn nào có thể khống chế được công nhân của mình.

Loại hình thức này tất nhiên là có trăm ngàn chỗ hổng.

Mướn đứa ở chắc, con mẹ nó, việc này cũng chỉ có mấy nhà tư bản trước giải phóng mới làm ra được mà thôi… Không biết hắn đã lạc đơn vị bao nhiêu năm rồi.

Thật ra Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng biết hình thức thương nghiệp của bản thân không ổn… Nhưng cũng không còn cách nào khác, mọi người chơi trò chơi chứ không phải là để trò chơi chơi mình, điều khoản quá hà khắc thì làm gì có ai gia nhập công hội nữa chứ?

Nếu công hội mà không có ai, ha hả……

300 tòa thành trong “Trọng Sinh”, công hội trên một vạn người cũng có hơn một trăm. Nếu có quá ít người, khu vực khai thác mỏ của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không đảm bảo được độ an toàn, hình thức kinh doanh như vậy đa phần là vì quá bất đắc dĩ.

Cũng chính là vì nguyên nhân này, lão bản Yêu Nghiệt Hoành Hành không những không khống chế được công nhân dưới trướng, trái ngược còn bị thủ hạ của mình kiềm chế, một công hội như vậy có thể trụ vững được đến bây giờ thật sự là không dễ dàng gì.

Đương nhiên, Vô Kỵ cũng biết chắc chắn là do Vương Vũ mạnh mẽ đòi nguyên liệu nên mới xảy ra cớ sự này, nhưng nó cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.

Dù gì tai họa ngầm của Tung Hoành Thiên Hạ tồn tại đã lâu, cho dù Vương Vũ không đi chọc phá, đợi đến lúc bọn họ bành trướng đến mức tận cùng cũng sẽ tự khắc sụp đổ.

Tung Hoành Thiên Hạ lúc đó chắc chắn sẽ giống với Tam Sát Trang năm nào, những đoàn thể nhỏ mọc lên như nấm, mỗi người đều có thế lực của riêng mình, đến lúc đó khẳng định sẽ càng khó đối phó.

Trái ngược với hiện tại, Tung Hoành Thiên Hạ thành lập còn chưa đến một năm, đại đa số thế lực trong công hội còn chưa làm nên trò trống gì, lúc này bị Vương Vũ chọc phá cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.

“Bây giờ lão Yêu đang ở đâu?” Vô Kỵ cau mày hỏi.

“Không biết!”

Vương Vũ lắc đầu nói: “Hắn chỉ nhắn được hai chữ “cứu mạng”, chưa gửi tọa độ cho ta, chắc chắn là đang bị người khác chặn lại.”

“Không sao cả!”

Vô Kỵ trầm ngâm một chút, hắn quay đầu nói với Xuân Tường đang đứng cách đó không xa: “Xuân ca, mở Thiên Lý Nhãn đi, dò tra tọa độ của Yêu Nghiệt Hoành Hành.”

Thiên Lý Nhãn là một loại ma pháp thông dụng có thể học được ở chỗ đạo sư Pháp Sư - hao phí đồng vàng để tra xét tọa độ của người chơi chỉ định, là kỹ năng dùng để giết người cướp của, truy sát ngàn dặm. Nhưng nó lại có một khuyết điểm là không chỉ mất tiền để học, sau khi kỹ năng này lên đến cấp mười, mỗi một lần thăng cấp tiếp theo đều cần hao phí một lượng lớn đồng vàng…

Đám người Toàn Chân Giáo lúc nào cũng đi làm việc xấu cùng nhau, học nhiều cũng chỉ tổ lãng phí tiền, thế nên chỉ có một mình Xuân Tường học kỹ năng này lên cấp cao nhất.

“Làm sao vậy?”

Xuân Tường nghe vậy, tựa hồ cũng dự cảm được điều gì, hắn cẩn thận nói: “Nhắn tin hỏi hắn một chút không phải là được rồi sao, cần gì phải tiêu tiền xem tọa độ chứ?”

“Lão Yêu lúc này đang bị người ta đuổi giết, không có thời gian gửi tọa độ cho chúng ta!” Vô Kỵ nhàn nhạt nói.

“Bị người ta đuổi giết?”

Thanh âm của Vô Kỵ tuy rằng không lớn, nhưng đủ để truyền tới lỗ tai của tất cả mọi người.

Nghe Vô Kỵ nói vậy, đám người Toàn Chân Giáo không khỏi đại kinh thất sắc, sự chú ý đặt trên người lão Vương cũng thu về hết, bọn họ kinh ngạc nói: “Lão Yêu có trăm vạn tiểu đệ dưới trướng, ai dám đuổi giết hắn? Không muốn sống nữa sao?”

“Hừ!”

Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng: “Trăm vạn tiểu đệ thì sao chứ? Không chừng người đuổi giết hắn chính là trăm vạn tiểu đệ này đây!”

“Thật sao? Lại còn thảm hại như vậy? Bị tiểu đệ của mình đuổi giết?”

Lão Vương không cảm giác được ánh nhìn chăm chú của mọi người, vô cùng thức thời thu hồi trường đao, ông khệ nệ đi tới, vừa đi vừa cảm thấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa: “Đến tiểu đệ của mình cũng không quản được, tên nhóc này thất bại thật sự. Tên ngốc đó tên gì vậy, có thời gian ta đi cười nhạo nó một phen.”

Lão già này chỉ thích nhìn người khác chê cười, đúng là không có một chút tố chất nào cả…

“Ách…”

Mọi người nghe vậy, không khỏi cảm thấy cạn lời.

Chỉ có Vô Kỵ thật cẩn thận nói: “Tên ngốc này tên là Yêu Nghiệt Hoành Hành.”

“Yêu… Con mẹ nó!”

Đồng chí lão Vương vừa muốn cười nhạo, nhưng sau khi nghe rõ tên họ của người nọ, ông liền trừng lớn hai mắt, không chút kiềm chế chửi tục một câu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment