Trang 821# 2
Chương 1643: Lửa giận của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ông chủ bố trí ổn thỏa như thế, đương nhiên Quân Lâm Thiên Hạ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
Vì thế hắn trực tiếp hạ lệnh trong kênh đoàn đội, mọi người đăng xuất lên diễn đàn công bố tin tức bản thân đã bị Yêu Nghiệt Hoành Hành đánh bại.
Mấy ngàn người bị mười mấy người giết tan vòng vây, nghênh ngang rời đi, loại chuyện này đương nhiên không quang vinh gì. Đối với quyết định của Quân Lâm Thiên Hạ, các tiểu đệ của hắn kỳ thật cũng rất mâu thuẫn.
Nhưng đành chịu thôi, hiện tại Quân Lâm Thiên Hạ là lão đại, mọi người đều ở trên cùng một con thuyền cướp biển, muốn chạy cũng chạy không thoát rồi.
Huống chi Quân Lâm Thiên Hạ cũng là cao thủ diễn xuất, mang bộ dạng cao thâm khó lường nói với mọi người, chỉ cần làm theo lời hắn nói, cam đoan sau này tất cả mọi người sẽ được nhậu nhẹt ăn ngon.
Sở dĩ đám người này đi theo Quân Lâm Thiên Hạ chính là để kiếm tương lai tốt hơn, mê hoặc này vẫn tương đối lớn, nên không còn ai oán hận câu nào, đều đăng xuất cả.
Cùng lúc đó, trong vùng luyện cấp của thành Tội Ác, đám người Vương Vũ sau khi bay ra khỏi thành Tội Ác không thấy có truy binh, thì cũng tìm một chỗ hẻo lánh ngừng lại.
Tuy rằng Yêu Nghiệt Hoành Hành bị cấp dưới làm phản, nhưng ngồi ghế lão đại của Tung Hoành Thiên Hạ đã lâu, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng có một đám lớn đàn em trung thành một mực.
Trong công hội xảy ra chuyện lớn như vậy, các đàn em của Yêu Nghiệt Hoành Hành đương nhiên cũng không ngốc. Giờ khắc này, khung trò chuyện của Yêu Nghiệt Hoành Hành đã bị tin nhắn của đàn em đánh bom.
Tất cả tin nhắn gần như là nghìn bài một điệu, không gì khác ngoài hai ý.
Lúc vừa bắt đầu thì đều hỏi: Lão đại bây giờ ngươi sao rồi? Ngươi đang ở đâu, chúng ta đi cứu ngươi...
Lát sau chính là sốt ruột lửa cháy tới nhà: Lão đại, địa bàn khu vực khai thác mỏ của chúng ta bị mấy công hội lớn cướp sạch rồi.
Nhìn loại tin nhắn đầu tiên, Yêu Nghiệt Hoành Hành còn có chút cảm động, ít nhất đàn em của mình không phải hạng phản bội. Nhưng khi nhìn thấy những tin nhắn phía sau, tâm Yêu Nghiệt Hoành Hành đã nguội lạnh.
Tung Hoành Thiên Hạ đặt chân trong Trọng Sinh vốn là nhờ khu vực khai thác mỏ, có khu vực khai thác mỏ là có bát sắt, đừng nói một thế lực của Quân Lâm Thiên Hạ tạo phản, cho dù tất cả thế lực trong Tung Hoành Thiên Hạ tạo phản, thì chỉ cần khu vực khai thác mỏ còn đó, thì sẽ không lo không có người đào quặng.
Dù sao người chơi đào quặng đều là người phải nuôi gia đình, ai cho bọn họ cơm ăn thì theo người đó là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nhưng hiện tại, khu vực khai thác mỏ đã bị công hội khác cướp đi, không khác gì Yêu Nghiệt Hoành Hành bị người ta đoạt căn cơ.
Công hội lớn đương nhiên không ít người, không nói tới chuyện có sữa chính là mẹ. Cho dù người chơi Tung Hoành Thiên Hạ đều có cốt khí không đi theo mấy công hội lớn này làm việc, thì những công hội lớn này cũng không phải lo lắng vấn đề khai phá khu vực khai thác mỏ.
Huống chi, Tung Hoành Thiên Hạ ngoại trừ lúc ban đầu Yêu Nghiệt Hoành Hành còn có chút dáng vẻ ông chủ, đại bộ phận thời gian đều là công nhân thời vụ. Bọn họ mới mặc kệ ai là lão đại, chỉ để ý tới chuyện mình có thể đào quặng kiếm tiền hay không.
Cho nên, lúc nghe được tin tức khu vực khai thác mỏ bị người khác nhân lúc cháy nhà hôi của, Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức giống như bóng cao su xì hơi, mới vừa rồi trong lòng có bao nhiêu tự tin có thể bình định phản loạn, đông sơn tái khởi, thì trong lòng bây giờ là bấy nhiêu tuyệt vọng.
Đám người Toàn Chân Giáo kia đều là dân lão làng rồi, chuyện nhân lúc cháy nhà đi hôi của là thao tác cơ bản bọn họ hay làm. Tung Hoành Thiên Hạ xảy ra chuyện lớn như vậy, công hội khác sẽ làm như thế nào, đám người Toàn Chân Giáo đương nhiên cũng hiểu rõ ràng.
Thấy biểu cảm Yêu Nghiệt Hoành Hành như vậy, trong nháy mắt cũng đoán được bảy tám phần.
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Yêu Nghiệt Hoành Hành, mọi người cũng hiểu được tâm tình hiện tại của hắn ta...
Cảm giác kia không khác gì anh em nhà mình cãi nhau một trận, sân sau nhà mình trực tiếp bị hàng xóm đoạt mất. Cái loại cảm giác uất ức này, mặc dù Toàn Chân Giáo không trải qua, nhưng cũng có thể tưởng tượng được. Dù sao đám người này trước kia cũng khiến cho người khác uất ức không ít.
Mọi người trầm mặc trầm mặc, chỉ có lão Vương và Vương Vũ vỗ vai Yêu Nghiệt Hoành Hành, muốn an ủi đứa nhỏ đáng thương này một chút, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Con mẹ nó!"
Qua một lúc lâu sau, Yêu Nghiệt Hoành Hành đứng phắt dậy, hai mắt đỏ hồng nói: "Móa nó, ta muốn liều mạng với đám khốn nạn này!"
Nói xong, Yêu Nghiệt Hoành Hành mở hai cánh sau lưng ra, chuẩn bị cất cánh về thành, liều ngươi chết ta sống với kẻ địch của mình.
"Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!"
Vương Vũ cùng lão Vương thấy vậy kinh hãi, vội vàng vươn tay ra một trái một phải mạnh mẽ ấn Yêu Nghiệt Hoành Hành xuống đất.
Náo loạn cái gì chứ, mọi người thật vất vả mới cứu được tên nhóc này ra, thế mà nó lại muốn đi về chịu chết, quá không tôn trọng thành quả lao động của mọi người rồi.
"Đừng cản con!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng là lửa giận công tâm, hoàn toàn không nghe khuyên ngăn, ra sức vung tay kêu lên: "Nay con không làm chết đám khốn nạn kia thì họ của con sẽ viết ngược!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành là một Võ sư thêm toàn điểm sức mạnh nên vẫn rất đáng sợ, cho dù là hai người Vương Vũ cùng đọ sức có vẻ cũng không bằng. Hai đại cao thủ cứ như vậy bị Yêu Nghiệt Hoành Hành quăng qua quăng lại, khiến đám người Toàn Chân Giáo đứng xem trợn mắt há miệng.
"Đừng ngăn cản hắn! Để hắn đi chết đi, chết rồi ta cũng không cần nghĩ biện pháp cho hắn nữa!"
Ngay tại lúc Yêu Nghiệt Hoành Hành giận không kiềm chế được, đột nhiên một giọng nói lạnh buốt từ phía sau ba người Vương Vũ vang lên.
"Ách.."
Nghe được giọng nói này, Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức sửng sốt, cùng hai người Vương Vũ quay đầu lại, thì thấy Vô Kỵ đang mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn mình.
Thấy người nói chuyện là Vô Kỵ, Vương Vũ do dự một chút rồi buông tay Yêu Nghiệt Hoành Hành ra, lão Vương cũng buông tay theo, mà bản thân Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng yên tĩnh lại, khó tin hỏi: "Vô Kỵ lão đại, ngươi vừa mới nói gì cơ? Ngươi có biện pháp?"
"Đúng vậy!" Vô Kỵ thản nhiên nói: "Hiện tại chỉ cần ngươi không chết, việc này còn có đường sống để cứu. Nếu bây giờ ngươi đi chịu chết, vậy thì ngươi đợi người khác nuốt hết địa bàn của ngươi đi."
"Chuyện này... chuyện này là sao." Yêu Nghiệt Hoành Hành mang vẻ mặt mơ hồ.
"Hừ hừ!"
Vô Kỵ cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho là vì sao Quân Lâm Thiên Hạ lại tạo phản? Còn không phải bởi vì khu vực khai thác mỏ của Tung Hoành Thiên Hạ. Hiện tại khu vực khai thác mỏ bị người khác đoạt rồi, chắc chắn Quân Lâm Thiên Hạ còn sốt ruột hơn cả ngươi. Dù sao ngươi bị đánh bại thì chỉ là vứt bỏ công hội, khu vực khai thác mỏ bị đoạt. Còn hắn không chỉ đánh mất công hội, mà còn chọc tới kẻ địch như ngươi."
"Cái này..."
Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy thì sửng sốt.
Không phải vậy sao, cho dù là trong trò chơi hay hiện thực, kẻ phản bội đều là người khiến người ta chán ghét nhất. Quân Lâm Thiên Hạ mạo hiểm bị Yêu Nghiệt Hoành Hành đuổi giết, bị người trong thiên hạ đâm cột sống nói là đồ phản bội, kết quả là không thu hoạch được gì? Giờ phút này Quân Lâm Thiên Hạ còn phải sốt ruột hơn Yêu Nghiệt Hoành Hành.
"Hắn sốt ruột có lợi ích gì? Chẳng lẽ hắn có thể cướp khu vực khai thác mỏ về?" Yêu Nghiệt Hoành Hành nghĩ hỏi.
"Ồ?" Vô Kỵ không trả lời vấn đề của Yêu Nghiệt Hoành Hành mà nhíu mày nói: "Bản lĩnh của ngươi, Quân Lâm Thiên Hạ chắc chắn hiểu rõ. Ngươi cho là hắn có bao nhiêu cái mật chó mà dám tùy tiện phản ngươi?"
Yêu Nghiệt Hoành Hành đương nhiên không phải người ngu, Vô Kỵ đã nói đến thế thì Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức ngầm hiểu ý trong lời nói của Vô Kỵ, kinh ngạc hỏi: "Ý của ngươi là, sau lưng Quân Lâm Thiên Hạ có người sai khiến?"