Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1630 - Chương 1632: Một Đám Thợ Mỏ.

Trang 816# 1

 

 

 

Chương 1632: Một đám thợ mỏ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Thật ra thì thực lực của Trạm Lỗ Thiên Hạ không tồi, chẳng qua là vận may tương đối kém mà thôi. Người chơi trong "Trọng Sinh" có khả năng chặn được mũi tên của hắn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày hôm nay thế nhưng trùng hợp lại gặp phải ba người...

Đương nhiên, lúc này Yêu Nghiệt Hoành Hành còn đang bị người ngăn ở trong tháp, hai cha con Vương Vũ cũng không có thời gian giằng co với Trạm Lỗ Thiên Hạ. Trông thấy Trạm Lỗ Thiên Hạ không có một chút hối cải nào, Vương Vũ trực tiếp vọt vào bên trong cánh cửa.

Thấy Vương Vũ xông vào bên trong, Trạm Lỗ Thiên Hạ quá sợ hãi, hắn vội vàng kêu lên: "Không xong rồi, viện trợ của Yêu Nghiệt Hoành Hành xông vào bên trong rồi."

Vừa mới dứt lời, Trạm Lỗ Thiên Hạ liền cầm thân cung vung lên.

"Rầm."

Một tiếng động cực kỳ giống tiếng máy móc vang lên, cây trường cung trong tay Trạm Lỗ Thiên Hạ ngay lập tức bắn ra một lưỡi đao lớn.

Ngay sau đó, tay trái của Trạm Lỗ Thiên Hạ nắm lấy thân cung, tay phải tuốt ra, cây cung lớn tức thì biến thành một thanh quan đao, hắn thuận thế vung tay lên, trực tiếp chém một nhát về phía Vương vũ.

"Ây da?"

Nhìn thấy vũ khí trong tay Trạm Lỗ Thiên Hạ, Vương Vũ không khỏi có chút sững sờ, thật không ngờ kẻ này lại còn là một Cung thủ cận chiến.

Nếu đổi thành những người khác, gặp phải thằng cha lập dị như Trạm Lỗ Thiên Hạ, bị đánh bất thình lình như vậy chắc chắn sẽ đứng im chịu trận.

Hơn nữa với sức lực của Trạm Lỗ Thiên Hạ, cho dù là nghề nghiệp Tanker chịu một đòn như vậy cũng sẽ không được chỗ tốt nào. Nhưng người hắn đụng phải lại là Vương Vũ, Trạm Lỗ Thiên Hạ coi như đá phải một tấm thép cứng rồi.

Vương Vũ là người phương nào chứ? Vừa là đệ nhất cao thủ trong giới võ thuật, lại vừa là đệ nhất Võ sư trong “Trọng Sinh”, về công phu cận chiến Vương Vũ mới thật sự là bậc thầy, dám giơ đại đao ra trước mặt Vương Vũ thì có khác gì múa rìu qua mắt thợ đâu?

Đối mặt với quan đao đang chém tới, Vương Vũ không hề hoang mang hai tay đưa lên phía trước duỗi một cái, sau đó sử dụng đòn đánh bằng đầu gối, lùi về sau một bước rồi xông tới chộp vào chuôi đao của Trạm Lỗ Thiên Hạ. Sau đó thân hình của hắn hơi ngửa ra đằng sau, mượn lực vung mạnh một cái.

Trạm Lỗ Thiên Hạ bỗng cảm thấy một lực không thể đỡ được từ phía chuôi đao truyền tới.

Không đợi Trạm Lỗ Thiên Hạ kịp phản ứng lại, hắn đã bị Vương Vũ ném ra ngoài cửa.

Lúc này, lão Vương cũng theo sát Vương Vũ bước vào bên trong cửa lớn, thấy Trạm Lỗ Thiên Hạ bay tới trước mặt liền giơ tay hạ một đao.

Cung thủ là một nghề nghiệp vô cùng máu giấy, toàn bộ lượng máu của Cung thủ cũng không quá cao, Trạm Lỗ Thiên Hạ tất nhiên là không chịu được một đao này của lão Vương.

