Trang 819# 2
Chương 1639: Bỏ trốn mất dạng.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“???”
Nghe Lão Vương nói xong, Yêu Nghiệt Hoành Hành lại nhìn về phía đằng xa kia. Mấy người Vô Kỵ lúc này đã đến mỗi lúc một gần, đôi mắt của hắn cũng quan sát được tường tận hơn.
Đám người Vô Kỵ bay ở trên trời, không có điều gì bất thường, nhưng dưới chân bọn họ lại không ngừng có ánh sáng trắng lóa mắt hiện lên, giống như một chiếc máy bay đang ném bom xuống dưới, bọn họ đi đến đâu thì ở đó đều trở nên tán loạn. Đám người chơi bao vây vòng ngoài sợ hãi đến độ tản ra tứ phía để chạy, nhìn nét mặt của bọn họ lúc này không khác gì vừa mới trông thấy quỷ.
“Ủa? Con mẹ nó, chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ Bao Tam đã luyện chế ra được Uranium 235 trong trò chơi rồi hay sao?”
Yêu Nghiệt Hoành Hành và Toàn Chân Giáo đã từng thi đấu qua với nhau, tất nhiên hắn cũng biết về nghề nghiệp của Bao Tam trong thực tế.
Chẳng qua sau khi mấy người Toàn Chân Giáo đột phá vòng vây ngoài cùng tiến thẳng đến tháp Ma Pháp, Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức ngây ngẩn cả người.
Con mẹ nó, sau lưng mỗi tên khốn này thế nhưng đều dắt theo một vệ binh.
Chuyện này... Chuyện này cũng quá vô sỉ rồi.
Nhìn thấy trận hình vạn người của mình ngày xưa, bây giờ bị vệ binh do đám người Toàn Chân Giáo mang tới dễ dàng phá hủy, tâm tình của Yêu Nghiệt Hoành Hành lúc này chỉ còn lại hai chữ “phức tạp”.
Quả nhiên, đại trận vạn người của Tung Hoành Thiên Hạ cho dù Vương Vũ có là cao thủ giỏi nhất trong những người chơi cũng khó bề đột phá. Nhưng người mạnh sẽ có người mạnh hơn, núi cao cũng sẽ có núi cao hơn. Ở trước mặt đám vệ binh của hệ thống, đám người chơi này không khác gì mấy tờ giấy mỏng tang, không cần tốn quá nhiều sức lực đã bị giết đến tan tác, một mảnh giáp cũng không chừa.
Trên diễn đàn, người chơi không khác gì mấy đứa nhóc học sinh tiểu học suốt ngày thảo luận xem ai mới là người mạnh nhất trong trò chơi, là Long Hoàng Darius, hay là Thần Quang Minh Luke, hoặc chính là đại thần Thiết Ngưu – kẻ giẫm đạp bọn họ ở dưới chân, nhưng nếu đã trải qua sự việc ngày hôm nay, người nào mới là thiên hạ vô địch, chắc chắn vừa xem đã hiểu ngay…
…
“Làm như vậy cũng được nữa hả?”
Sau một khoảng thời gian dài, Yêu Nghiệt Hoành Hành mới cảm thấy vô cùng cạn lời hỏi một câu.
Thật hiển nhiên, vừa lúc nãy thôi thằng nhóc này bị người ta đánh đến nỗi thời gian để gửi tin nhắn cầu cứu còn không có, tất nhiên là không biết bên ngoài tháp đã xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy đám người Vô Kỵ mang theo vệ binh trong thành chạy xồng xộc khắp nơi, trong lúc nhất thời hắn có chút khó có thể chấp nhận.
Vương Vũ liếc nhìn Yêu Nghiệt Hoành Hành một cái, sau đó mới nói: “Nói lời vô nghĩa! Ngươi nghĩ chúng ta dùng cách gì để đột phá vòng vây xung quanh tháp rồi xông vào đây cứu ngươi chứ!”
“Trâu bò! Thật sự quá trâu bò! Không hổ là lão đại Vô Kỵ, lương tâm của hắn đúng là để cho chó ăn sạch rồi!” Yêu Nghiệt Hoành Hành tán thưởng từ tận đáy lòng.
Trước kia Yêu Nghiệt Hoành Hành còn cảm thấy Vô Kỵ chẳng qua chỉ là một tên Mục sư đáng khinh tay trói gà không chặt, không có lí do gì để một công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc phải sợ Vô Kỵ đến vậy cả. Nhưng bây giờ Yêu Nghiệt Hoành Hành rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, vì sao thời điểm người ta nói đến sự cường hãn của Vương Vũ, sẽ không bao giờ quên tên của vị Mục sư này.
Má nó, người làm công tác văn hóa một khi làm việc xấu đúng là sẽ trở nên vô nhân tính nhất...
Không chỉ là Yêu Nghiệt Hoành Hành, đến cả Quân Lâm Thiên Hạ khi nhìn thấy trận hình của thủ hạ bị mấy tên khốn này phá cho tan tác cũng hoảng hốt không thôi, hắn không khỏi kinh ngạc nói: “Đây... Đây là chuyện gì đang xảy ra?”
Lúc nãy Quân Lâm Thiên Hạ ở trong tháp, chỉ biết được thông tin có vài người xông vào trong tháp, còn chuyện bọn họ đột phá vòng vây xông vào như thế nào, hắn lại mờ mịt không biết gì cả. Lúc này nhìn thấy đám người Vô Kỵ mang theo vệ binh vòng ngược trở về, tất nhiên Quân Lâm Thiên Hạ cũng không rõ ràng lắm.
“Hình như là viện binh của bọn họ tới.” Dạ Dạ Bạch nhìn thấy đám vệ binh xông pha chém giết tới lui trên đường, sắc mặt của nàng cũng đen kịt lại.
Mắt thấy bản thân sắp trừ khử được Yêu Nghiệt Hoành Hành, hiện tại đã đi được nửa đường rồi lại đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, Quân Lâm Thiên Hạ cảm thấy vô cùng nóng nảy, cũng không nhìn xem đối phương là ai, mắt long song sọc lên, lớn tiếng quát: “Chặn chúng lại, mau chặn chúng lại cho ta!”
Ngăn cản vệ binh?
Cũng không biết Quân Lâm Thiên Hạ lấy loại dũng khí này ở đâu ra, trước mặt vệ binh cường đại của hệ thống, BOSS Thần Cấp còn không chịu nổi một đòn, huống hồ gì là một đám người chơi mỏng dính như tờ giấy.
Dưới sự dẫn dắt của đám người Vô Kỵ, mười mấy tên vệ binh trên đường lớn đấu đá lung tung khắp nơi không kiêng dè gì hết, bọn họ như đi vào chốn không người, đến nỗi đám người chơi Tung Hoành Thiên Hạ đứng ở trước mặt vệ binh của hệ thống cũng chỉ giống như một đám gà đất chó sành, đập một cái liền chết chạm một cái liền đi.
Chỉ với vài lần giao tranh, người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ trong thành Tội Ác đã tử thương quá nửa, đám người chơi bao vây oanh tạc tháp Ma Pháp cũng bị phân tán đội hình.
Dưới những đợt công kích tàn bạo của vệ binh, đám người chơi Tung Hoành Thiên Hạ bị dọa vỡ mật, lũ lượt la khóc xé lẻ bỏ trốn. Ai cũng sợ mình chạy chậm một chút thôi thì sẽ bị vệ binh giày xéo đến chết.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đội hình vạn người của Tung Hoành Thiên Hạ trực tiếp loạn thành một nồi cháo, bất luận Quân Lâm Thiên Hạ có hô hoán như thế nào, cũng đã không còn cách gì để cứu vãn.
“Chúng ta đi thôi!”
Thấy đám người chơi bên ngoài tháp Ma Pháp chỉ quan tâm đến việc chạy trốn, đã không còn tâm tình để để ý đến mấy chuyện khác, ba người ba bước cũng biến thành hai bước xông ra ngoài tháp. Sau đó Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành một trái một phải nắm lấy bả vai của lão Vương, bọn họ giang hai cánh ra, như diều gặp gió bay lên không trung. Trong chớp mắt đã bay ra khỏi tầm bắn của đám Cung thủ.
“Lui! !”
Trên bầu trời, đám người Vô Kỵ thấy Vương Vũ đã cứu được Yêu Nghiệt Hoành Hành ra, ngay lập tức hạ chỉ thị cho cả đám rút lui.
Đám người Toàn Chân Giáo nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời lập tức bỏ lại đám vệ binh, tất cả đều bay lên trời cao.
Trước khi đi, Minh Đô còn không quên quẳng xuống dưới mấy kỹ năng trợ hứng, đám người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ vốn dĩ đã ba chân bốn cẳng chạy trối chết, bây giờ lại càng thêm sứt đầu mẻ trán.
Phạm vị thù hận của vệ binh là có hạn.
Ngay từ đầu, đám người Toàn Chân Giáo ở trong phạm vi thù hận của vệ binh, tất nhiên là bọn chúng sẽ truy cùng giết tận, còn bây giờ cả đám đã bây lên trên trời, mấy đồng chí vệ binh rơi vào đường cùng, đành phải ngoan ngoãn quay về cương vị cũ.
“Con mẹ nó!!”
Nhìn thấy trên bầu trời đám người Toàn Chân Giáo và Yêu Nghiệt Hoành Hành càng lúc càng xa, Quân Lâm Thiên Hạ thiếu chút nữa tức giận đến không thở nổi.
Thất bại trong gang tấc, đúng là thất bại trong gang tấc mà!
Vì muốn hại chết Yêu Nghiệt Hoành Hành, Quân Lâm Thiên Hạ đã cố ý lấy danh nghĩa kiểm kê những khế ước của người chơi chưa được ký kết với công hội để lừa hắn đến thành Tội Ác này, còn dàn xếp thiên la địa võng đảm bảo không có một chút sai sót nào. Vốn dĩ cho rằng chỉ cần như vậy cũng đủ để tiêu diệt Yêu Nghiệt Hoành Hành, nhưng không ngờ ngay tại thời điểm Quân Lâm Thiên Hạ sắp thành công, một đám hung thần lại từ đâu xông ra.
Trong lòng Quân Lâm Thiên Hạ cũng rất khổ sổ...
Cảm giác ấy giống như gõ một ngàn chữ rồi mà chưa kịp lưu, sau đó máy tính đột nhiên mất điện, tức giận đến nỗi toàn thân đều run lẩy bẩy. Đương nhiên rồi, mọi người không gõ chữ thì sẽ không biết được việc này gây ức chế nhiều như thế nào, Ngưu Thúc cũng từng vì việc này mà quăng vỡ một chiếc máy tính.
Ngưu Thúc tức giận, còn có thể trút giận lên máy tính, nhưng Quân Lâm Thiên Hạ chuốc lấy một bụng bực tức thì có thế làm gì được chứ?
Làm thịt vệ binh cho hả giận? Đang đùa hả! Ăn bao nhiêu đau khổ như vậy rồi mà còn chưa đủ sao?
Hay là tiếp tục truy sát Yêu Nghiệt Hoành Hành? Đừng náo loạn nữa! Chưa tính đến chuyện có thể bắt kịp đám người đó hay không, người chơi Tung Hoành Thiên Hạ có thể bay được chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quân Lâm Thiên Hạ cũng không phải là chưa từng thấy qua bản lĩnh của đám người Vương Vũ, cho dù phái thêm mười mấy người truy sát Yêu Nghiệt Hoành Hành thì có thể làm gì, đến cuối cùng người xấu hổ còn không phải là mình sao.
“A a a!!!”
Trong lúc phẫn nộ, Quân Lâm Thiên Hạ chỉ phải ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Đám người chơi may mắn sống sót của Tung Hoành Thiên Hạ không khỏi nhao nhao ghé mắt, trời má, thằng nhãi này không phải tức đến điên rồi chứ?
Ngạn ngữ có nói rồi, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lùa vào được cả. Internet chính là nơi truyền bá tin tức nhanh nhất, thành Tội Ác có động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ kinh động đến tất cả người chơi trong “Trọng Sinh” rồi.