Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1629 - Chương 1631: Sự Tự Tin Không Đỡ Nổi Một Kích.

Trang 815# 2

 

 

 

Chương 1631: Sự tự tin không đỡ nổi một kích.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Một loạt các thao tác vừa rồi của Vô Kỵ đã dọn sạch người trên cả con phố.

Phía bên ngoài Tháp Ma Pháp cũng không ngoại lệ, lúc đầu thì đông đúc chật chội, bây giờ lại không có lấy một bóng người.

Đi tới dưới tháp, Vương Vũ đưa tay đẩy cửa tháp ra.

"Vèo!!!"

Đúng lúc này, Vương Vũ nghe được một tiếng động xé gió.

Trong trò chơi mỗi người đều biết truyền âm ngàn dặm, tuy rằng cửa tháp đã được đóng kín nhưng ngoài tháp xảy ra chuyện gì người bên trong tháp vẫn biết rõ ràng tường tận. Thế nên bọn họ tất nhiên có sự đề phòng với Vương Vũ đang đứng ở bên ngoài cửa.

Vương Vũ vừa mới đẩy cửa vào, lúc này bỗng một mũi tên vừa to vừa dài bay về phía hắn.

"Con bà nó!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vương Vũ lập tức lắc mình, đưa tay chộp vào thân mũi tên.

Công phu đưa tay tóm mũi tên của Vương Vũ đã được dày công tu luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh, đừng nói một mũi tên, cho dù là mười mũi tên Vương Vũ cũng tự tin mình có thể dễ dàng tóm được.

Nhưng mà điều khiến Vương Vũ tuyệt đối không thể ngờ chính là, mũi tên mà hắn vừa mới tóm được lập tức truyền tới một lực lạ.

"Xẹt! Xẹt! Xẹt!"

Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, Vương Vũ dồn một lực lớn lên mũi tên, hắn nghiêng thân di chuyển ước chừng ba bốn bước sang bên cạnh.

Trên mặt lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Tay Trái Tử Thần???!!!"

Số lượng Cung thủ trong "Trọng Sinh" lên đến nghìn vạn, nhưng thằng cha nào có lực bắn tên bá đạo như vậy, Vương Vũ chỉ biết duy nhất một người, đó chính là Cung Thủ thêm điểm sức mạnh - Tay Trái Tử Thần.

Không đúng, thằng nhóc Tay Trái Tử Thần này làm người coi như cũng chính trực, hơn nữa hắn cũng thường xuyên qua lại với đám người Toàn Chân Giáo. Tay Trái Tử Thần còn là cao thủ dưới trướng Liên Minh Huyết Sắc, hẳn phải quen biết với Yêu Nghiệt Hoành Hành từ lâu mới đúng, lúc này không có lý do gì để hắn tham gia vây công Yêu Nghiệt Hoành Hành cả, lẽ nào ngoại trừ Tay Trái Tử Thần ra còn có một Cung thủ khác có sức mạnh như vậy chăng?

. .

Riêng điểm này, Vương Vũ đoán không hề sai. Một cánh rừng lớn thì loài chim gì chả có, số nhân khẩu trong "Trọng Sinh" tính ra cũng lên đến mấy trăm triệu người chơi, xuất hiện một hai người tài ba xuất chúng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Người bắn tên bên trong tháp có tên là Trạm Lỗ Thiên Hạ, là một trong những cao thủ nòng cốt của Tung Hoành Thiên Hạ, mặc dù không phải là Tay Trái Tử Thần nhưng lại giống như Tay Trái Tử Thần – đều là Cung Thủ thêm điểm sức mạnh.

Có điều lúc này vẻ mặt của Trạm Lỗ Thiên Hạ còn khoa trương hơn cả Vương Vũ, thấy Vương Vũ không chỉ tránh được tên của mình mà còn chộp được mũi tên trong tay, hắn nhất thời mắt chữ A mồm chữ O, cằm cũng rơi xuống dưới mặt đất.

Tung Hoành Thiên Hạ chính là công hội lớn nhất trong trò chơi, người chơi trong công hội ai nấy cũng đều béo đến chảy mỡ. Trạm Lỗ Thiên Hạ lại là một trong những cao thủ nòng cốt của Tung Hoành Thiên Hạ, thực lực tất nhiên không giống người thường.

Tuy rằng Tung Hoành Thiên Hạ là một công hội thương nghiệp, Trạm Lỗ Thiên Hạ cũng là một người chơi vô cùng khiêm tốn, người khác không biết thực lực của tên nhóc này như thế nào, nhưng trong lòng Trạm Lỗ Thiên Hạ lại hiểu rõ cực kỳ.

Nhất là vừa rồi Trạm Lỗ Thiên Hạ bắn ra mũi tên kia, không chỉ dùng tới tên đặc chế mà còn sử dụng kỹ năng đẩy lùi, một khoảng cách gần như thế, ngay cả kẻ hung ác như Yêu Nghiệt Hoành Hành trong tháp cũng phải né tránh, nhưng người trước mặt giống Yêu Nghiệt Hoành Hành y như đúc này lại đưa tay chộp lấy.

Con mẹ nó. . .

Đừng thấy đám người Trạm Lỗ Thiên Hạ bây giờ đều là những kẻ phản đồ, bọn họ thật sự thừa nhận thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành, nếu không sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy để ngăn chặn một mình Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Yêu Nghiệt Hoành Hành đã mạnh mẽ như vậy rồi, người trước mặt này rõ ràng còn mạnh hơn cả Yêu Nghiệt Hoành Hành, đây rốt cuộc là yêu quái phương nào?

Lẽ nào?

Nghĩ đến đây, Trạm Lỗ Thiên Hạ kinh sợ hỏi: "Người ngoài cửa chẳng lẽ là đại thần Thiết Ngưu?"

Mặc dù Trạm Lỗ Thiên Hạ không thuộc về bộ phận tâm phúc ngay từ đầu của Yêu Nghiệt Hoành Hành, nhưng cũng là cao thủ dựa vào thực lực để ngồi lên vị trí nòng cốt của công hội lớn như Tung Hoành Thiên Hạ, tất nhiên hắn đã từng nghe nói đến chuyện kẻ mạnh như Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng từng bại trận một lần, mà kẻ duy nhất thắng nổi Yêu Nghiệt Hoành Hành chính là đại thần Thiết Ngưu trong truyền thuyết.

Có người nói quan hệ giữa hai người bọn họ không tồi, tướng mạo cũng giống nhau y như đúc, bây giờ nhìn người đang đứng ngoài cửa này, chắc chắn là Vương Vũ không sai.

Lão Vương thấy Vương Vũ bị người khác bắn một mũi tên phải lùi lại, trong lòng có chút tức giận, dù sao Vương Vũ là kiệt tác mà ông đắc ý nhất, tất nhiên là không thể nhìn thấy cảnh Vương Vũ bị một người thường dùng tên đẩy lùi rồi.

Lúc này nghe bên trong tháp có người đang nói chuyện, không đợi Vương Vũ trả lời, lão Vương trực tiếp ngắt lời nói: "Bớt nói nhảm! Bọn ta tới đón Yêu Nghiệt Hoành Hành. Thức thời thì mau thả nó ra."

"Vèo!!"

Nhưng lão Vương vừa mới dứt lời, lại một mũi tên từ trong cửa bay ra, bắn thẳng vào mặt ông.

. .

Trái ngược với hai anh em Vương Vũ một người là đệ nhất cao thủ, còn một người lại là lão đại của công hội lớn nhất, lão Vương vẫn luôn chơi trò chơi theo kiểu game offline nên có thể nói là khá khiêm tốn, người bên trong cánh cửa tất nhiên không biết ông là ai.

Nếu như lời này là do Vương Vũ nói ra, Trạm Lỗ Thiên Hạ có thể còn có chút do dự, đệ nhất cao thủ mà, cũng đáng để Trạm Lỗ Thiên Hạ phải do dự.

Nhưng tên thú nhân bẩn thỉu này là thứ gì mà cũng dám chỉ vào cửa kêu gào?

Trạm Lỗ Thiên Hạ đương nhiên sẽ không nhượng bộ, lập tức giương cung lắp tên, bắn lão Vương một phát.

Năm đó trong giới võ thuật, lão Vương có thể nói là tiếng xấu đồn xa, hoàn toàn được coi là kẻ địch ở khắp thiên hạ, hạng người ngạo mạn như thế, kinh nghiệm thực chiến tất nhiên là nhiều hơn hai anh em Vương Vũ cộng lại rồi.

Thấy mũi tên lao về phía mình, lão Vương không tránh không né, tay phải kéo tới bên hông.

"Keng!"

Một tiếng động nhỏ vang lên, chỉ thấy một vệt đao màu đen hiện ra, tên của Trạm Lỗ Thiên Hạ lúc này bị lão Vương từ một xẻ làm hai!

Cái gì gọi là càng già càng dẻo dai, cái gì gọi là gừng càng già càng cay? Lão Vương là một câu trả lời vô cùng tinh tế.

Thấy một đao này của lão Vương, Vương Vũ cũng không kìm được sự cả kinh trong lòng.

Đứng ở một khoảng cách gần như thế, có thể kịp thời giương đao, chuẩn xác không chút sai sót nào bổ vào chính giữa mũi tên, xuất đao cũng mau lẹ, hạ đao thì khỏi phải nói – sự tinh chuẩn đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, người có đao pháp như vậy, trên đời nay chắc chắn không vượt quá năm người.

Vương Vũ vốn cho rằng cảnh giới của hắn sau khi thăng cấp đã vượt qua cha mình, nào ngờ sự chênh lệch giữa hai người vẫn không có quá nhiều chuyển biến…

Xem ra kinh nghiệm thực chiến còn quan trọng hơn cả cảnh giới võ học.

"Vèo vèo!"

Mũi tên bị lão Vương chém thành hai khúc một trái một phải bay chéo ra ngoài, Trạm Lỗ Thiên Hạ thấy thế, cõi lòng cũng tan nát theo. . .

Là một vị cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ cấp cao của một công hội lớn như Tung Hoành Thiên Hạ, hắn vẫn vô cùng tự tin với thực lực của bản thân mình.

Nhưng mà trong một khoảng thời gian mấy phút này, liên tục ba mũi tên đều lần lượt thất thủ. . . Trạm Lỗ Thiên Hạ nghiễm nhiên có chút hoài nghi về cuộc đời.

Yêu Nghiệt Hoành Hành có thể né được mũi tên của mình, Trạm Lỗ Thiên Hạ không hề cảm thấy oan ức gì, bởi vì hắn biết thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành biến thái cỡ nào.

Vương Vũ có thể tóm được mũi tên của mình, Trạm Lỗ Thiên Hạ cũng không hề cảm thấy oan ức gì, bởi vì hắn biết người đứng trước mặt mình là đệ nhất cao thủ trong trò chơi, ngay cả Yêu Nghiệt Hoành Hành còn không chiếm được chỗ tốt gì trên người Vương Vũ thì mũi tên của mình bị Vương Vũ tóm được cũng không tính là mất mặt.

Nhưng lão Vương chỉ với một đao đã chém sự tự tin của Trạm Lỗ Thiên Hạ thành bột phấn. . .

Con mẹ nó, tên thú nhân này rõ ràng chỉ là một người qua đường, sao cũng có thể ngăn được mũi tên của mình chứ?

Trong lúc nhất thời, Trạm Lỗ Thiên Hạ đờ ra như phỗng, hắn không thể tin được thực lực mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo lại không chịu nổi một đòn như vậy.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment