Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1647 - Chương 1649: Động Cơ Của Hội Hắc Long

Trang 824# 2

 

 

 

Chương 1649: Động cơ của hội Hắc Long
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ồ? Vậy điều thứ ba là cái gì?"

Nghe Vô Kỵ nói vậy, lão Vương vốn úp mở không có hứng thú gì với lời Vô Kỵ nói, cũng không nhịn được có chút tò mò.

"Tài nguyên!"

Vô Kỵ nói với vẻ thản nhiên.

"Tài nguyên? Có ý gì chứ?"

Không chỉ một mình lão Vương mà cả bọn Toàn Chân Giáo cũng có chút khó hiểu, con mẹ nó đặc biệt chỗ nào cơ chứ, cái này hoàn toàn không dính dáng chút nào luôn đó.

"Ha ha!" Vô Kỵ khẽ cười nói: "Các ngươi đừng quên, không phải từng server cũng to lớn giống như nước ta."

"Ơ..."

Cả bọn lại sửng sốt.

Quả thực bản đồ trong trò chơi Trọng Sinh này trên tổng thể khá tương ứng với bản đồ thế giới.

Trung Quốc đất rộng của nhiều, trong toàn bộ trò chơi có ba trăm thành chính, mà server nước nhỏ cũng chỉ có vài thành chính mà thôi.

Hàn Quốc còn đỡ, tuy địa bản hơi nhỏ nhưng người chơi nhà người ta cũng ít mà, nhưng nước Nhật lại không giống vậy, đừng thấy địa bàn nước Nhật không khác nhiều Hàn Quốc, nhưng số lượng người chơi cũng không ít.

Nhất là Trọng Sinh xác nhập số liệu toàn thế giới, sau khi Nhật Bản và Trung Quốc thông nhau, người chơi server nước Nhật đột nhiên bắt đầu tràn vào, ban đầu chỉ có mấy ngàn người chơi của Nhật, bây giờ người chơi ước chừng phải hơn mấy trăm nghìn.

Còn cả ba đảo sáu thành ban đầu bị Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc cướp đi một phần ba, chia đều xuống cho vài thành chính khác thì gần như từng thành chính đều phải có gần hơn trăm ngàn nhân khẩu.

Với mật độ người chơi như thế chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Phải biết rằng cho dù thành chính Thánh Quang lớn nhất của Trung Quốc, cũng chỉ có triệu người chơi mà thôi, giống như thành chính Dư Huy cũng bốn mươi năm mươi ngàn người, các thành chính bình thường thật ra cũng trên dưới ba mươi ngàn người.

Nghe qua hơn ba mươi ngàn người dường như không nhiều cho lắm, nhưng ba mươi ngàn người vào thành cùng một lúc cũng có thể chen đầy trong thành chính có quy mô như thành Dư Huy này, đi đường cũng trở thành vấn đề, về phần trên trăm ngàn người chen nhau trên một đảo, với điều kiện hà khắc như vậy thì sự thiếu thốn về tài nguyên có thể hiểu được.

Người chơi nước ta ngại phải chen chúc còn có thể ra bản đồ dã ngoại đợi, chẳng lẽ người chơi nước Nhật phải bơi ra biển ư?

"Hiện tại hội Hắc Long nắm trong tay bốn thành chính tại đảo Doanh Châu, việc điều phối tài nguyên còn không phải do bọn họ định đoạt." Danh Kiếm Đạo Tuyết bĩu môi chất vấn.

"Thật sự là do hội Hắc Long định đoạt, nhưng bọn chúng cũng phải có mới được chứ!"

Vô Kỵ cười nói: "Ngươi chớ quên, khu vực khai thác mỏ lớn nhất của Nhật lại trong tay Tung Hoành Thiên Hạ... Trong tay hội Hắc Long bây giờ thì còn có thể có tài nguyên quái gì chứ."

"Ồ..."

Vô Kỵ vừa nói vậy, cả bọn xem như hiểu triệt để.

Tất cả mọi người đều là lão làng trong trò chơi, đối với rất nhiều chuyện trong đó vẫn hiểu rất rõ.

Người chơi bình thường chơi game chỉ vì thời gian tiêu khiển, nhưng đa phần người chơi cho công hội này cũng chỉ vì kiếm tiền.

Công hội có quy mô càng lớn thì mục đích lại càng không trong sạch.

Về phần người chơi bị công hội dụ dỗ muốn trở thành người trong công hội cùng phát tài, hoặc trở thành lao công miễn phí cho công hội, mỗi tháng bọn họ phát nhiều thẻ phúc lợi có thể khiến cho người chơi vui vẻ đến đánh rắm.

Hội Hắc Long là công hội có quy mô vài chục ngàn người chơi, thế lực trải rộng tất thảy bốn thành chính nước Nhật, công hội như vậy mà ngươi nói chỉ đến trò chơi để tiêu khiển, đoán chừng ngay cả bản thân họ cũng sẽ không tin, điều rõ ràng là công hội như vậy chỉ chơi để kiếm tiền.

Nay người chơi Nhật càng ngày càng nhiều, tài nguyên tiêu dùng càng lúc càng lớn, ngoài trừ việc đánh phụ bản bên ngoài, khắp nơi khắp chốn đều không tìm được nơi rộng rãi, đánh quái rất tốn lực, hiển nhiên tài nguyên cung không đủ cầu.

Mà nơi sinh ra tài nguyên lớn nhất nước Nhật lại bị Tung Hoành Thiên Hạ cướp mất, trong hội Hắc Long ngay cả canh còn không đủ húp, bản thân họ cũng không đủ dùng.

Hội Hắc Long còn trông chờ để phân phát tài nguyên đó, nhưng ngay lúc đó dưới tình huống này còn phải bù tiền cho nội bộ, vì lợi ích đương nhiên sẽ đến chiếm địa bàn của Tung Hoành Thiên Hạ.

Về phần công hội lớn của server khác, tài nguyên nhà người ta còn chưa khai thác hết, đương nhiên sẽ không nghìn dặm xa xôi đến Trung Quốc để quấy rối rồi.

Cho nên, nhìn chung trong trò chơi tất cả công hội có điều kiện, có năng lực mạnh vừa vặn với Tung Hoành Thiên Hạ, một công hội duy nhất có thiên thời địa lợi nhân hòa cùng với điều kiện trên mọi phương diện phù hợp chính là hội Hắc Long.

Hèn chi sau khi nghe tên hội Hắc Long, Vô Kỵ lại dứt khoát kết luận một cách đầy kiên quyết chuyện này là do hội Hắc Long đang giở trò sau lưng, mà Liên Minh Hắc Ám này chắc chắn là do người chơi hội Hắc Long thành lập.

"Con mẹ nó, bọn khốn khiếp vài chục ngàn người tràn vào nước ta như vậy mà một chút tin tức cũng không có.:

Nghĩ đến đây, trong lòng Danh Kiếm Đạo Tuyết không khỏi sợ hãi.

"Ai nói với ngươi là bọn chúng đến đây với vài chục ngàn người chơi vậy?" Vô Kỵ nhíu mày nói.

"Nói nhảm! Bằng không bọn chúng dám đâm sau lưng lão Yêu ư?" Danh Kiếm Đạo Tuyết nói đầy vẻ chắc chắn.

"Hừ!" Vô Kỵ nghe vậy thì khinh thường nói: "Uổng công ngươi còn nói bản thân là doanh nhân đấy, xem ra ngươi không có cách nhìn chính xác về người chơi của phòng làm việc rồi."

"???"

Bị Vô Kỵ khinh bỉ như thế, trên đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết bay lên một loạt dấu chấm hỏi, bực dọc nói: "Cách nhìn gì chứ."

Bấy giờ Yêu Nghiệt Hoành Hành ở bên cạnh mới giải thích: "Trong mắt người chơi phòng làm việc chỉ có tiền và lợi ích thôi, bọn họ mới mặc kệ ai là lão đại, chỉ quan tâm ai có thể cho bọn chúng cơm ăn."

"Có ý gì chứ?" Trong phút chốc Danh Kiếm Đạo Tuyết không kịp phản ứng.

"Nói đúng đấy, ai có khu vực khai thác mỏ thì mới có thể kêu gọi đàn em!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nói.

"Thấy không, đây mới thực sự là ông chủ đấy, Tiểu Tuyết ngươi còn yếu lắm, học hỏi vợ ngươi cho tốt vào đi." Vô Kỵ lại cười nhạo Danh Kiếm Đạo Tuyết không thương tiếc.

"Trong tay chú không phải có cái hợp đồng khế ước gì đó ư?" Vương Vũ khó hiểu hỏi: "Những thứ này cũng không dùng được sao?"

"Dùng được chứ! Yêu Nghiệt Hoành Hành nói với vẻ bất đắc dĩ: "Những thủ hạ của em đều nhìn vào lợi ích, khu vực khai thác mỏ trong tay em, đương nhiên bọn họ sẽ vì phí bồi thường hiệp ước mà để ý đến khế ước, nếu như khu vực khai thác mỏ không nằm trong tay em, so với thu nhập ổn định thì vi phạm khế ước có tính là gì đâu."

"Đệch! Còn có việc như vậy ư?" Nghe những lời Yêu Nghiệt Hoành Hành nói, Vương Vũ nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Xem ra những đàn em của chú đều là thứ gì mà... Chú nhìn bọn Toàn Chân Giáo suy đồi này, mặc dù không phải thứ tốt đẹp gì nhưng lúc cần thiết vẫn rất có nghĩa khí đấy."

"Đành chịu thôi!" Yêu Nghiệt Hoành Hành nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chúng ta không phải cùng một loại người, mọi người đi theo em không phải vì kiếm miếng ăn ư, bây giờ em không thể cho bọn họ cơm ăn thì việc bọn họ bỏ đi cũng là chuyện đương nhiên, không gì là không thực tế cả, tất cả là vì cuộc sống thôi."

"Chú trưởng thành rồi!"

Vương Vũ vỗ vai Yêu Nghiệt Hoành Hành, cảm khái vô hạn, không ngờ được thằng nhóc khi xưa bây giờ lại có thể nói ra những lời trưởng thành như vậy.

Nhưng đối với sự nghe có chọn lọc như Vương Vũ, bọn cún con Toàn Chân Giáo cũng có chút bất mãn, há mồm cãi lại: "Ngươi mới suy đồi, cả nhà ngươi đều suy đồi!"

"Chà!"

Nghe cả bọn Toàn Chân Giáo nói vậy, lão Vương tùy tiện rút thanh đại đao ra nhìn bọn họ chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cho các ngươi một cơ hội nữa, các ngươi nói ai suy đồi?"

"Nhảm nhí! Đương nhiên là chúng ta rồi! Ngươi có ý kiến gì không?" Cả bọn cún Toàn Chân Giáo đồng thanh, lời lẽ chính nghĩa.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment