Trang 817# 2
Chương 1635: Yêu ngôn hoặc chúng.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Đi xuống đi!!”
Ngay sau đó, Vương Vũ hét lớn về phía bên kia đầu côn, hai tay của hắn cầm lấy trường côn dùng sức vẩy một cái sang bên cạnh.
Tên Thuật sĩ kia ngay lập tức bị đánh văng ra ngoài.
Không chỉ có mình người nọ bị hất xuống, những người khác đang đứng ở trên cầu thang cũng chịu cảnh cá cùng ao – một con tai ương thì cả bầy tai ương.
Suy cho cùng chỗ Vương Vũ đang đứng là ở lầu sáu, còn đám người tiên phong của Tung Hoành Thiên Hạ thì lại đang ở lầu bảy, bên cạnh Vương Vũ đều là mấy người tấn công tầm xa. Cái gì mà Mục sư, Pháp sư, Thuật sĩ, Cung thủ? Đến một hắn người giết một người, không gặp bất kì một sự trở ngại nào cả.
Vương Vũ có sức mạnh như thế nào chứ? Há là mấy tên yếu đuối mỏng manh này có thể thừa nhận được? Một cây trường côn, bị Vương Vũ mạnh mẽ dùng thành một loại vũ khí phạm vi. Đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ đứng trên cầu thang nhìn qua rất giống sủi cảo, bị Vương Vũ dùng gậy gộc quăng lên quăng xuống.
Độ cao từ lầu sáu xuống dưới đất vẫn cao hơn tường thành một chút, đám Thánh kỵ sĩ da dày thịt béo té xuống còn mất nửa cái mạng, đám người hậu phương này thì không cần phải nói, đại đa số rơi xuống đều mất mạng ngay tại chỗ, dù cho có may mắn thoát chết, cũng không chiếm được chỗ gì tốt... Ở dưới lầu còn có Vương lão gia đang ngồi yên chờ đợi nữa mà.
Ý chí sinh tồn của đám người chơi Tung Hoành Thiên Hạ này quả thực vô cùng mạnh mẽ, sau khi rớt xuống dưới không thèm nói hai lời liền tấn công lão Vương. Lão Vương cũng thuận thế vung đao lên chém, chém chém chém chém... Từng làn ánh sáng trắng liên tục bay lên, từ trên cao nhìn xuống lại trông vô cùng đẹp mắt.
Có Vương Vũ ở đây, đám Thuật sĩ của Tung Hoành Thiên Hạ hoàn toàn không có chỗ để phát huy tác dụng. Mà không còn Thuật sĩ mạnh mẽ khống chế, thì còn ai có thể ngăn chặn được Yêu Nghiệt Hoành Hành chứ?
Ban đầu khi đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ đối diện với Yêu Nghiêt Hoành Hành, trong lòng bọn họ còn có chút không nắm chắc, bây giờ trông thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành không còn điều gì cố kỵ, bọn họ lại càng nảy sinh sợ hãi.
“Mọi người cùng lên đi!”
Cả một đám người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trước mặt là sói sau lưng là hổ, phía dưới còn có một con cá sấu lớn… Tuyệt vọng là loại cảm giác như thế nào chứ? Bây giờ bọn họ đã được cảm nhận sâu sắc rồi, giờ liều mạng cũng chết, không liều mạng cũng chết, quả thực là bất lực vô vọng. Rơi vào đường cùng, cả đám người dứt khoát giơ tấm chắn lên bổ nhào vào Yêu Nghiệt Hoành Hành.
“Mau đến đây!”
Yêu Nghiệt Hoành Hành bị quần ẩu một đường, trong lòng sớm đã phừng phừng lửa giận, lúc này đã không còn điều gì cố kị nữa, thấy đối thủ như ong vỡ tổ nhào tới, hắn dứt khoát dẫm hai chân xuống đất, hét lớn một tiếng, đồng thời đẩy hai tay về phía trước, đánh một chưởng lên trên mấy tấm chắn.
Yêu Nghiệt Hoành Hành không thiếu tiền, không thiếu trang bị, không thiếu kĩ thuật, cũng càng không thiếu sức mạnh.
Chỉ một chưởng này liền khiến cho hai người đang cầm tấm chắn trước mặt không giữ nổi thăng bằng, mất đà ngã về phía sau.
Sức mạnh của Yêu Nghiệt Hoành Hành đã đủ lớn rồi, lại thêm hai tên Chiến sĩ khiên thuẫn có trọng tải lớn như vậy, uy lực này không cần nghĩ cũng biết.
“Ầm!”
Hai tên Chiến sĩ khiên thuẫn nện lên người đám người chơi sau lưng, lại thêm mấy người bị đánh trúng mà mất đi thăng bằng, người càng lúc càng nhiều, thế năng cũng càng lúc càng lớn.
“Ầm đùng đùng đùng.”
Chỉ nghe được một tràng âm thanh liền nhau, cả đám người chơi tiên phong lăn tròn như quả cầu tuyết, từ trên lầu lăn xuống dưới, đâm gãy luôn tay vịn và rớt xuống lầu dưới.
Lão Vương ở lầu dưới vung đao đuổi kịp, một đao lại một đao không để lại người sống...
Vương Vũ một người một côn, khống chế toàn cục, đám người chơi hậu phương bị đánh đến rắm cũng không đánh nổi một cái.
Yêu Nghiệt Hoành Hành phụ trách đấu đá lung tung, đánh cho đối thủ người ngã ngựa đổ.
Đồng chí Lão Vương xách đao ngồi xổm ở lầu dưới, đến một đứa chém một đứa, đến hai đứa chém cả đôi.
Ba cha con phối hợp lại với nhau quả thật là thập toàn thập mĩ.
Quân Lâm Thiên Hạ mang theo đám người này đến để ngăn chặn Yêu Nghiệt Hoành Hành, tất cả đều là bộ hạ của hắn, cao thủ chủ chốt của Tung Hoành Thiên Hạ - Quân Lâm Thiên Hạ là chỉ huy bù nhìn, cho nên dù rằng người ở thành Tội Ác không ít, nhưng cao thủ có thể đảm đương một phía lại không nhiều.
Ví dụ như đám nhóc ở trong tháp này, cho dù có thể coi là tinh anh trong tay của Quân Lâm Thiên Hạ, nhưng chuyện đó đã tính là gì, nhiều người vậy còn đánh không lại một mình Yêu Nghiệt Hoành Hành, huống chi bây giờ bên cạnh Yêu Nghiệt Hoành Hành có thêm hai người giỏi hơn cả hắn đến giúp đỡ.
Trong lúc nhất thời, đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ trong tháp bị ba người Vương Vũ đánh đến lên bờ xuống ruộng không còn chỗ trốn, ánh sáng trắng bên trong tháp liên tục lóe lên, tiếng kêu thảm thiết liên hồi không dứt...
Cách một cánh cửa lớn, người chơi phía bên ngoài cửa đều có thể nghe được tiếng kêu bên trong.
Mọi người nghe thấy âm thanh này, một đám im như ve sầu mùa đông, không dám tiến về phía trước nửa bước.
Lúc này, Quân Lâm Thiên Hạ sống lại xong liền chạy tới đây, thấy thủ hạ của mình đều ở bên ngoài cửa, đứng ở đằng xa xem náo nhiệt, hắn lập tức giận sôi máu, phẫn nộ kêu gào: “Các ngươi đờ ra như phỗng làm gì, đứng canh chừng ở đây hết cho ta! Chỉ cần bọn họ chạy ra, giết hết không chừa lại một ai cả!”
“Ách...”
Cả đám nghe Quân Lâm Thiên Hạ nói như vậy, khuôn mặt ai nấy đều tỏ ra sự khinh thường thờ ơ...
Má nó, bản thân mình còn bị người ta làm thịt, thế mà vẫn mở miệng ra nói giết hết không chừa lại một ai được, thử hỏi ngươi còn giữ chút thể diện nào không vậy?
Đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ đều xuất thân từ nghề khai thác mỏ, không có ai thực sự là một thằng ngốc cả, bàn tính nhỏ trong lòng bọn họ đang phát ra từng tiếng bạch bạch.
Tình huống hiện tại có ai mà không nhìn ra, thực lực của ba người trong kia đáng sợ đến cực điểm, Yêu Nghiệt Hoành Hành là người yếu nhất mà còn khiến mọi người chật vật thế kia, bây giờ lại có thêm Vương Vũ – người được tôn xưng là đệ nhất cao thủ, và một tên thú nhân đại thúc cao thâm khó lường...
Điều càng khiến người khác bực bội chính là, ba tên khốn này còn mang theo một đám không có đạo đức tới để giúp đỡ, đợt tấn công vừa rồi đã làm tổn hại không ít anh em trong công hội.
Hiện tại với tình hình này thì còn ai dám xông lên nữa? Như vậy có khác gì đi chịu chết đâu...
Trong trò chơi, mạng là thứ không đáng giá tiền, nhưng nếu rõ ràng biết là đường chết mà còn cố xông vào thì chẳng phải là quá ngớ ngẩn sao? Mọi người đều là người thông minh, chết, có thể, nhưng ngớ ngẩn, không thể!
“Con mẹ nó…”
Thấy thủ hạ của mình không một ai dám đi lên, Quân Lâm Thiên Hạ cũng cảm thấy rất lúng túng.
Quân Lâm Thiên Hạ không phải chưa từng nghĩ tới cục diện sẽ trở nên như thế này... Suy cho cùng khi đặt bản thân mình vào trường hợp đó để suy nghĩ, đại đa số người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ đều là kiểu tính cách chỉ biết món lợi nhỏ trước mắt, Yêu Nghiệt Hoành Hành mỗi tháng đều phát mấy vạn tiền lương để nuôi sống bọn họ, có ai mà muốn tạo phản chứ.
Bây giờ lại là cục diện lại trở thành thế này, mọi người biết khó mà lui mới là phản ứng bình thường.
Đương nhiên, Quân Lâm Thiên Hạ có thể lừa dối mọi người cùng tạo phản với hắn, rất hiển nhiển hắn cũng là một tên nhóc giỏi về việc tẩy não, thấy mọi người đều có ý muốn rút lui, Quân Lâm Thiên Hạ âm thầm suy nghĩ một chút, lớn tiếng hô hào: “Các ngươi cho rằng bây giờ không đi lên thì sẽ không làm sao à? Hiện tai chúng ta đã là cá nằm trên thớt rồi, không thể quay đầu được nữa. Nếu không giết chết Yêu Nghiệt Hoành Hành để hợp đồng khế ước của các ngươi rơi ra, thì ai cũng chạy không thoát đâu.”
“Chuyện này...”
Nghe Quân Lâm Thiên Hạ nói xong, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.
Mọi người gia nhập Tung Hoành Thiên Hạ còn không phải là vì muốn tìm một công việc yên ổn sao? Vây đánh Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng là vì muốn tiến lên thêm một bước... Nhưng nếu đã bước chân lên thuyền giặc, ai cũng không thể đi xuống, trên người bọn họ đã mang nhãn mác của kẻ phản tặc rồi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành trước nay sát phạt quyết đoán, tất nhiên sẽ không vì ngươi bây giờ không tấn công mà tha cho ngươi một con đường sống, hiện giờ cũng chỉ còn cách đập nồi dìm thuyền thôi.
Thấy biểu cảm của đám thủ hạ đã có chút biến đổi, Quân Lâm Thiên Hạ lại nói tiếp: “Tên của ba người trong tháp đều đã đen kịt lại rồi. Chỉ cần mọi người giết được bọn họ thì trang bị trên người bọn họ đều là của mọi người, ta không lấy bất cứ thứ gì cả... Hơn nữa trong chuyện này, anh em nào có thể giết được bọn họ, sau này sẽ là phụ tá đắc lực của ta.”