"Hự!"

Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, Trạm Lỗ Thiên Hạ đã bị lão Vương nhất đao lưỡng đoạn chết ngay tại chỗ.

Lúc này chính Trạm Lỗ Thiên Hạ cũng không hiểu vì sao mình chết, trong lòng hắn uất ức cực kỳ.

Nhưng hắn lại không biết, có thể chết ở trong tay hai vị này chính là một điều vinh hạnh biết bao. Phải biết rằng, hai cha con bọn họ trừ lần ngoài ý muốn này ra, cho tới bây giờ chưa từng liên thủ đối phó một người nào.

Thế cho nên sau này lúc Trạm Lỗ Thiên Hạ biết được thú nhân chém chết mình có bản lãnh lớn đến nhường nào, hắn lại thường xuyên coi đây là đề tài câu chuyện, vẻ mặt vô cùng tự hào thêu dệt với người khác: "Các ngươi không biết đâu, năm đó Thiết Ngưu và cha hắn, hai người khó khăn lắm mới giết chết được ta đấy!"

Sau khi giết Trạm Lỗ Thiên Hạ, hai cha con Vương Vũ cũng nhìn thấy tình cảnh ở bên trong tháp.

Tháp Ma Pháp nhìn qua bên ngoài thì có vẻ như là được xây vô cùng cao, nhưng thực ra bên trong chỉ có bảy tám tầng. Giờ phút này trên thang lầu đứng đầy người chơi, còn Yêu Nghiệt Hoành Hành đã bị đám người chơi dồn lên trên đỉnh tháp, vừa đánh vừa lui, ra sức ngăn cản công kích từ phía mọi người.

Từ nơi này là có thể nhìn ra thế yếu của toàn bộ người chơi đang đứng ở đây, đó chính là lực cơ động nhìn chung không cao. Ngay cả Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng giống như vậy, bị nhiều người vây công như thế, căn bản là đến cả cơ hội phi thân đào tẩu cũng không có.

Cũng may Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không ngốc, kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú. Nếu như là ở trên đường lớn rộng rãi bị nhiều người vây công như vậy, thì với tốc độ di chuyển và thân pháp của hắn… chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng phàm là những người hay đánh nhau đều biết, dù cho có nhiều người đi chăng nữa, sau khi vây quanh mục tiêu thì cũng chỉ có mười người trong cùng mới có thể trực tiếp công kích, nhưng trong trò chơi lại có các nghề nghiệp đánh xa, tương đương với việc người chơi có thể công kích mục tiêu sẽ tăng lên gấp bội.

Đồng thời đối phó với mấy trăm người chơi, kể cả là Vương Vũ cũng phải luống cuống tay chân, huống chi là toàn bộ lực lượng đều nhắm vào Yêu Nghiệt Hoành Hành, cho nên tiểu tử này liền dứt khoát trốn vào bên trong Tháp Ma Pháp.

Không gian bên trong Tháp Ma Pháp cũng không rộng rãi, thang lầu chỉ rộng hơn một mét, cứ như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành đứng ở trên thang lầu, người chơi cận chiến có thể đồng thời công kích hắn từ mười biến thành hai...

Thang lầu là một địa hình đứng từ trên cao nhìn xuống.

Yêu Nghiệt Hoành Hành đứng ở chỗ cao sẽ khiến người chơi tầm xa không làm ăn được gì, vì vậy người chơi đằng sau có thể công kích được Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng giảm mất một lượng lớn. Đối mặt với sự truy sát như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn có thể tạm thời ứng phó được.

Chẳng qua lúc Yêu Nghiệt Hoành Hành bước chân vào tháp, hắn lại quên mất còn có một nghề nghiệp khống chế là Thuật sĩ...

Tuy rằng nghề nghiệp Thuật sĩ trong đám truy binh rất thưa thớt, nhưng vào lúc này lại cực kỳ chí mạng. Dù sao không gian trên thang lầu quá nhỏ hẹp, bóp méo và Kết Giới Hắc Ám của Thuật sĩ đều là kỹ năng khống chế trong một phạm vi nhất định. Đối mặt với loại khống chế định thân này, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại là người chơi thuộc dạng sức mạnh, đương nhiên là hắn không thể điêu luyện được như Vương Vũ rồi, một khi bị khống chế sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Đường kính phạm vi khống chế của Thuật sĩ là năm mét, độ rộng của thang lầu lại chỉ có một mét rưỡi, Yêu Nghiệt Hoành Hành không tránh né sang hai bên được, chỉ có thể lui lại từng bước...

Bấy giờ, Yêu Nghiệt Hoành Hành dưới sự khống chế không ngừng của Thuật sĩ, bị truy binh áp sát đến tầng cao nhất, chỉ một chút xíu nữa thôi là tiêu tùng rồi.

"Hừ!"

Lão Vương là một người cực kỳ bao che cho con, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại là đứa con trai mà lão Vương yêu thương nhất, lúc này thấy hắn bị người khác vây đánh, ông nhất thời tức giận, nhịn không được hừ lạnh một tiếng mắng: "Lão nhị ngươi chờ một chút, ta và ca ca của ngươi tới ngay đây. Con mẹ nó, rốt cuộc là kẻ nào cho mấy tên khốn này lá gan lớn như vậy?"

Cùng lúc đó, một đám truy binh trên lầu cũng nhận được lời cảnh cáo của Trạm Lỗ Thiên Hạ, tất cả đều quay đầu nhìn.

Nghe thấy lời này của lão Vương, mọi người còn tưởng rằng dưới lầu có bao nhiêu viện binh, nhưng khi nhìn thấy phía bên dưới chỉ có hai cha con Vương Vũ, tất cả đều không khỏi đờ người ra một lúc.

Con mẹ nó, chỉ có hai ngươi thôi mà cũng được coi là viện binh? Đùa cái gì thế?

Lúc này, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng nghe được tiếng của lão Vương, trong lòng không khỏi trở nên kích động, sau khi thuận tay ném một người chơi xuống lầu, hắn liền hô lên: "Cha, đại ca, hai người cuối cùng cũng tới."

"Cha?"

Đám truy binh nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, ai cũng nói Yêu Nghiệt Hoành Hành là anh hùng cái thế, không ngờ lúc này cả cha mình cũng gọi tới đây, muốn cậy già lên mặt sao? Đây cũng đâu phải là trẻ con đánh nhau! Có ai thèm quản ngươi chứ.

"Được rồi! Mấy người các ngươi mau đi xuống dưới giết hết hai tên đó! Những người khác tiếp tục!"

Lúc này, kẻ cầm đầu là một tên Kỵ sĩ chỉ vào hai cha con Vương Vũ, ra lệnh cho mấy người chơi Chiến sĩ đang đứng ở phía sau đội ngũ.

Mấy tên Chiến sĩ nhận được chỉ thị liền thả người nhảy xuống, nháy mắt đã nhảy tới trước mặt hai cha con Vương Vũ.

Suy cho cùng đều là người chơi xuất thân từ nghề đào quặng, hai lỗ tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, chỉ một lòng nghĩ đến việc đào tài nguyên vật liệu, ngay cả người đứng trước mặt mình là ai cũng không biết mà đã dám khinh địch xuất đầu.

Con mẹ nó, không biết lão Vương thì về tình còn có thể tha thứ, nhưng Vương Vũ là quán quân của giải thi đấu chuyên nghiệp, kẻ tàn nhẫn nhất trong truyền thuyết, lẽ nào ngay cả hắn bọn họ cũng không nhận ra sao?

Cho dù không nhận ra hai người bọn họ, nhưng đám người này cũng được “trải nghiệm” qua thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành rồi mà? Nhìn thấy diện mạo của Vương Vũ thì cũng phải biết nên làm thế nào rồi chứ?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment