Trang 817# 1
Chương 1634: Ta giết cha ngươi.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sự hiểu biết của Quân Lâm Thiên Hạ quả thực là rộng lớn hơn những người khác rất nhiều. Tên nhóc này là người mà Yêu Nghiệt Hoành Hành tin tưởng nhất, chắc chắn biết Vương Vũ là ai, hơn nữa hắn còn được nghe nói qua quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng biết rằng Vương Vũ đáng sợ hơn Yêu Nghiệt Hoành Hành rất nhiều.
Con mẹ nó.
Trải qua một màn vây công lúc nãy, Quân Lâm Thiên Hạ xem như hiểu rõ Yêu Nghiệt Hoành Hành khó chơi đến mức nào. Nếu không phải không còn đường lui, để cho Quân Lâm Thiên Hạ được lựa chọn lại một lần nữa, hắn có lẽ vẫn sẽ do dự - không biết có nên phản bội lại người này hay không?
Vừa rồi Quân Lâm Thiên Hạ đứng ở trên tháp, ánh sáng phía bên trong tháp không tốt lắm, Vương Vũ lại đứng dưới cầu thang, cho nên Quân Lâm Thiên Hạ chỉ biết có hai người chơi đi vào, chứ không hề nhìn rõ dáng dấp của hai người họ.
Bây giờ Vương Vũ đã nhảy lên trên lầu, nhìn thấy thằng cha còn đáng sợ hơn cả Yêu Nghiệt Hoành Hành này, trái tim của Quân Lâm Thiên Hạ không khỏi nhảy lên cổ họng, hoang mang ra chỉ thị tấn công.
Nhưng mà đã quá muộn rồi, thời điểm mà Quân Lâm Thiên Hạ kịp phản ứng lại thì cũng chính là lúc Vương Vũ nhảy lên cầu thang lầu bốn, hai chân của hắn giẫm lên tay vịn cầu thang, lấy đà nhảy cao một phát, nháy mắt đã lên được lầu sáu.
Cầu thang rất hẹp, những người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ cũng không tiện hành động, có thể động đến Vương Vũ chắc cũng chỉ có mấy người chơi đánh tầm xa mà thôi.
Nhưng mà thân pháp của Vương Vũ quá quỷ dị, tốc độ cực nhanh. Đoàn người căn bản là chưa kịp ngắm trúng mục tiêu thì Vương Vũ đã nhảy đến vị trí phía trên ngay sát Quân Lâm Thiên Hạ.
Nếu là ngày thường, Quân Lâm Thiên Hạ nhớ tới uy danh của Vương Vũ, hắn chắc chắn sẽ không động thủ, nhưng bây giờ là lúc nào chứ? Bọn họ đang mưu phản đó!
Quân Lâm Thiên Hạ và Yêu Nghiệt Hoành Hành đã đi đến cục diện không chết không ngừng, lần này không phải ngươi chết thì là ta chết. Đến cả Yêu Nghiệt Hoành Hành còn dám phản, như vậy đã đủ để khẳng định hắn là một người cực kỳ can đảm, lúc này chắc chắn Quân Lâm Thiên Hạ sẽ không ngồi chờ chết rồi.
Nhìn thấy Vương Vũ đã nhảy đến bên cạnh mình, Quân Lâm Thiên Hạ ngay lập tức ngẩng đầu lên, tay trái đập vào quyền trượng một cái, một thứ ánh sáng màu vàng kim lóe ra, quyền trượng trong tay liền biến thành một tấm lá chắn hình chữ thập. Ngay sau khi tấm khiên được nhấc lên, từ lá chắn tỏa một luồng ánh sáng màu vàng đánh về phía Vương Vũ.
Thánh Thuẫn Trùng Kích!
Kỹ năng chiêu bài thuộc dạng khống chế của Thánh Kỵ Sĩ, tác dụng của nó cũng không khác biệt với Thuẫn Kích của Chiến sĩ là mấy, đều có hiệu quả làm mục tiêu hoa mắt chóng mặt, chỉ có một thứ khác biệt là cự li tấn công của Thánh Thuẫn Trùng Kích xa hơn, có thể dùng như một chiêu tấn công tầm xa.
“Peng!”
Thuẫn Ảnh rời khỏi lá chắn, đột nhiên phóng to gấp đôi, thẳng tắp đánh về phía Vương Vũ đang ở giữa không trung, cùng lúc đó trên mặt Quân Lâm Thiên Hạ lóe lên một nụ cười khinh thường, hắn âm thầm khinh bỉ nói: “Cái thứ gì vậy, như thế mà được gọi là cao thủ sao, vậy mà dám ở trên không trung tấn công Thánh Kỵ Sĩ!”
Thật hiển nhiên, Quân Lâm Thiên Hạ cũng không phải là một tay vừa, hắn nắm bắt thời cơ vô cùng chính xác, ngay khi đối thủ ở trên không trung hành động không tiện, lúc này lại ném ra kỹ năng khống chế, nếu rơi vào tình huống bình thường thì người nọ chắc chắn sẽ không thể nào né tránh được.
Đương nhiên, cũng phải xem đối thủ của mình là ai, chiêu thức ấy ở trước mặt Vương Vũ… căn bản là vô dụng!
Mắt thấy Thuẫn Ảnh chuẩn bị đánh vào mặt Vương Vũ, hai chân của hắn lại Lăng Không Đạp Hư một bước, thân hình nháy mắt dịch chuyển sang bên cạnh một mét, Thuẫn Ảnh ngay lập tức xoẹt qua người Vương Vũ.
“Chuyện này... chuyện này không có khả năng! !”
Nhìn thấy công kích của mình cứ như vậy bị Vương Vũ né được, Quân Lâm Thiên Hạ âm thầm hoảng sợ, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên ngưng trệ...
Không chờ Quân Lâm Thiên Hạ ổn định tinh thần lại, Vương Vũ đã từ trên trời giáng xuống một cước, đánh một chưởng chính diện vào ngay mặt Quân Lâm Thiên Hạ.
Quân Lâm Thiên Hạ nhất thời có chút thất thần, đây... đây lẽ nào là chưởng pháp Tùng Thiên Nhi Giáng trong truyền thuyết?
Trong lúc hoảng hốt, Quân Lâm Thiên Hạ theo bản năng cúi đầu, toàn bộ người đều khom xuống.
Mà Vương Vũ ngay lúc này cũng đã đáp xuống bên cạnh Quân Lâm Thiên Hạ, thấy hắn đang cúi đầu, Vương Vũ liền gập các ngón tay phải lại, nháy mắt nó đã biến thành một bộ móng vuốt. Vương Vũ một tay liền tóm được tóc trên đầu Quân Lâm Thiên Hạ, đột nhiên nhấc bổng cả người hắn lên.
Chỗ đứng của Quân Lâm Thiên Hạ vốn là mép cầu thang, một cái cúi đầu này khiến cho nửa người của hắn nhoài ra ngoài vị trí tay vịn, bây giờ lại bị Vương Vũ túm lấy nhấc lên như vậy, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
“Ai nha nha nha...”
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của Quân Lâm Thiên Hạ, cả người hắn chúi xuống phía dưới, Vương Vũ lấy đà quay cánh tay một vòng trên không, vô cùng vững vàng ném người nọ xuống cầu thang phía bên dưới.
Là một nghề nghiệp mang trọng giáp, với sức nặng trên người của Quân Lâm Thiên Hạ, tầng sáu nói ít không ít cũng là rơi xuống từ độ cao mười bảy mười tám mét. Động tĩnh mà hắn gây ra phải nói là tương đối “đồ sộ”.
“Ầm ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, mọi người trong tháp dường như đều cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, khỏi phải nói đến đương sự vừa mới bị quăng ngã kia, thanh sinh mệnh trên đầu đã vơi đi một nửa...
“Hơ...”
Ánh mắt của mọi người trong tháp đều bị hấp dẫn về hướng Quân Lâm Thiên Hạ, nhìn thấy Quân Lâm Thiên Hạ đang nằm chổng mông trên mặt đất, mọi người đều cố gắng nhịn đến đỏ mặt mới không cười thành tiếng.
“Ai da.”
Lần này thể diện của Quân Lâm Thiên Hạ coi như rơi rớt đầy đất, chỉ thấy hai cánh tay của hắn chống trên mặt đất, rồi từ từ rút đầu ra, sau đó thân thể mới chật vật bò dậy, hắn chỉ về phía Vương Vũ đang đứng ở trên tháp, chửi ầm lên: “Ta giết cha ngươi!!”
“Đi vui vẻ bình yên!! Bảo trọng!”
Vương Vũ và Yêu Nghiêt Hoành Hành nghe thấy lời này, vô cùng thán phục chắp tay ôm quyền với Quân Lâm Thiên Hạ.
“???”
Quân Lâm Thiên Hạ bị vẻ mặt của hai người làm cho ngây ngốc. Ngay tại thời điểm hắn đang không hiểu chuyện gì, từ sau lưng Quân Lâm Thiên Hạ xuất hiện một thanh đại đao.
Ánh đao xẹt qua, đầu của Quân Lâm Thiên Hạ trực tiếp bị chém bay ra ngoài.
“Thình thịch!”
Nhát đao đó quá nhanh, sau khi chặt xuống đầu của Quân Lâm Thiên Hạ, trong lúc hắn còn chưa chết, đầu óc vẫn còn vận chuyển được, Quân Lâm Thiên Hạ mới nhìn thấy thú nhân cao lớn khôi ngô đang đứng sau lưng mình, trong tay lão đang cầm một thanh trường đao, không phải lão Vương thì là ai chứ.
“Khạc!”
Lão Vương nhổ một ngụm đờm lên xác của Quân Lâm Thiên Hạ, vô cùng coi thường nói: “Thằng nhóc nói khoác không biết ngượng mồm!” “Ai da...”
Đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ nhìn thấy tình cảnh này, dường như đã hiểu ra điều gì rồi.....
Chẳng qua là lúc này mới hiểu ra thì cũng không có tác dụng gì nữa rồi. Vì trong lúc lão Vương chém chết Quân Lâm Thiên Hạ, hai anh em Vương Vũ cũng đã bắt đầu động thủ động cước.
“Đại ca, Giết Thuật sĩ trước đã!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành duỗi hai tay ra, thuận thế ném hai người chơi trước mặt xuống phía dưới tháp, đồng thời nhắc nhở Vương Vũ một câu.
Vương Vũ đã trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến, tất nhiên không cần Yêu Nghiệt Hoành Hành phải chỉ hắn cách đánh nhau như thế nào.
Đối với đám người chơi có nghề nghiệp Thuật sĩ này, Vương Vũ cũng tương đối đau đầu, cho nên hắn không nói hai lời ngay lập tức nhào về phía đội ngũ Thuật sĩ.
Mấy người chơi trong Tung Hoành Thiên Hạ cũng phát hiện ra ý đồ của Vương Vũ, vì thế bọn họ vội vàng biến đổi trận hình chuyển sang bảo vệ Thuật sĩ, ý đồ che chở những kẻ khống chế chính này ở vị trí trung tâm.
Với bản lĩnh của Vương Vũ, người như Quân Lâm Thiên Hạ còn không chịu nổi một hiệp, đối phó với đám người chơi này càng như là vào chốn không người.
Chỉ thấy Vương Vũ nhấc tay phải lên, một luồng sáng trắng bay ra, cuốn lấy một tên Thuật sĩ đang đứng bên trong, sau đó hắn nắm tay lại, tên Thuật sĩ kia ngay lập tức bị quăng xuống cầu thang.
Nhân lúc đó, một tên Thuật sĩ khác giơ pháp trượng lên hòng định thi pháp, tay trái của Vương Vũ lại vung lên một cái, một cây trường côn ngay lập tức xuất hiện.
“Phanh!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, trường côn xuyên qua đám người, không nghiêng không lệch vừa hay trúng vào miệng tên Thuật sĩ đang ngâm xướng pháp thuật kia.
“...”
Người nọ bị cắm đến trợn mắt há hốc mồm, pháp thuật cũng trực tiếp bị thu hồi vào trong miệng.