Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1636 - Chương 1638: Viện Binh.

Trang 819# 1

 

 

 

Chương 1638: Viện binh.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đương nhiên rồi, trên đời này không có người ngu ngốc, người nào xem người khác là kẻ ngốc thì người đó mới thật sự là một tên ngốc.

Tung Hoành Thiên Hạ có thể làm lớn như vậy tất nhiên cũng phải có một chút bí quyết. Thứ mà Vương Vũ có thể nhìn ra được, người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ chắc chắn cũng sẽ nhìn ra được.

Một đợt công kích vừa rồi, tuy rằng mục tiêu không phải là tháp Ma Pháp, nhưng các kỹ năng của người chơi lại lan ra các vị trí khác nhau, vết nứt vết rạn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Sự thật hiển nhiên, tháp Ma Pháp này có thể bị phá hủy.

Nếu mục tiêu cứ trốn trong tháp không chịu ra, vậy thì dứt khoát phá hủy tòa tháp này không phải là được rồi sao?

Nếu người chơi bình thường nghe thấy ai nói như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy bọn họ đang điêu toa bốc phét, chẳng qua khi đặt mình vào vị trí của Quân Lâm Thiên Hạ, chuyện này lại dễ làm cực kỳ.

Hơn một vạn người chơi đó, có gì mà không làm được chứ!

Cùng một lúc phát động tấn công, cho dù là BOSS cũng sẽ bị cuốn phăng sạch sẽ.

Quân Lâm Thiên Hạ đưa mắt nhìn theo hướng cánh tay đang chỉ của Dạ Dạ Bạch, hắn ngay lập tức được khai sáng, liên tục gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy đi!”

Vừa mới dứt lời, Quân Lâm Thiên Hạ liền ra chỉ thị mới: “Mọi người không cần xông lên nữa, tất cả tập trung tấn công vào tháp Ma Pháp!”

“???”

Nghe thấy mệnh lệnh của Quân Lâm Thiên Hạ, mọi người ai cũng ngây ra như phỗng.

Tuy rằng mọi người cũng không hiểu lý do vì sao Quân Lâm Thiên Hạ lại muốn công kích tháp Ma Pháp, nhưng lão đại đã ra lệnh, mọi người tất nhiên phải dốc hết sức hoàn thành mệnh lệnh này.

Vì thế dưới sự chỉ huy của Quân Lâm Thiên Hạ, tất cả vũ khí trong tay người chơi đều hướng về tháp Ma Pháp.

“Khai hỏa! !”

Theo mệnh lệnh của Quân Lâm Thiên Hạ, mũi tên và ma pháp đầy trời đều nhắm về phía mục tiêu là tháp Ma Pháp.

“Ầm! !”

Kết thúc một đợt công kích, tháp Ma Pháp bị các kỹ năng dồn vào khiến cho đất đá bay tứ tung, cả tòa tháp lung lay chuẩn bị sụp đổ.

Bên trong tháp lại không khác gì một cơn địa chấn, mặt đất trái rung phải lắc, bụi bặm cùng với mảnh đá vụn trên đỉnh tháp ào ào rơi xuống đất, cầu thang bị rung lắc đến nỗi bắt đầu nứt gãy.

May mắn lão Vương và Vương Vũ đều là bậc thầy công phu, thế nên khó khăn lắm mới có thể đứng vững trong loại tình huống như vậy, không bị mất đi thăng bằng.

Công phu của Yêu Nghiệt Hoành Hành lại yếu hơn một chút, đối mặt với đợt tấn công này của Quân Lâm Thiên Hạ, hắn là người khốn đốn nhất, phải dựa vào bức tường phía sau mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

“Con mẹ nó! Đúng là ghét của nào trời trao của đó!”

Sau khi ổn định lại cơ thể, Yêu Nghiệt Hoành Hành không khỏi mồ hôi, hắn kinh hô một tiếng: “Lão đại, chúng ta mau chóng tìm cơ hội xông ra khỏi đây đi. Ta thấy tòa tháp này sắp chịu không nổi nữa rồi!”

“Xông ra bên ngoài?” Lão Vương tức giận cho Yêu Nghiệt Hoành Hành một cái tát vào sau ót: “Ngươi bị ngu à? Ngươi cho rằng cứ xông ra ngoài là chúng ta có thể có đường sống sao?”

Chứ còn gì nữa, Quân Lâm Thiên Hạ vì sao lại đi tấn công tháp Ma Pháp chứ? Còn không phải là vì ba người bọn họ không chịu ra ngoài sao. Hiện tại hơn một vạn người bên ngoài đang ngắm vào cổng lớn của tháp, lần này xông ra chắn chắc sẽ bị giết chết trong vòng một giây.

Lão Vương và Vương Vũ thì dễ rồi. Thân thủ của Vương Vũ vô cùng nhanh nhẹn, trong người lại còn có khinh công, muốn chạy là có thể chạy. Lão Vương tuy rằng cũng dồn hết điểm vào sức mạnh, cơ thể không nhanh nhẹn bằng Vương Vũ, nhưng trên người lão già này cũng chỉ có thanh đao tồi tàn kia là đáng giá, chết thì chết thôi chứ có cái quái gì đâu.

Nhưng trên người của Yêu Nghiệt Hoành Hành không chỉ có một thân trang bị đỉnh cấp, trong túi của hắn có hợp đồng khế ước, trong tay còn có lệnh bài hội trưởng của Tung Hoành Thiên Hạ. Hợp đồng khế ước thì có thể giao dịch được, nhưng lệnh bài hội trưởng trừ việc chuyển nhượng ra thì chỉ có đánh chết mới rơi ra ngoài. Mà một khi hắn chết, mọi chuyện sẽ coi như chấm dứt...

“Hay là, em chuyển nhượng công hội lại cho anh được không?”

Vừa mới dứt lời, Yêu Nghiệt Hoành Hành liền định đưa lệnh bài hội trưởng cho Vương Vũ. Suy cho cùng, trong lúc này cũng chỉ có một mình Vương Vũ mới có thể chạy thoát thân.

“Vô dụng thôi!”

Vương Vũ xua tay nói: “Ta có công hội rồi!”

Vương Vũ là người chơi đã có công hội, nếu nhận món quà này của Yêu Nghiệt Hoành Hành thì hắn sẽ phải rút khỏi Toàn Chân giáo.

Mà cho dù có thực sự làm vậy đi chăng nữa, sau khi rút khỏi công hội cũ, cũng phải đợi 24 tiếng sau mới có thể gia nhập vào công hội mới...

Tháp Ma Pháp mới chỉ chịu một đợt công kích thôi mà đã biến thành bộ dạng như này rồi, còn muốn đợi thêm 24 tiếng nữa hả? Đang nằm mơ giữa ban ngày à?

“Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy Vương Vũ không chịu tiếp nhận, Yêu Nghiệt Hoành Hành không khỏi có chút nóng nảy. Con mẹ nó, công hội này không thể rơi vào tay của Quân Lâm Thiên Hạ được, nếu như thế hắn tình nguyện trực tiếp giải tán công hội cho rồi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, công hội là vật chết, nhưng người thì lại sống.

Nguyên nhân Quân Lâm Thiên Hạ chỉ chú ý đến hợp đồng khế ước chính là vì muốn thành lập một công hội khác. Nếu như Yêu Nghiệt Hoành Hành cưỡng ép giải tán công hội, hắn không chỉ phải bồi thường một khoản tiền lớn do vi phạm hợp đồng, mà điều này lại còn hợp lòng hợp dạ của Quân Lâm Thiên Hạ.

Trong lúc nhất thời, Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự không biết nên làm như thế nào.

Vậy mà biểu cảm của Vương Vũ lại vô cùng trấn định, hắn nhìn ra ngoài tháp nhàn nhạt nói: “Không cần gấp, chúng ta chỉ cần đứng ở đây chờ thêm một vài phút nữa thôi.”

“Còn chờ cái gì nữa? Chẳng lẽ mấy phút sau sẽ có viện binh đến cứu chúng ta ra ngoài sao?” Yêu Nghiệt Hoành Hành tức giận quát lớn một tiếng.

Hiện tại bên ngoài có mấy vạn người chơi đang đứng chờ bọn họ, toàn bộ thành Tội Ác đều bị dồn ép đến nỗi chật ních, Vương Vũ còn bị giam ở trong này, trên trời dưới đất còn ai có thể đột phá vòng vây nhiều người như vậy để đến đây cứu mình chứ?

“Không sai! Chỉ cần đợi một chút là được!”

Vương Vũ gật đầu, híp mắt cười.

“Con mẹ nó!”

Yêu Nghiệt Hoành Hành lẩm bẩm trong sự buồn bực: “Đợi ta ra được khỏi đây! Nhất định sẽ tẩy lại thuộc tính, dồn hết vào điểm nhanh nhẹn!”

Bên ngoài tháp Ma Pháp, đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ thấy đợt tấn công của mình vậy mà lại có hiệu quả, bọn họ liền lập tức hiểu rõ ý đồ của Quân Lâm Thiên Hạ.

Trong lòng có chắc chắn thì xuống tay mới đúng mực được. Vì thế hầu hết mọi người đều vô cùng vui mừng, dưới sự chỉ huy của Quân Lâm Thiên Hạ, bọn họ lại phát động đợt tấn công thứ hai.

“Ầm ầm đùng đùng đùng!”

Đợt công kích thứ hai vừa mới đánh xuống, tháp Ma Pháp giống như lá cây ở trong một trần cuồng phong, lắc lư bấu víu, gạch đá bị oanh tạc bay tứ tung.

Sau đó lại là đợt công kích thứ ba.

Thật đúng là cạn lời, dù gì nó cũng là kiến trúc lớn của cả một tòa thành, tuy rằng thành Tội Ác hiện giờ chỉ có quy mô thành trấn, nhưng chất lượng của tháp Ma Pháp vẫn vô cùng chắc chắn.

Liên tục chịu mấy đợt tấn công của đám người Tung Hoành Thiên Hạ, đương nhiên là bị đánh đến mức lung lay sắp đổ trăm lỗ ngàn vết, nhưng nó vẫn sừng sững đứng ở đó, không hề có dấu hiệu sẽ sụp đổ.

Bất kể là Vương Vũ hay là đám người Tung Hoành Thiên Hạ cũng đều nhìn ra được - tháp Ma Pháp sắp không chống trụ được nữa rồi.

“Xong rồi, xong rồi...”

Nhìn thấy tháp Ma Pháp sắp bị phá hủy, Yêu Nghiệt Hoành Hành càng thêm hoang mang lo sợ.

“Đến rồi!”

Ngay khi Yêu Nghiệt Hoành Hành sắp vụn vỡ đến nơi, thần sắc của Vương Vũ đột nhiên trở nên căng thẳng, hắn nhìn về phía chân trời: “Mau mau triệu hồi cánh ra, chuẩn bị cất cánh! Chúng ta đi!”

“Ủa? Ai đến cơ? ? ?”

Yêu Nghiệt Hoành Hành phiền muộn theo ánh mắt của Vương Vũ nhìn về một nơi xa xôi, chỉ thấy nơi phía chân trời xuất hiện mấy chấm đen, bọn họ đang bay thẳng về phía tháp Ma Pháp.

Sau khi nhìn rõ mấy chấm đen kia, Yêu Nghiệt Hoành Hành kinh ngạc nói: “Đây... Đây không phải là đám người Vô Kỵ sao?”

“Không sai! Chính là bọn họ!” Vương Vũ gật đầu.

“Trời ạ! Bọn họ đến đây làm cái quái gì vậy!” Ban đầu Yêu Nghiệt Hoành Hành còn ôm một tia hy vọng, nhưng sau khi nghe nói là mấy người Vô Kỵ tới, hắn không khỏi lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

Tuy rằng thực lực của đám cao thủ Toàn Chân Giáo rất mạnh, nhưng cũng không đến mức thông thiên triệt địa, Vương Vũ là một cao thủ nghịch thiên như thế còn bị người ta bao vây kín không kẽ hở, đám nhóc con này chẳng lẽ đến đây để được chết cùng nhau sao?

“Ha ha! Ngươi thì biết cái quái gì!”

Ngay tại lúc này, lão Vương nãy giờ không nói gì đột nhiên cười ha ha lên: “Nhìn cho kỹ vào, không chỉ có bọn họ đến đây thôi đâu!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment