Trang 818# 2
Chương 1637: Sự lo lắng của Vương Vũ.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Không tốt!!”
Nhưng mà vào lúc Yêu Nghiệt Hoành Hành mở cửa tháp ra, Vương Vũ và lão Vương đồng thời sửng sốt, bất tri bất giác một cổ sát khí che trời lấp đất vọt vào bên trong.
Cùng lúc đó, Quân Lâm Thiên Hạ ở bên ngoài nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành mở cửa, hắn lập tức hạ lệnh cho thủ hạ: “Công kích!!”
“Vèo vèo vèo, ầm ầm ầm!”
Không đến một giây, ma pháp cùng với mũi tên giống như mưa to tầm tã hướng về phía đầu của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Nếu là Vương Vũ, đối mặt với một làn sóng công kích khổng lồ như vậy, hắn chắc chắn sẽ né được một cách dễ dàng. Nhưng Yêu Nghiệt Hoành Hành lại là một Võ Sư dồn hết điểm vào sức mạnh, trang bị trên người cũng đều thiên về loại hình lực lượng, thuộc tính nhanh nhẹn có thể nói là vô cùng ít ỏi. Tuy rằng đầu óc của Yêu Nghiệt Hoành Hành phản ứng rất kịp thời, biết lùi về sau để né tránh, nhưng mà thuộc tính của hắn lại không đủ để cho hắn lập tức hành động.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không thể chết, ngoài cửa có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tên của hắn đã biến thành màu đen, chỉ cần Yêu Nghiệt Hoành Hành ngã xuống, hệ thống bảo đảm sẽ khiến hắn rơi đồ đến nỗi cả quần lót cũng không chừa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành sắp bị đánh chết, Vương Vũ lập tức nhảy về phía sau một khoảng, tay hắn đánh về phía trước, một làn ánh sáng trắng cuốn lấy eo của Yêu Nghiệt Hoành Hành kéo mạnh về phía sau. Sau khi đã kéo được Yêu Nghiệt Hoành Hành ra sau lưng, Vương Vũ ngay lập tức dựng tấm chắn lên.
“Ầm ầm ầm ầm!!”
Cũng chính vào lúc này, vô số mũi tên và ma pháp nện vào vị trí mà Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa mới đứng. Nếu không phải Tháp Ma Pháp vô cùng kiên cố, chỉ sợ một đợt công kích này thôi cũng đủ khiến cho Tháp Ma Pháp trở thành bình địa. Tuy là như thế, toàn bộ Tháp Ma Pháp cũng bị đánh đến nỗi rung chuyển, đá rơi rồi sương khói mù mịt.
Thậm chí còn có một số công kích xuyên qua cửa lớn, đánh vào bên trong Tháp Ma Pháp, cũng may Vương Vũ đã giơ lên tấm chắn từ trước, khó khăn lắm mới kháng được một đợt công kích này.
Người nhiều lực lượng nhiều, quả nhiên không phải là một lời nói suông. Gần vạn người công kích cùng một tần số, thế nhưng cường hãn đến mức độ như vậy.
“Xông lên!”
Khổng Tử đã nói rồi, “Có khói thì sẽ không bị thương”. Không đợi sương khói tan đi, những nghề nghiệp tiên phong của Tung Hoành Thiên Hạ đã hét lớn một tiếng, giơ tấm chắn lên, ngay lập tức xông vào bên trong tháp.
Chẳng qua cửa vào Tháp Ma Pháp cũng không được rộng rãi cho lắm, nghề nghiệp tiên phong như Chiến sĩ khiên thuẫn sau khi giơ tấm chắn lên cũng chỉ có hai người cùng lúc xông vào được.
Lão Vương đang đứng ở cửa, tuy rằng sương khói chưa tan hết, nhưng ông lại rõ ràng cảm giác được đã có người xông vào bên trong, vì thế lão Vương giang hai tay ra, nắm lấy hai cánh cửa đột nhiên đóng mạnh một cái.
“Phanh!!”
Chiến sĩ khiên thuẫn ngay lập tức va vào cửa tháp, hai cánh cửa gỗ không chịu nổi một lực lớn này, trực tiếp bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ.
Lão Vương đã trận địa sẵn sàng đón chờ quân địch, thấy cửa gỗ bị phá nát, đầu tiên ông đạp một bước, ngay sau đó thả người nhảy, đôi tay nhấn xuống mặt đất một cái, hai chân phía sau đột nhiên đạp vào tấm chắn của hai người nọ.
“Thùng thùng!”
Theo hai tiếng chấn nhân tâm trầm đục, hai tên Chiến sĩ khiên thuẫn cảm giác được một lực lớn giống như dời núi lấp biển từ trên tấm chắn truyền đến…
Nơi mà lão Vương đá cũng không phải là vị trí trung gian của tấm chắn mà là phía bên eo. Sau khi một cước chấm dứt, cả người hai tên Chiến sĩ khiên thuẫn giống như không chịu khống chế, bọn họ lấy chân làm trục, xoay một góc 180 độ, lộ ra đằng sau lưng ngay trước mặt lão Vương.
Lão Vương đứng dậy, không chần chừ một phút một giây nào, tay phải rút đao, vòng eo đột nhiên xoay nhẹ một cái, trường đao màu đen trong tay nhắm ngay cổ của hai người nọ, vung đao chém mạnh một nhát.
“Phốc phốc!!”
Lưỡi đao Dạ Ma của lão Vương không sai một ly chém vào cổ của hai người nọ, hai cái đầu trực tiếp bị chém bay ra ngoài.
Bởi vì xuất đao quá nhanh, xác của hai tên Chiến sĩ khiên thuẫn này gần hai giây sau mới hóa thành hai luồng ánh sáng trắng bay đi. Ngay lập tức, toàn trường trở nên lặng ngắt như tờ.
Đặc biệt là những người của Quân Lâm Thiên Hạ từng bị lão Vương chém chết, bọn họ càng thêm sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Người khác có thể không biết sự lợi hại của lão Vương, nhưng những người chết dưới đao của ông lại vô cùng rõ ràng.
Chiến sĩ khiên thuẫn là nghề nghiệp có lượng máu cao nhất trong tất cả các nghề, phòng ngự cũng cực kỳ cao. Cho dù là nghề nghiệp đánh xa được lên đồ chuẩn đi chăng nữa, lúc đối mặt với Chiến sĩ khiên thuẫn cũng không dám khẳng định chỉ cần dùng một chiêu là hạ gục được đối phương. Nhưng lão Vương không chỉ làm được, mà còn làm vô cùng sạch sẽ lưu loát, càng đáng sợ chính là, lão già này chỉ cần vung đao một cái đã hạ gục được mục tiêu, bọn họ còn chưa từng gặp ai có thể chịu được hai đao của lão ta…
Con mẹ nó chứ, Yêu Nghiệt Hoành Hành và Vương Vũ đã khủng bố như vậy rồi, tên thú nhân này so với hai người bọn họ thế nhưng chỉ có hơn chứ không kém …
Một tên Yêu Nghiệt Hoành Hành thôi cũng đã là tuyệt thế cao thủ trong ngàn người chỉ có một, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện thêm hai tên nữa. Nghe ý tứ của Yêu Nghiệt Hoành Hành thì, Vương Vũ là anh hắn, còn tên thú nhân kia là cha hắn … Một nhà ba người đều hung hãn như vậy, con mẹ nó, bọn họ rốt cuộc đã chọc phải quái vật phương nào? Còn không biết lát nữa có chú bác hay ông nội tới đây không nữa…
Nghĩ đến điểm này, Quân Lâm Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng lạnh lẽo vô cùng.
Con người trong lúc sợ hãi ấy hả, càng sợ hãi sẽ càng dễ mất đi lý trí, thấy lão Vương cũng cường hãn như vậy, Quân Lâm Thiên Hạ đầu óc nóng lên, hét lớn một tiếng: “Còn đứng đó nhìn gì nữa? Mau xông vào đi!”
Nghe thấy tiếng rống của Quân Lâm Thiên Hạ, chúng người chơi không khỏi giật mình một cái, bọn họ lập tức phục hồi tinh thần lại, giơ vũ khí lên xông vào bên trong.
“Ha ha!”
Lão Vương và Vương Vũ liếc nhau, một trái một phải đứng ở hai bên cửa. Đối mặt với những người chơi không biết sống chết xông vào, Vương Vũ duỗi trường côn ra phía trước cửa, nhất thời khiến đối phương vướng chân mất đi thăng bằng, lão Vương đứng ở bên kia cũng không chút chần chừ, cứ một đao một mạng, giống như chém dưa xắt rau chém đầu của người chơi lăn lông lốc.
Cao thủ chuyên nghiệp lúc giết người - thủ đoạn không chỉ cao minh, xuống tay tàn nhẫn, thời điểm ra tay còn vô cùng tinh chuẩn khiến cho những người ngoài cửa chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay từ đầu mọi người vẫn còn tồn tâm lý ăn may, thế nên mới giống như không muốn sống xông về phía trước, nhưng sau khi từng tốp từng tốp một bị chém chết, bọn họ mới hiểu ra đối phương là dạng quái vật gì, vì thế không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Quân Lâm Thiên Hạ tức giận cực kỳ, hắn tê tâm liệt phế kêu to: “Xông vào, mau xông vào đi… Đừng có sợ, đừng chùn bước…”
“Con mẹ nó!”
Nghe Quân Lâm Thiên Hạ nói xong, mọi người không khỏi bĩu môi một cái: “Xông cái con mẹ ngươi ấy, tại sao ngươi không đi lên chịu chết trước đi…”
Thấy kẻ địch bên ngoài đã chùn bước, lão Vương đắc ý nói: “Một đám nít ranh ngu ngốc, không thèm nhìn vị trí địa lý trước sau một chút mà đã cả gan xông vào bên trong…”
“Vị trí địa lý…”
Vương Vũ nghe xong, hắn giống như nhớ tới điều gì, nhìn thoáng qua cánh cửa bị đánh nát, lại nhìn Tháp Ma Pháp bị ma pháp đánh vào tạo thành không ít vết nứt, hắn không khỏi nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Yêu Nghiệt Hoành Hành thấy thế, buồn bực hỏi: “Có điều gì không ổn sao?”
“Đúng vậy!” Vương Vũ gật đầu nói: “Tòa tháp này, là loại kiến trúc có thể bị phá hủy…”
Vương Vũ là một người mới trong trò chơi không sai, nhưng mà hắn vào Nam ra Bắc nhiều, cũng coi như là một người có kiến thức rộng rãi. Huống chi cách đó không lâu chính tay Vương Vũ còn phá hủy một tòa tháp, không những thế tòa tháp kia còn to lớn hơn tháp Ma Pháp nhiều.
Cùng lúc đó, Quân Lâm Thiên Hạ cũng đã gào thét đến mệt mỏi, hắn chỉ có thể phẫn nộ mắng: “Mẹ nó, một đám đều lo trước lo sau như vậy, làm sao có thể cùng ta làm nên chuyện lớn gì?”
Lúc này, đứng bên cạnh Quân Lâm Thiên Hạ là một cô nương có tên là Dạ Dạ Bạch nhìn Tháp Ma Pháp trầm ngâm một lát, sau đó mới nói: “Lão đại, cứ xông vào bên trong như vậy chỉ sợ là có chút không ổn cho lắm.”
“Ha? Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Quân Lâm Thiên Hạ buồn bực nói: “Bọn họ cứ trốn ở bên trong không ra, chúng ta lại có nhiều người như vậy, chẳng nhẽ cứ đứng chờ ở đây sao?”
Mấy vạn người so với ba người, ai kiên nhẫn hơn vừa nhìn đã hiểu ngay, huống chi thủ hạ của Quân Lâm Thiên Hạ đều là những người chơi có việc làm ổn định.
“Không!”
Dạ Dạ Bạch duỗi tay về phía trước, ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ vào những vết nứt bên ngoài Tháp Ma Pháp: “Chúng ta có thể công kích Tháp Ma Pháp!”