Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1634 - Chương 1636: Việc Cấp Bách Hiện Giờ.

Trang 818# 1

 

 

 

Chương 1636: Việc cấp bách hiện giờ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Không thể không nói, tuy rằng nhân phẩm của Quân Lâm Thiên Hạ chẳng ra làm sao, nhưng về phần marketing lừa dối người khác lại rất có nghề.

Vừa dụ dỗ vừa hù dọa, lại thêm một đống lý do thoái thác, hắn rất nhanh đã ổn định lại quân tâm, một lần nữa tập hợp lại đội ngũ đã bước trên bờ vực tan rã.

Còn không phải phần thưởng lớn tất sẽ có kẻ gan dạ đến đoạt sao…

Vốn dĩ mọi người ai cũng trốn không thoát, hiện giờ lại có một thứ vô cùng dụ hoặc như vậy, có ai có thể buông tay mặc kệ chứ? Kể không phải là vì sinh tồn, cho dù là vì trang bị, bọn họ cũng không có lý do gì để phải trốn chui trốn lủi như thế cả.

Dưới sự cổ động của Quân Lâm Thiên Hạ, tất cả người chơi một lần nữa tổ chức lại trận hình, Tanker đứng đằng trước, đánh xa đứng phía sau, khống chế đứng ở hai bên cánh.

Tầng tầng lớp lớp gần một vạn người chơi vây quanh tháp Ma Pháp chật như nêm cối.

Những người chơi bên ngoài trận hình cũng đứng chuẩn bị sẵn ở trên các phố lớn ngõ nhỏ, cho dù ba người Vương Vũ có thể may mắn chạy ra khỏi vòng vây này thì cũng sẽ rơi vào một vòng vây khác mà thôi.

Quân Lâm Thiên Hạ đứng ở trên cao, nhìn người chơi đứng san sát nhau ở trên đường phố, lại nhìn thoáng qua tháp Ma Pháp bị vây chặt không một kẽ hở, tâm tình buồn bực khi bị Vương Vũ ném xuống dưới lầu vừa rồi ngay lập tức biến thành hư không, thay thế bằng cảm giác hào hùng vạn trượng.

Đương nhiên, chuyện này cũng không thể trách Quân Lâm Thiên Hạ nhớ ăn không nhớ đánh, không biết rút ra được bài học xương máu được. Mấy việc như vẫy vẫy tay một cái là có thể chỉ huy được hơn một vạn người bên dưới, đừng nói loại người có dã tâm có chí lớn như Quân Lâm Thiên Hạ, cho dù là người chơi không có ý chí chiến đấu, chấp nhận bằng lòng với phận thì cũng sẽ bành trướng cả thôi.

Quyền lợi mà, chính là một loại đồ vật có thể kích thích đại não của người khác, không nói đâu xa, cho dù chỉ là nhóm trưởng của một nhóm QQ – một quyền hạn nhỏ như vậy thôi mà lúc nói chuyện cũng đã rất có trọng lượng rồi.

Hiện tại chỉ với một câu, Quân Lâm Thiên Hạ đã có thể khiến mấy vạn người chơi người mang võ trạng hạng nặng bán mạng cho mình, tâm tình lúc này có thể hiểu được. Cũng giống như các tín đồ nghe theo cha xứ, còn không phải là chỉ đâu đánh đó sao?

Mẹ nó, cho dù ngươi có trâu bò thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ còn có thể mạnh mẽ đến mức chính diện đột phá vòng vây của hơn một vạn người chắc?



Phía bên trong tháp Ma Pháp, người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ cũng chỉ còn trên dưới một trăm người. Nếu đổi lại là những người chơi bình thường, đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, tất nhiên cũng sẽ luống cuống tay chân một phen. Chẳng qua ở trước mặt của ba con quái vật này, một trăm người chơi cũng không tính là nhiều.

Trong lúc Quân Lâm Thiên Hạ đang ra sức mê hoặc nhân tâm, ba người lại không cần tốn quá nhiều sức lực đã đẩy hết người chơi bên trong tháp ra bên ngoài.

“Cha, lão đại, các ngươi tới muộn một xíu nữa thôi là ta tiêu đời rồi…”

Đừng nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành là ông lớn một phương, thống lĩnh trăm vạn người chơi, khi đứng ở trước mặt Vương Vũ và lão Vương, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ. Sau khi rửa sạch toàn bộ đối thủ, sự căng thẳng trong lòng Yêu Nghiệt Hoành Hành cuối cùng cũng được buông lỏng ra. Trong lúc nhất thời, sự uất ức, buồn bực, nghĩ mà sợ… Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng hắn. Nhìn thấy lão cha và đại ca tới cứu mình, Yêu Nghiệt Hoành Hành suýt chút nữa đã khóc không thành tiếng.

Vương Vũ và lão Vương đều là người thông minh, ít nhiều cũng đoán được nguyên do khiến cho Tung Hoành Thiên Hạ trở nên rối loạn. Hiện tại thấy được dáng vẻ này của Yêu Nghiệt Hoành Hành, hai người cũng cảm thấy có chút áy náy, tất nhiên là không còn tâm tình để cười nhạo hắn rồi.

Dù sao giờ này phút này, đúng là thời điểm khó khăn nhất trong đời Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Cực cực khổ khổ kinh doanh công hội, cung cấp nhiều công ăn việc làm cho thủ hạ như vậy, kết quả là lại bị bọn họ phản bội. Mặc dù Yêu Nghiệt Hoành Hành và thủ hạ đều là quan hệ đôi bên cùng có lợi, nhưng đột nhiên lại xảy ra việc này, Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn có loại cảm giác bản thân gặp phải sói mắt trắng. Mà nói về phản bội, chắc ai từng trải qua cũng biết rồi…

“Được rồi được rồi! Một chút chuyện nhỏ thôi mà! Tất cả đều đã qua rồi!”

Lão Vương yêu thương con đến sốt ruột, ông nắm lấy bả vai của Yêu Nghiệt Hoành Hành, kéo hắn vào trong lồng ngực, lên tiếng an ủi: “Còn không phải là nội loạn sao? Bọn họ không chơi với ngươi thì ta chơi với ngươi.”

“Chuyện này cũng không phải là chơi hay không chơi…”

Yêu Nghiệt Hoành Hành khó chịu nói: “Đó là toàn bộ sự nghiệp của ta…”

“Được được được, sự nghiệp, sự nghiệp.” Lão Vương bất đắc dĩ nói: “Kiểu gì anh của ngươi cũng có biện pháp mà!”

“Đậu má! Ta thì có biện pháp gì chứ!”

Nghe lão Vương nói xong, Vương Vũ không khỏi than nhẹ một tiếng.

“Cha già chỉ thương con trai út”, một câu này giản dị biết bao nhiêu, quả thực đặt nó ở trên người lão Vương thì không trật đi đâu được.

Tuy rằng Vương Vũ biết nguyên nhân của việc này một phần cũng là do hắn mà ra, nhưng Tung Hoành Thiên Hạ lại không phải một công hội nhỏ chỉ có mấy ngàn người.

Nếu là một công hội như Liên Minh Huyết Sắc có mấy vạn người chơi, tất cả đều thường trú tại một tòa thành, như vậy thì lại quá dễ dàng rồi, lấy bản lĩnh của Vương Vũ và Toàn Chân Giáo, kể cả không thể khiến đối phương chết sạch, nhưng cũng đủ để bóc một tầng da của bọn họ rồi!

Tung Hoành Thiên Hạ là một công hội như thế nào chứ?

Trải dài hơn 300 tòa thành trong trò chơi, số lượng người chơi hơn một trăm vạn, cái sạp vừa lớn vừa nát như thế, Vương Vũ thu thập thế quái nào được?

Lão Vương này vì dỗ dành con trai nhỏ, nói chuyện hoàn toàn không có tí trách nhiệm gì hết, con trai lớn chẳng nhẽ không phải là con trai của ông sao?

“Ha ha…”

Lão Vương thấy Vương Vũ nóng nảy như vậy, ông cười ha ha nói: “Ta thuận miệng nói vậy thôi, không cần để ý mấy vấn đề nhỏ này đâu.”

“Ta…”

Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy, không khỏi đen mặt, được lắm, lão nhân này đúng là coi hai người như mấy đứa trẻ con để trêu đùa.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sau khi trầm ngâm một lát, Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn nhìn Vương Vũ và lão Vương, cẩn thận lên tiếng dò hỏi.

Địch nhân bên trong tháp đã được tẩy rửa sạch sẽ. Chẳng qua Yêu Nghiệt Hoành Hành chưa bị giết mà thôi. Nhà ai thì người đó biết, Tung Hoành Thiên Hạ kinh doanh lớn như vậy, có bao nhiêu tai hoạ ngầm chẳng lẽ Yêu Nghiệt Hoành Hành lại không biết? Hiện tại lại xảy ra cớ sự này, chắc chắn những người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào. Chuyện đã tới tận đây, tất nhiên sẽ không kết thúc một cách dễ dàng như vậy rồi.

Lúc này nội bộ của Tung Hoành Thiên Hạ không khác Tam Sát Trang năm đó là bao, thế lực mọc lên ở khắp mọi nơi, tuy không thành thục cho lắm nhưng cũng đã thấy hình thấy dáng.

Yêu Nghiệt Hoành Hành là lão đại, tất nhiên dưới trướng cũng có thủ hạ, chẳng qua nói một cách tương đối thì cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Những người chơi khác nắm giữ thế lực trong công hội cũng đang yên lặng quan sát tình hình, bọn họ sẽ không giúp Quân Lâm Thiên Hạ, cũng sẽ không giúp Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Cho nên, phát súng đầu tiên này phải bắn cho thật tốt, thắng hay thua không quan trọng, kiên nhẫn chờ đợi mới là thứ quan trọng nhất, đương nhiên là ai mạnh hơn thì sẽ giúp người nọ rồi.

Trong trận chiến này, nếu Yêu Nghiệt Hoành Hành có thể sống sót rời khỏi, như vậy các thế lực khác một lần nữa sẽ bị Yêu Nghiệt Hoành Hành làm cho kinh sợ. Đến lúc đó, bọn họ tất nhiên sẽ đứng thành hàng giúp đỡ Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Nhưng nếu Yêu Nghiệt Hoành Hành bị giết chết, rơi ra lệnh bài hội trưởng hay hợp đồng khế ước, thực hiển nhiên thủ đoạn của Quân Lâm Thiên Hạ sẽ được coi là cao minh hơn, và đương nhiên mọi người cũng sẽ xếp thành hàng đi theo Quân Lâm Thiên Hạ.

Nếu không phải vì chuyện này, Quân Lâm Thiên Hạ cũng sẽ không bày một ván cờ lớn đến thế - ra sức cô lập Yêu Nghiệt Hoành Hành ở một nơi chim không thèm ỉa. Lý do hắn làm vậy còn không phải là vì nhẹ nhàng chiến thắng được cửa ải thứ nhất sao?

“Còn có thể làm gì bây giờ…”

Lão Vương và Vương Vũ đều chưa từng trải qua mấy việc như thế này, bị Yêu Nghiệt Hoành Hành hỏi vậy, hai người không khỏi đờ ra như phỗng.

Vương Vũ gãi đầu nói: “Ta cảm thấy nơi này cũng không phải chỗ tốt lành gì. Việc cấp bách hiện giờ chính là tìm được một nơi an toàn, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”

Trước khi bước vào bên trong, Vương Vũ cũng đã thấy được số lượng người chơi ở bên ngoài. Cả một biển người đứng chờ sẵn ở ngoài cửa, nói không chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào, đứng đợi ở đây cũng không phải là một cách hay, bày mưu tính kế gì đó còn phải đi ra ngoài thỉnh giáo Vô Kỵ.

“Được rồi! Vậy chúng ta cứ đi ra ngoài trước, mấy chuyện khác nói sau đi!”

Yêu Nghiệt Hoành Hành suy tư một lát, cảm thấy lời nói của Vương Vũ cũng có một chút đạo lý, vì thế hắn gật đầu, mở cửa định bước ra bên ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment