Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1627 - Chương 1629: Sơn Nhân Tự Có Diệu Kế.

Trang 814# 2

 

 

 

Chương 1629: Sơn nhân tự có diệu kế.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Vậy bây giờ nó đang ở đâu?"

Nhân phẩm của lão Vương như thế nào tạm thời không đề cập tới, ông ta thật sự vẫn rất quan tâm đến con trai mình, nghe thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành bị người ta chặn đánh thì cuống quít rống lên hỏi.

"Này này này..."

Vương Vũ xạm mặt lại nói: "Con nhiều lần bị người ta chặn đánh như vậy cũng đâu thấy cha đến giúp. Trên đời này có ai bất công như cha không?"

"Nói nhảm!" Lão Vương nói: "Bản lãnh của ngươi thế nào? Bản lĩnh của em trai ngươi đến đâu chứ? Sao có thể so sánh với nó được? Hơn nữa, ngươi còn có một đám bằng hữu người mang tuyệt kỹ như thế, chuyện chúng bay còn không giải quyết được thì ta tới có thể có tác dụng gì?"

"Vương đại gia nói chí phải! Lão Ngưu, ngươi tốt nhất đừng nói nữa!"

Nghe lão Vương nói xong, đám người Toàn Chân Giáo nhất thời giống như bay lên trên mây, dù sao được một kẻ mạnh cấp bậc cao như lão Vương khen ngợi là cao thủ, bọn họ quả thực vẫn vô cùng hưởng thụ.

Người xưa có câu gừng càng già càng cay, lão Vương này đúng thật là người từng trải - Một câu nói không chỉ lừa được đám chó ở Toàn Chân Giáo, ngay cả Vương Vũ cũng bị nói cho sửng sốt, trong bụng mừng thầm.

Đành chịu thôi, có người nào lại không thích được tâng bốc chứ, nguyện vọng cả đời của Vương Vũ chính là vượt qua cha mình, bây giờ ngụ ý của cha hắn lại quá rõ ràng, tất nhiên trong lòng Vương Vũ cũng vì thế mà sảng khoái cực kỳ.

Lúc này, Xuân Tường rốt cục cũng tra ra được tọa độ của Yêu Nghiệt Hoành Hành, bèn vội vàng nói: "Tìm được rồi, lão Yêu bây giờ đang ở thành Tội Ác."

"Con bà nó!"

Biết được Yêu Nghiệt Hoành Hành chạy tới thành Tội Ác, sắc mặt của Vô Kỵ ngay lập tức đen lại, hắn hít vào một hơi rồi nói: "Mẹ kiếp, đám khốn nạn này muốn đưa lão Yêu vào chỗ chết!"

"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Thấy vẻ mặt này của Vô Kỵ, Vương Vũ buồn bực hỏi.

Vô Kỵ nói cực kỳ chắc nịch: "Rõ ràng quá rồi, bọn chúng muốn dụ lão Yêu giết người, sau đó để lão Yêu rơi sạch đồ!"

"Chuyện này. . ."

Nghe được lời giải thích của Vô Kỵ, Vương Vũ bấy giờ mới phản ứng lại.

Thành Tội Ác là nơi nào chứ? Đó là một khu vực giết người cướp của cũng không có ai thèm quản, vệ binh ở thành Tội Ác chỉ dùng để trang trí, chỉ cần không làm NPC bị thương còn người chơi giết bao nhiêu người, giá trị PK chồng chất bao nhiêu vệ binh cũng không thèm để ý.

Mọi người đều biết, người chơi có 5 điểm PK nếu gặp phải vệ binh trong thành thì đều phải lẩn trốn rất xa, có 10 điểm PK, vệ binh sẽ bắt đầu truy sát người chơi trong phạm vi một tòa thành.

Chẳng qua trong trò chơi "Trọng Sinh", không chỉ có tỉ lệ rơi đồ của quái thấp, mà tỉ lệ rơi đồ của người chơi cũng không cao.

Cho dù là tên đỏ, có 10 điểm PK, chết một lần cũng không rơi được quá nhiều đồ… Nhưng nếu giá trị PK lên giới hạn cao nhất, tới một trình độ nhất định, một khi người chơi tử vong sẽ rơi đến quần cộc cũng không chừa.

Quá rõ ràng, mấy tên khốn truy sát Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự hiểu rất rõ thực lực của hắn, nếu không bọn họ sẽ không đưa ra chủ ý ác độc như vậy. Thứ bọn họ muốn chính là cho Yêu Nghiệt Hoành Hành thống khoái một lần, đỡ phải lo sợ đêm dài lắm mộng.

"Vậy còn chần chờ gì nữa? Chúng ta đi mau đi!"

Tất nhiên lão Vương cũng là một người am hiểu, biết tình cảnh hiện giờ của Yêu Nghiệt Hoành Hành khốn đốn thế nào, thế nên vừa nghe được lời này, ông vội vàng hò hét muốn tới truyền tống trận để dịch chuyển đến chỗ phi thuyền của thành Dư Huy.

"Vương đại thúc!"

Vô Kỵ thấy thế liền vội vàng kêu lên: "Người cứ đi phi thuyền đi, lúc đến được đó e rằng thi thể lão Yêu cũng đã lạnh cả rồi..."

Nói xong, Vô Kỵ móc ra ba quyển trục phân phát cho mọi người, sau đó mới nói: "May mà lần trước lúc ông đây làm nhiệm vụ kỹ năng cấp 60 lấy dư thêm vài quyển!"

Đoàn người nhận lấy quyển trục rồi nhìn.

Quyển trục truyền tống: Tọa độ, thành Tội Ác!

Mấy người nhận được quyển trục bèn vội vàng mở nó ra, ba cánh cổng truyền tống màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Mỗi một quyển trục truyền tống tối đa được bốn người, mười một người Toàn Chân Giáo thêm lão Vương nữa là thành 12, vừa đủ!

Mọi người lập tức bước vào bên trong cánh cổng truyền tống, cảnh tượng vừa mới thay đổi, nháy mắt một đám người đã đi tới thành Tội Ác.

"Ồ!”

Vừa đi ra khỏi cánh cổng truyền tống, mọi người liền ngây ngẩn cả người.

Cái quái gì vậy, cái chỗ chết tiệt như thành Tội Ác này vốn chỉ là một nơi hoang vu, dân phong còn cực kỳ xấu xa, người bình thường sẽ không đứng đợi ở đây làm gì cả.

Lần trước sau khi bị Vương Vũ dẫn quái tàn sát hàng loạt dân trong thành, đẳng cấp của thành Tội Ác trực tiếp hạ xuống thành thành trấn... Diện tích thành chính trong nháy mắt co lại, vốn đã không có nhiều người chơi, giờ bọn họ lại thi nhau bỏ xứ, gần như biến thành một tòa thành trống không.

Nhưng bây giờ...

Thành Tội Ác vốn không lớn giờ lại có vô số người chơi đứng ở khắp nơi. Đông đúc tấp nập đến nỗi suýt chút nữa thì không có chỗ đặt chân, đưa mắt liếc nhìn cũng xung quanh chỉ thấy một vùng đen thùi lùi.

"Con mẹ nó!"

Nhìn thấy nhiều người như vậy, đám người Toàn Chân Giáo đều đen mặt.

Mọi người tới đây là để cứu người, ở đây người lại nhiều như ruồi nhặng trong hố phân, tìm một con ruồi nhặng bên trong đống ruồi nhặng như vậy thật sự là quá khó khăn, hơn nữa hình dung như vậy cũng quá ghê tởm rồi.

Muốn hành hiệp trượng nghĩa mà ngay cả người còn không tìm ra thì bọn họ làm được cái rắm gì.

Đương nhiên, Toàn Chân Giáo hành sự luôn luôn là gặp chuyện không quyết được thì hỏi Vô Kỵ, võ lực không bằng thì tìm Vương Vũ.

Gặp phải tình huống này, mọi người việc nhân đức không nhường ai đồng thời dịch chuyển ánh mắt lên trên người Vô Kỵ, rối rít nói: "Lão cẩu Vô Kỵ, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Đi hỏi thôi!"

Vô Kỵ quơ quơ ngón trỏ, sau đó kéo một người chơi bên cạnh hỏi: "Anh bạn, thằng oắt Yêu Nghiệt Hoành Hành kia đang ở đâu vậy?"

"Hả?"

Người chơi kia bị câu hỏi của Vô Kỵ làm cho sửng sốt, hắn quan sát Vô Kỵ từ trên xuống dưới một lượt rồi mới buồn bực hỏi: "Các ngươi vừa mới tới đúng không?"

"Đúng vậy, chúng ta vừa mới tới, nhưng hình như là tới muộn rồi!" Vô Kỵ gật đầu nói.

"Cũng chưa muộn lắm đâu! Tên Yêu Nghiệt kia vẫn chưa chết đâu!" Người nọ chỉ về phía Tháp Ma Pháp cao lớn xa xa trước mặt: "Hắn đang đứng ở trên ngọn tháp đó, ước chừng một chút nữa chúng ta cũng không chen vào được đâu. Nhưng như vậy cũng tốt, chí ít chúng ta cũng không bị coi là kẻ phản đồ..."

Ha, xem ra người chơi này còn rất biết tự an ủi chính mình, đã vây bắt Yêu Nghiệt Hoành Hành như chó nhà có tang rồi, còn nói mình không phải là kẻ phản đồ, chẳng lẽ phải đâm chết Yêu Nghiệt Hoành Hành mới tính là phản đồ hay sao?

"Để cảm ơn ngươi, ta quyết định dạy ngươi một cách này để ngươi không phải làm phản đồ, không những thế còn kiếm được chỗ tốt." Vô Kỵ cười híp mắt nói.

"Hả? Cách gì?" Người chơi kia nghe vậy liền kinh ngạc hỏi.

"Ha ha!"

Vô Kỵ cười ha ha, Danh Kiếm Đạo Tuyết đứng sau lưng hắn liền rút ra một thanh chủy thủ chọc một nhát vào giữa lưng người này.

"Phập!"

Một làn ánh sáng trắng lóe lên, người chơi kia đã bị đưa về điểm sống lại.

Trước khi chết, người nọ hình như còn nghe được Vô Kỵ đang nói: "Không cần cảm tạ!"

"Tháp Ma Pháp ở bên kia, chúng ta làm sao để đi qua bây giờ?!"

Nhìn biển người đen kịt trước mắt, Vương Vũ không khỏi chau mày.

Bây giờ người chơi ở thành Tội Ác ít cũng có mấy vạn người, giết từng người rồi đi qua là điều không thể, dù sao sau khi chết người chơi còn có thể hồi sinh, hơn nữa giết người động tĩnh cũng quá lớn, nếu không làm tốt thì cả đám người Toàn Chân Giáo đều sẽ bị lôi vào.

Bay qua thật ra cũng là một cách hay, nhưng cũng không có tác dụng gì mấy...

Người chơi nhiều như vậy, cho dù bay vào bên trong thì cũng có ích lợi gì đâu? Không phải là bị vây cùng với Yêu Nghiệt Hoành Hành hay sao?

Đây chính là sự hung hãn tàn bạo của mấy vạn người chơi...

Chẳng sợ là có cả Toàn Chân Giáo và Vương Vũ, muốn đột phá chính diện cũng là chuyện nghìn lẻ một đêm.

"Chuyện nhỏ!"

Đối với vấn đề của Vương Vũ, Vô Kỵ có chút vui mừng, sau đó hắn nói với Vương Vũ: "Thế này nhé, một chút nữa chúng ta tách những này người ra, ngươi và Vương đại thúc đi vào bên trong cứu người."

"Tách ra? Chỉ với các ngươi?"

Vương Vũ có chút ngạc nhiên... Hắn chẳng nhẽ lại không biết trình độ của đám người Toàn Chân Giáo này, nhưng mà mười người lại muốn tách mấy vạn người ra, sợ là đang nằm mơ ấy chứ?

"Ha ha! Dĩ nhiên không phải chúng ta, mọi người đeo cánh vào sau đó làm theo ta nhé!"

Nhận được mệnh lệnh của Vô Kỵ, mọi người giang hai cánh ở sau lưng ra, bắt đầu bay lên không trung, ngay sau đó Vô Kỵ giơ tay, một đạo thánh quang bay ra ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment