Trang 815# 1
Chương 1630: Vô Kỵ đi tạo nghiệp.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Con mẹ nó! Chuyện này là như thế nào vậy?”
Người chơi có được cánh trong “Trọng Sinh” cũng không nhiều lắm. Vậy nên khi đám người Vô Kỵ đột nhiên giương cánh bay lên, điều này không khỏi khiến cho những người chơi xung quanh rối loạn một phen. Mọi người gần đó đều dồn hết sự chú ý vào mấy người Vô Kỵ.
“Bang!!”
Trong khi đó, Thánh Quang Cầu của Vô Kỵ tỏa ra một thứ ánh sáng chói lọi, lung lay bay xuyên qua đám đông, chuẩn xác vô cùng đánh vào vệ binh đang đứng xem náo nhiệt cách đó không xa.
Những người khác trong Toàn Chân Giáo thấy thế, lập tức hiểu ra ý tứ của Vô Kỵ, tất cả đều lần lượt dùng các chiêu thức tấn công tầm xa, phát động công kích với những vệ binh đứng ở gần đó.
Đám vệ binh vai u thịt bắp này sẽ không tấn công những người chơi có tên đỏ, nhưng bọn họ vẫn sẽ tấn công những người chơi dám xuống tay với NPC. Việc đám người Vô Kỵ chủ động tấn công vệ binh càng là tội không thể tha.
Thấy có người dám tấn công mình, cả đám vệ binh ngay lập tức lửa giận xung thiên, tay cầm lấy trường mâu hăng máu chạy về phía đám người Vô Kỵ.
“Tránh ra một chút! Tránh ra một chút!”
Vương Vũ đứng ở bên dưới thấy thế, liền vội vàng kéo lão Vương lùi về đằng sau mấy bước, đứng dựa vào vách tường.
Những người chơi khác vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mười mấy vệ binh khí thế bừng bừng hung hăng chạy đến.
Là tiểu đệ trực thuộc hệ thống, không một ai biết những vệ binh này rốt cuộc mạnh đến mức nào. Dù sao đi chăng nữa, mọi người đều biết không có người chơi hay NPC nào mà bọn họ không giết được trong vòng một giây cả (bao gồm cả BOSS cấp Thần).
Đối với mấy tên phản bội của Tung Hoành Thiên Hạ, đám người đó thậm chí còn không chịu nổi một cái tát.
Dưới sự công kích của vệ binh, ánh sáng trắng trong thành không ngừng bay lên, mười mấy vệ binh giống như một thanh đao sắc bén, từ bốn phương tám hướng xông tới, hoàn toàn nhằm vào đám người Toàn Chân Giáo đang bay trên không trung, điều này dẫn đến một trận la ó của tất cả người chơi, bấy giờ bọn họ muốn trốn cũng trốn không kịp nữa rồi.
Vương Vũ và lão Vương dựa vào vách tường nên đương nhiên là vô cùng an toàn. Nhìn thấy màn rượt đuổi đáng sợ này, Lão Vương không khỏi đổ mồ hôi nói: “Đám bằng hữu này của ngươi cũng ác độc thật sự. Mau, chúng ta cùng nhau đi lên đi.”
Đúng thật, đám người của Toàn Chân Giáo không tốn một chút sức lực nào đã tách được biển người kia ra, nhưng vẫn không thể nào chịu nổi sự nham hiểm ác độc của Vô Kỵ, hắn thế nhưng dẫn sói vào nhà, thu hút vệ binh chạy tới đây....
Vệ binh toàn là những tên có thực lực cực kỳ biến thái, đừng khinh bọn họ chỉ có mười mấy người, chỉ với một số nhỏ này này thôi cũng đủ để nghiền nát mấy vạn người chơi rồi chứ đừng nói tới mấy việc đơn giản như là tách bọn họ ra.
Lão Vương thật sự không hề ngờ được Vô Kỵ còn có thủ đoạn ác độc như vậy.
“Không vội, chuyện này còn chưa chấm dứt đâu...” Vương Vũ giống như thường lệ ngăn cản Lão Vương: “Tên nhóc đó vẫn còn thủ đoạn ác độc hơn cơ, chúng ta cứ chờ thêm một lúc nữa đi, đề phòng việc ăn phải đạn lạc.”
Lão Vương: “...”
Suy cho cùng thì hành vi đi tìm đường chết của mấy người Toàn Chân Giáo đã khiến cho hậu phương của Tung Hoành Thiên Hạ bị vệ binh đánh cho tan tác. Chỉ trong nháy mắt, mấy tên vệ binh này đã giẫm lên một mảnh ánh sáng trắng, nhanh chóng chạy tới dưới chân đám người Vô Kỵ.
Mắt thấy đám người Vô Kỵ sắp bị vệ binh giết chết… Thì có một chuyện cực kỳ xấu hổ đã xảy ra.
Mấy tên vệ binh này của hệ thống đương nhiên là thiên hạ vô địch thủ nhưng bọn họ cũng không phải là không có nhược điểm. Đám khốn nạn này tuy dũng mãnh vô cùng nhưng lại không có một tên nào biết bay, bọn họ lại càng không phải là kẻ giỏi tấn công tầm xa.
Nhìn đám người Vô Kỵ đang bay ở giữa không trung, đám vệ binh dừng lại một chút, ngay sau đó bọn họ nhún gối, phóng người nhảy lên trên cao, giơ vũ khí trong tay dùng một chiêu Băng Sơn Liệt Đích Trảm về phía đám người Toàn Chân Giáo.
Nhưng vào ngay lúc ấy, đám vật nuôi của Toàn Chân Giáo cũng nhận được chỉ thị của Vô Kỵ.
“Mau tản ra!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám người Toàn Chân Giáo không nói hai lời, liền tản ra tứ phương tám hướng.
Nếu nói về độ vô lại thì chắc không có ai qua nổi hệ thống! Đám vệ binh này không biết bay, nhưng lại có thể nhảy nhót trên không trung rồi rẽ trái rẽ phải, thấy đám người Toàn Chân Giáo tản ra khắp nơi, bọn họ cũng bắt đầu thay đổi phương hướng.
“Ầm ầm ầm!!”
Mười mấy vệ binh sau khi nhảy lên không trung một thời gian liền lần lượt rơi xuống đất.
Mười mấy nhát chém Băng Sơn Liệt Đích Trảm, rơi hoàn toàn vào đám người chơi, phát ra từng mảng ánh sáng chói lòa, giống như những cánh hoa nở rộ cùng một lúc, vừa rực rỡ đẹp mắt lại vừa đằng đằng sát khí.
“Ác đồ xảo trá! Chính nghĩa tất thắng!”
Đám vệ binh sau khi đáp xuống đất cũng không ngừng một phút một giây nào, bọn họ thét lớn một tiếng, vung trường mâu ra phía trước, xung phong chạy về hướng đám người Toàn Chân Giáo đang chạy tán loạn.
“Trời phật! ! Đây... đây là đang xảy ra chuyện gì?”
Người chơi bên dưới thấy vệ binh nổi khùng nổi điên lên, tất cả đều không khỏi trợn tròn hai mắt.
Kinh nghiệm của mọi người đều là trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn mới kiếm được, đặc biệt là nhóm người Tung Hoành Thiên Hạ chuyên khai thác mỏ quặng để kiếm sống, không dễ dàng gì mới luyện lên được cấp bậc này, tất nhiên bọn họ sẽ không ngồi yên chịu chết rồi.
Đối mặt với đám vệ binh đang lao tới, đám người chơi liền lén lút tẩu thoát.
Chẳng qua toàn bộ thành Tội Ác nơi nào cũng có người chơi, mật độ dân số đã đạt đến mức đông nườm nượp vai kề vai rồi.
Dưới loại tình huống này mà còn kinh hoảng chạy trốn... Hậu quả không cần nói cũng biết!
Mấy nghề nghiệp thuộc loại hình sức mạnh, thể chất cường tráng vẫn tốt hơn trong mấy trường hợp kiểu này. Còn mấy nghề nghiệp da mỏng nhưng tốc độ lại cao như Pháp sư, Cung thủ lại không có chỗ dùng, dù có chạy nhanh bao nhiêu thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì trong trường hợp này cả, trực tiếp bị người khác dẫm nát dưới chân.
Trong chớp mắt, người chơi trong thành hỗn loạn thành một mớ bòng bong, khắp nơi đều là tiếng kinh hô, chửi rủa, khóc la.
Ánh sáng trắng hiện lên liên tục, thương vong vô số. Người bị dẫm chết, bị đánh chết, bị người chơi có lòng dạ hiểm độc giết chết nhiều không đếm xuể.
Thật không dễ dàng gì mới có một chút không gian xê dịch, những vệ binh kia cũng đã vọt tới trước mặt mọi người, sau đó lại là một đợt tàn sát khác, bọn họ trực tiếp dọn dẹp ra một đại đạo thông thiên rộng lớn ngay trên phố.
Do số lượng người chết quá nhiều, các điểm sống lại đều kẹt cứng, những người chơi bị tàn sát sau đó căn bản không thể sống lại ở các điểm sống lại trong thành Tội Ác, mà bị cưỡng chế dịch chuyển đến điểm sống lại ở khu vực luyện cấp...
Nhận ra được sự đáng sợ của vệ binh, những người chơi còn lại cũng chẳng dám tiếp tục đi lại ở trên đường phố, lũ lượt tản ra bốn phương tám hướng.
Còn chưa đến ba năm phút đồng hồ, đường phố vốn dĩ chật ních người chơi giờ lại trở nên cô quạnh lạ thường.
Vô Kỵ làm việc trước nay đều tương đối tuyệt tình, cho dù con đường trước mặt Vương Vũ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hắn vẫn chưa chịu dừng lại. Sau khi dẫn đám vệ binh chạy qua nhiều con phố, đám người Toàn Chân Giáo mới dang rộng cánh nghênh ngang bay đi.
Những người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ may mắn chưa chết, bọn họ nhìn theo bóng dáng rời đi của đám người Vô Kỵ, trong thâm tâm không khỏi rùng mình một cái. Phỏng chừng một lúc lâu sau bọn họ cũng không dám tiếp tục đi bộ trên đường phố.
Đùa chắc, cả một đám NPC đang càn quét mà vẫn còn dám bước ra đường? Không phải là đi tìm đường chết sao?
“Được rồi, các người đi cứu người đi, chúng ta chạy thoát thân cái đã.”
“Ha ha!”
Nhận được tin nhắn của Vô Kỵ, Vương Vũ cười nhạt nói với lão Vương: “Đi thôi, kế tiếp chính là đất diễn của chúng ta.”
“Đại gia!”
Lão Vương lúc này hoàn toàn bị cảnh lúc nãy làm cho chấn động choáng váng, bấy giờ Vương Vũ lên tiếng mới khiến ông bừng tỉnh. Lão Vương lòng vẫn còn dư chấn nói: “Đám bằng hữu của ngươi rất thú vị.”
“Cũng tạm được! Hắn ta cũng chỉ có ưu điểm này mà thôi.” Vương Vũ cười.
“Ưu điểm...?” Lão Vương đần cả mặt ra.
Tháp Ma Pháp của thành Tội Ác nằm ở vị trí trung tâm thành, hai cha con Vương Vũ lúc này đang ở điểm sống lại, cách Tháp Ma Pháp khoảng vài trăm mét.
Lúc nãy bị người chơi chặn đường, khó có thể nhích được một bước, bây giờ đám người chơi chặn đường đã bị mấy người Vô Kỵ dẫn theo vệ binh dọn dẹp sạch sẽ, tất nhiên là đường thông hè thoáng.
Chẳng mấy chốc, hai cha con Vương Vũ đã đến được Tháp Ma Pháp mà không cần tốn chút công sức nào.