Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1631 - Chương 1633: Sự Giúp Đỡ Khủng Bố.

Trang 816# 2

 

 

 

Chương 1633: Sự giúp đỡ khủng bố.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Ha ha ha!”

Thấy thực sự có kẻ ngu ngốc dám đi cản trở hai cha con Vương Vũ, Yêu Nghiệt Hoành Hành nhịn không được bật cười, hắn nhìn về phía tên Kỵ sĩ kia, cười nói:

“Quân Lâm Thiên Hạ, ngươi cho rằng chỉ bằng một đám hỗn tạp các ngươi thì có thể gây ra sóng to gió lớn gì chứ?”

“Ồ?”

Tên Kỵ sĩ kia nhướn mày nói: “Đại ca Yêu Nghiệt à, ngươi còn gọi cả cha ruột của mình tới đây rồi, chẳng lẽ hiện tại vẫn chưa có một chút giác ngộ nào sao? Nể tình chúng ta từng là huynh đệ cùng công hội với nhau, ta cũng gọi ngươi một tiếng đại ca, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để các huynh đệ của Tung Hoành Thiên Hạ tương tàn lẫn nhau sao? Chỉ cần ngươi giao lệnh bài hội trưởng và hợp đồng khế ước của mọi người ra đây, ta có thể cho ngươi một con đường sống. Mặt khác ta sẽ bồi thường cho ngươi một số tiền khổng lồ, nếu không thì đừng trách ta không nhớ tình xưa nghĩa cũ.”

Yêu Nghiệt Hoành Hành sở dĩ có thể khống chế một công hội lớn như Tung Hoành Thiên Hạ, chính là bởi vì trong tay hắn có hợp đồng khế ước do chính tay mọi người ký.

Chỉ cần hợp đồng và lệnh bài còn ở trong tay Yêu Nghiệt Hoành Hành thì những người chơi này trên lí thuyết mà nói vẫn là công nhân của Yêu Nghiệt Hoành Hành. Cho dù bọn họ phản bội cũng vô dụng, cuối cùng tiền lời của công hội vẫn về tay của Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Mấy tên khốn của Tung Hoành Thiên Hạ chỉ biết nhìn thấy cái lợi trước mắt, mấy thứ khác đều bỏ ngoài tai. Thế nên cho dù Quân Lâm Thiên Hạ có soán vị thành công đi chăng nữa, hắn không có lệnh bài thì cũng sẽ không chiếm được phần tiền lời trên bản hợp đồng mà công hội đã ký kết.

Chưa hết, nếu bản hợp đồng vẫn còn tồn tại thì người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ sẽ không thể rời khỏi công hội được, kể cả muốn giải tán công hội và thành lập lại một lần nữa cũng không được.

Sở dĩ Quân Lâm Thiên Hạ bức Yêu Nghiệt Hoành Hành đến mức đường cùng, còn làm tăng giá trị PK của Yêu Nghiệt Hoành Hành lên cao như vậy - chính là để ép hắn giao lệnh bài hoặc hợp đồng khế ước ra.

Có lệnh bài là sẽ có lợi nhuận, có hợp đồng là có thể tổ chức lại công hội một lần nữa . Lệnh bài hội trưởng lại không thể cất vào trong kho, thế nên cho dù Yêu Nghiệt Hoành Hành có cất hợp đồng khế ước vào trong kho thì chỉ cần có lệnh bài hội trưởng thôi, Quân Lâm Thiên Hạ vẫn có thể thay đổi được mấy thứ này.

“Ha ha!”

Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy liền cười lạnh nói: “Nếu ngươi không muốn cảnh huynh đệ tương tàn xảy ra, vậy thì mau thoát trò chơi và vĩnh viễn đừng bao giờ đăng nhập lại nữa, hà tất phải đứng ở đây tốn nước bọt giả mù sa mưa với ta làm gì? Ra vẻ đường hoàng cho lắm vào rồi có chỗ nào hữu dụng không?”

Nói tới đây, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại nói với những người chơi khác đứng ở phía sau Quân Lâm Thiên Hạ: “Các ngươi quả thật là vô liêm sỉ, ta cũng chưa từng bạc đãi các ngươi. Hiện tại các ngươi thật sự cho rằng đi theo tên nhóc này là có thể có cơm ăn sao? Vẫn cho rằng giết ta là có thể thay trời đổi đất?”

“Chuyện này…”

Nghe được lời Yêu Nghiệt Hoành Hành nói, những người vốn đang bao vây Yêu Nghiệt Hoành Hành ngay lập tức giảm tần suất công kích.

Vốn dĩ ban đầu mọi người đều là thủ hạ dưới trướng của Yêu Nghiệt Hoành Hành. Đối với chuyện làm phản này, trong lòng bọn họ vẫn còn có một chút mâu thuẫn khó nói. Hiện tại đi theo Quân Lâm Thiên Hạ đuổi giết Yêu Nghiệt Hoành Hành lâu như vậy, cũng đã biết được Yêu Nghiệt Hoành Hành khó chơi như thế nào, bây giờ lại nghe được Yêu Nghiệt Hoành Hành nói những lời này, trong lòng không khỏi bắt đầu cảm thấy rối rắm …

Yêu Nghiệt Hoành Hành có tùy ý làm bậy như thế nào đi chăng nữa, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn xưa nay chưa từng bạc đãi mọi người, mà tên nhóc Quân Lâm Thiên Hạ này lại vì lợi ích cá nhân mà dám soán quyền đoạt vị, hiển nhiên cũng không phải là thứ gì tốt. Nếu hắn thật sự lên làm hội trưởng, chưa chắc sẽ tốt hơn Yêu Nghiệt Hoành Hành.

“Yêu Nghiệt Hoành Hành!”

Thấy mọi người có chút dao động, Quân Lâm Thiên Hạ không khỏi cả kinh nói: “Chết đã đến nơi còn dám nói ngon nói ngọt mệ hoặc người khác! Mọi người không cần nghe hắn nói lời vô nghĩa, giết chết hắn thì mọi người sẽ được tự do!”

“Hừ!”

Yêu Nghiệt Hoành Hành hừ lạnh nói: “Nói đi thì cũng phải nói lại, còn không phải là vì trong tay ta có đồ vật sao! Nếu vừa nãy ngươi nói ra lời này thì khả năng ta còn có thể suy xét một chút, nhưng hiện tại viện binh của ta đã đến, các ngươi xong đời rồi!”

“Viện binh? Ha ha!”

Quân Lâm Thiên Hạ liếc mắt nhìn lão Vương một cái, sau đó nói: “Chỉ với mấy tên có hình thù kỳ quái này sao? Giết hết bọn họ cho ta!”

Vô cùng hiển nhiên, những người chơi thợ mỏ này thật đúng là không ngốc…

Nhờ “ánh sáng” của Yêu Nghiệt Hoành Hành, diện mạo của Vương Vũ vẫn tương đối có lực uy hiếp đối với mấy tên Chiến sĩ này.

Một lần nữa nhận được mệnh lệnh công kích của Quân Lâm Thiên Hạ, một Chiến sĩ trung niên vội vàng lên tiếng bàn bạc với mấy tên khác:

“Cái tên nhỏ con hơn nhìn qua có vẻ không dễ đối phó lắm. Chúng ta cứ giết chết lão già kia trước, lão ta hình như yếu hơn hẳn.”

“Được!”

Mấy người còn lại nhìn Vương Vũ một cái, lại nhìn qua lão Vương, sau đó tất cả đều biểu thị sự tán thành.

Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, tên Chiến sĩ trung niên kia đứng mũi chịu sào nhấc thanh kiếm trong tay lên, ngay lập tức bổ nhào về phía lão Vương.

Rất giỏi, tên nhóc này thật đúng là can đảm, dám đứng ở trước mặt lão Vương nói ra những lời như vậy.

Với tình tình sáng nắng chiều mưa của lão Vương thì làm sao có thể để yên cho hắn được, sắc mặt của ông lập tức tối sầm, không thèm nói mấy lời vô nghĩa nữa, duỗi tay trái ra chụp bay thanh kiếm của tên Chiến sĩ nọ, sau đó lão Vương thuận thế đập vào sau gáy hắn, tay phải giơ lên chém một đao vào cổ, một cái đầu trực tiếp bay ra ngoài.

“Phanh phanh phanh…”

Lão Vương xuất đao cực nhanh, sau khi chém rớt đầu của tên Chiến Sĩ kia xong, thanh sinh mệnh trên đầu hắn còn chưa thấy đáy.

Thế cho nên đầu của người nọ giống như một quả bóng cao su nhảy vài cái trên mặt đất, sau một lúc lâu mới hóa thành một làn ánh sáng trắng.

“Con mẹ nó!!”

Thấy một màn như vậy, mọi người đều cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, theo bản năng sờ sờ phía sau gáy.

“Trọng Sinh” đúng là loại trò chơi thực tế ảo. Người chơi “Trọng Sinh” chẳng khác nào được đi tới một thế giới khác.

Tuy rằng mấy việc như PK vô cùng thường thấy trong trò chơi, nhưng những người bình thường PK nói trắng ra chỉ là quăng kỹ năng vào người nhau. Thủ đoạn quăng kỹ năng của ai cao minh hơn, có thể làm cạn thanh máu của đối phương trước thì người đó sẽ thắng.

Thế mà lão Vương lại không cần dùng kỹ năng, trực tiếp tóm lấy người ta rồi chặt đầu, phương thức PK khủng bố như vậy quả thực là mọi người ít khi thấy, hiệu quả thị giác rung động hơn nhiều so với việc chỉ đứng quẳng kỹ năng vào người nhau.

Hơn nữa nhìn thủ pháp và vị trí xuất đao này, có vẻ như là độ thuần thục rất cao, một tên khủng bố như vậy thì còn ai dám tiến lên trêu chọc nữa.

“Hay là đánh tên còn lại kia đi!”

Mấy tên Chiến sĩ liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý dịch chuyển ánh mắt lên trên người Vương Vũ.

Không đợi mấy người động thủ, Vương Vũ đã nhảy một bước xa tới trước mặt bọn họ, duỗi tay về trước bóp lấy cổ của hai người.

Sau đó hai tay nhấn mạnh một cái, hai chân dựa thế tung một đòn Liên Hoàn Cước.

“Phanh phanh phanh phanh!”

Mấy tiếng trầm đục vang lên không ngừng, hai chân của Vương Vũ cùng lúc giẫm vào ngực của mấy tên Chiến sĩ khác.

Chiến sĩ là một nghề nghiệp tương đối da dày thịt béo, Vương Vũ không dùng vũ khí cũng không dùng kỹ năng nên mới không thể hạ gục mấy người kia trong nháy mắt, mà chỉ đá bọn họ lui về phía sau vài bước.

Trận hình Chiến sĩ bị đá văng, Vương Vũ nhẹ nhàng nhảy tới vị trí trung tâm trong Tháp Ma Pháp.

“Những người này giao lại cho cha!”

Vương Vũ vẫy vẫy tay với lão Vương, sao đó hắn mở khinh công ra, thả người nhảy thẳng lên.

Năng lực nhảy cao của Võ sư là cao nhất trong tất cả các nghề nghiệp, khinh công của Vương Vũ lại có Tứ Đoạn Khiêu, hắn trực tiếp nhảy từ mặt đất lên tới độ cao lầu bốn.

“Mẹ kiếp!”

Thấy Vương Vũ nhảy lên khoa trương như vậy, người chơi đang đứng ở trên thang lầu hoảng sợ. Lúc này Quân Lâm Thiên Hạ cũng nhờ ánh sáng bên trên đỉnh tháp, thấy rõ bộ dáng của Vương Vũ.

“Đây là…”

Nhìn thấy diện mạo của Vương Vũ, Quân Lâm Thiên Hạ giống như nhớ tới điều gì, đột nhiên trong lòng chấn động, hắn cực kỳ cuống quít cả kinh kêu lên:

“Không được! Mọi người mau công kích tên Võ sư kia đi! Đừng để hắn đi lên!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment