Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1642 - Chương 1644: Cá Muối Trở Mình

Trang 822# 1

 

 

 

Chương 1644: Cá muối trở mình
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Rất hiển nhiên, đây là chuyện rõ như ban ngày!" Vô Kỵ lạnh nhạt nói.

Tuy thực lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành có chênh lệch với Vương Vũ, nhưng nếu ném vào trong đám người chơi bình thường, thì vẫn là loại cao thủ nghiền ép tất cả. Quân Lâm Thiên Hạ có thế lực không nhỏ trong Tung Hoành Thiên Hạ, có thể thấy cũng là tay tướng đắc lực của Yêu Nghiệt Hoành Hành, đương nhiên phải cực kỳ hiểu biết bản lĩnh của hắn.

Quân Lâm Thiên Hạ ở địa vị cao trong Tung Hoành Thiên Hạ, thu nhập khẳng định cũng không thấp, cho dù Quân Lâm Thiên Hạ có dã tâm lớn hơn nữa, làm việc cũng phải để ý trước sau một chút.

Mấy ngàn tiểu đệ đối với công hội khác mà nói, có lẽ đã là một thực lực vô cùng khủng bố rồi, nhưng đứng trước một quái vật lớn như Tung Hoành Thiên Hạ thì lại thật sự nhỏ bé.

Bất kể là nói về phương diện nào, thì tỷ lệ Quân Lâm Thiên Hạ tạo phản thành công đều sẽ không quá lớn.

Trong loại tình huống như vậy, con mẹ nó ai còn không duyên không cớ đi đắc tội cao thủ đáng sợ như Yêu Nghiệt Hoành Hành, hơn nữa cao thủ này còn có một đám tiểu đệ, là ngại tiền dễ kiếm, hay là cảm thấy những ngày yên bình không tốt.

Trong Tung Hoành Thiên Hạ, thế lực lớn hơn Quân Lâm Thiên Hạ chỗ nào cũng có, nhưng mọi người đều biết, tỷ lệ đối nghịch với Yêu Nghiệt Hoành Hành thành công có nhiều bao nhiêu, thì hậu quả sau khi thất bại cũng sẽ nghiêm trọng bấy nhiêu.

Quân Lâm Thiên Hạ dám nhận vị trí chim đầu đàn này, rất rõ ràng tên nhóc đó cũng đã tìm được cho bản thân một kẻ chống lưng và đường lui, nếu không cũng sẽ không dễ dàng hành sự.

"Mẹ nó! Cái đồ ăn cây táo rào cây sung!"

Nghe Vô Kỵ nói vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành nhịn không được mắng.

"Ha ha ha!"

Nhưng Vô Kỵ lại cười nói: "Kỳ thật tên nhóc đó ăn cây táo rào cây sung cũng chưa chắc là chuyện không tốt!"

"Đờ mờ! Không ngờ ngươi lại là người như vậy!"

Vương Vũ đen mặt nói: "Tiểu đệ của em ta đã đi ăn cây táo rào cây sung rồi mà ngươi còn đứng đó nói mát!"

"Đúng đấy! Lão cẩu Vô Kỵ vẫn cứ thích vui sướng khi người khác gặp họa như vậy, thật khiến người ta khinh bỉ!"

Những người khác trong Toàn Chân Giáo đều bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường với hành vi của Vô Kỵ.

Duy chỉ có người trong cuộc là Yêu Nghiệt Hoành Hành lại chìm vào suy nghĩ hỏi: "Có phải Vô Kỵ ca nhìn ra vấn đề gì hay không?"

"Đúng vậy!"

Vô Kỵ vừa lòng gật đầu nói: "Không hổ là người làm ông chủ lớn, ánh mắt quả thật cao hơn đám dế nhũi không ít."

"Con mẹ ngươi, ngươi nói ai là dế nhũi đấy!"

Đám người Toàn Chân Giáo nghe vậy không nhịn được khùng lên, rất có vẻ một lời không hợp sẽ đè con chó già Vô Kỵ xuống đất đánh một trận.

Vô Kỵ nhún vai, giang tay cười nói: "Ngươi xem! Ta cũng chưa nói dế nhũi là ai, thì dế nhũi đã tự dò số tìm chỗ ngồi rồi!"

"Đéo đỡ được!"

Mọi người cạn lời.... có nén dục vọng đánh thằng cháu trai này.

Một đám người Toàn Chân Giáo náo loạn như vậy, cảm xúc của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng bớt đi rất nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh lại, tiến đến gần Vô Kỵ hỏi: "Rốt cuộc Vô Kỵ ca nhận ra chuyện gì?"

"Ha ha ha!"

Vô Kỵ cười nói: "Loại phế vật như Quân Lâm Thiên Hạ tác dụng không lớn, hiện tại... cục diện rối rắm này đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn, suy ra ông trùm giấu mặt sau lưng hắn chắc chắn sẽ phải lộ diện để chùi đít cho hắn."

"Rất có lý!"

Vô Kỵ giải thích như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành suy nghĩ sờ sờ cằm.

Quả thực, Quân Lâm Thiên Hạ lật đổ Yêu Nghiệt Hoành Hành, quan hệ miễn cưỡng duy trì trong Tung Hoành Thiên Hạ lập tức sụp đổ. Hiện tại Tung Hoành Thiên Hạ chính là năm bè bảy mảng, nếu muốn khống chế tất phải có một người có thể tập hợp khay cát vụn này lại.

Rất hiển nhiên, các thế lực bên trong Tung Hoành Thiên Hạ, ngoại trừ Yêu Nghiệt Hoành Hành thì không phục ai cả, càng không nói tới loại phản bội ăn cây táo rào cây sung như Quân Lâm Thiên Hạ.

Cho nên, người có thể khống chế cục diện hiện giờ chỉ có một mình Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Ông chủ Quân Lâm Thiên Hạ mất sức lực lớn như vậy, đương nhiên không phải làm chuyện hại người không lợi mình, hiện tại khu vực khai thác mỏ đã bị người đoạt mất, chắc chắn hắn ta sẽ không để yên như vậy.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì bây giờ?" Yêu Nghiệt Hoành Hành suy tư một lát rồi hỏi: "Có cần ta lên diễn đàn, nói cho mọi người biết, Quân Lâm Thiên Hạ không có bản lĩnh đẩy ngã ta không?"

Không khó để nhìn ra Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng rất biết tính toán, biết được trong tình huống như này nên làm như thế nào mới có thể cứu vãn cục diện.

"Không cần!"

Nhưng Vô Kỵ lại vươn ngón trỏ lắc lắc nói: "Lúc này ai ra mặt trước thì người đó may áo cưới. Kẻ địch của chúng ta không phải các công hội lớn, mà là thế lực sau lưng Quân Lâm Thiên Hạ. Hiện tại chỉ cần yên lặng xem xét tình hình."

Cái gọi là kẻ trong cuộc thì u mê, Vô Kỵ hiểu rõ tình huống bây giờ hơn Yêu Nghiệt Hoành Hành nhiều.

Yêu Nghiệt Hoành Hành khác với ông chủ sau lưng Quân Lâm Thiên Hạ. Mục đích của ông chủ sau lưng Quân Lâm Thiên Hạ là dùng giá nhỏ nhất bắt lấy khu vực khai thác mỏ, còn Tung Hoành Thiên Hạ thì lại muốn lấy về khu vực khai thác mỏ vốn thuộc về mình. Hai loại thái độ này là hoàn toàn khác nhau.

Những công hội dám đoạt khu vực khai thác mỏ của Tung Hoành Thiên Hạ thì không có ai yếu đuối cả, mất sức lực lớn như vậy, đương nhiên sẽ không thành thật cứ vậy giao ra khu vực khai thác mỏ trong tay.

Yêu Nghiệt Hoành Hành chủ động xuất hiện đại biểu Tung Hoành Thiên Hạ sẽ đối đầu với những công hội lớn kia, chiếm không được sẽ khiến nhiều người khó chịu, kéo thêm cho bản thân một phần thù hận lớn.

Hổ đói không chịu nổi đám sói, Tung Hoành Thiên Hạ có bản lĩnh tới đâu, kéo phần thù hận này về cũng đủ chết một lươt.

Đến lúc đó, ông chủ sau lưng Quân Lâm Thiên Hạ khẳng định sẽ thừa chỗ trống chui vào, nói không chừng một phân tiền cũng không mất mà vẫn có thể lấy được khu vực khai thác mỏ, làm cho thế lực công hội tại đại lục Dũng Giả sắp xếp lại lần nữa.

Dù sao vẫn là câu nói kia, khu vực khai thác mỏ chính là bát cơm, người chơi thợ mỏ không quan tâm ai là ông chủ của mình, chỉ để ý ai cho mình chén cơm này.

Toàn Chân Giáo tung hoành giới trò chơi lâu như vậy, Vô Kỵ là tính tình gì mọi người đều biết rõ. Tên này cái gì cũng ăn, chỉ không ăn thiệt, hành vi chịu thiệt rõ ràng như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để Yêu Nghiệt Hoành Hành đi làm.

"Yên lặng xem xét? Có thể sao?"

Yêu Nghiệt Hoành Hành vốn có chút suy nghĩ rõ ràng lại bắt đầu mơ hồ.

"Cứ yên tâm chờ đi!" Vô Kỵ bình tĩnh nói: "Có lẽ không bao lâu sẽ có kết quả rồi!"

"Được rồi!"

Vương Vũ có bản lĩnh thế nào thì tâm Vô Kỵ đen tối thế đó, điểm này Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn vô cùng rõ ràng. Nếu Vô Kỵ đã nói vậy rồi, thì Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng chỉ biết nghe theo ý Vô Kỵ.

Lại nói tới Quân Lâm Thiên Hạ sau khi mang theo tiểu đệ đăng xuất thì lập tức lên diễn đàn trong nước.

Giờ phút này, người chơi trên diễn đàn còn đang thảo luận chuyện Tung Hoành Thiên Hạ nội loạn và bị các công hội lớn chia cắt...

Đám người Quân Lâm Thiên Hạ không nói hai lời trực tiếp rải tin Yêu Nghiệt Hoành Hành thủ đoạn tàn nhẫn, thành công bình định nội loạn ra.

Thực lực thủy quân quy mô mấy ngàn người cũng khá khủng bố, không tới mấy phút, topic Yêu Nghiệt Hoành Hành đánh bại Quân Lâm Thiên Hạ đã nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đầu tiên trên diễn đàn, trở thành đề tài câu chuyện mới của phần đông quần chúng buôn dưa.

"Má ơi! Lợi hại thật, ở tình huống đó mà Yêu Nghiệt Hoành Hành còn có thể đánh bại Quân Lâm Thiên Hạ sao?"

"Nhảm nhí! Cũng không xem Yêu Nghiệt Hoành Hành người ta là loại người nào, không có chút bản lĩnh sao có thể xây dựng công hội lớn như vậy?"

Trong nhất thời, người chơi trên diễn đàn lại thổi dư luận sang hướng khác.

Mà những người đoạt địa bàn của Tung Hoành Thiên Hạ sau khi thấy tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự thành cá muối trở mình.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment