Trang 825# 1
Chương 1650: Hành vi thu mua của mình
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Vô Kỵ huynh, lần này thật sự là nhờ có ngươi! Chuyện này nhất định sẽ hậu tạ."
Thấy Vô Kỵ nói dăm ba câu đã phân tích ra đối thủ là ai, Yêu Nghiệt Hoành Hành kéo tay Vô Kỵ, kích động đến mức không biết làm thế nào mới đúng.
Người ta thường nói biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.
Tuy Yêu Nghiệt Hoành Hành mạnh mẽ, Tung Hoành Thiên Hạ to lớn, nhưng nếu không biết đối thủ là ai, vẫn nhắm chặt hai mắt, có sức mà không chỗ dùng, chờ đến lúc hắn ta biết được đối thủ là ai, chỉ sợ thế lực của bọn chúng cũng đã áp đảo họ.
Bây giờ Vô Kỵ phân tích ra thông tin của mục tiêu, Yêu Nghiệt Hoành Hành vốn từ cục diện bị động chờ địch tấn công, dần dần đã bắt đầu nắm được quyền chủ động.
Chiến trường đấu pháp sắp đến sẽ biến đổi biết bao nhiêu trong nháy mắt, Yêu Nghiệt Hoành Hành có thể làm người nắm được thế chủ động, mới có thể nắm toàn bộ chiến trường trrong tay.
Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn hiểu rất rõ tác phong của bọn Toàn Chân Giáo, bọn này là những kẻ không có lợi ích sẽ không dậy sớm nổi, chưa bao giờ làm chuyện gì không có lợi, bây giờ đám người đó không chỉ cứu Yêu Nghiệt Hoành Hành đang trong tình huống bị bao vây ra, còn giúp Yêu Nghiệt Hoành Hành một mối phiền phức to lớn như vậy, về tình về lý thì hắn ta cũng không thể không có nghĩa khí được.
"Ngươi nói lời này quá khách sáo rồi."
Ai ngờ một Vô Kỵ luôn tranh thủ cơ hội lại xua tay một cái: "Chớ quên Toàn Chân Giáo chúng ta cũng là do ngươi tài trợ, cho nên trên phương diện này thì chúng ta coi như là thân tín và thủ hạ của ngươi, thay ngươi sắp xếp giải nạn cũng là việc thuộc trách nhiệm, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh của ngươi thôi."
"Hừ! Liên quan gì đến ta chứ!"
Vương Vũ nghe vậy bĩu môi với vẻ không có gì đáng kể.
Tuy Vương Vũ tỏ vẻ không liên quan đến mình, nhưng Yêu Nghiệt Hoành Hành vẫn hiểu rất rõ.
Ai chẳng biết đám người Toàn Chân Giáo trong trò chơi là người như thế nào, nếu không có Vương Vũ thường hay làm người nghĩa khí, bọn kiêu căng bướng bỉnh này đừng nói giúp đỡ miễn phí, bây giờ chắc công hội cướp địa bàn của bọn họ cũng có đám người Toàn Chân Giáo rồi.
Hiển nhiên giữa anh em với nhau nói lời cảm ơn thật là lời khách sáo.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn Vương Vũ với ánh mắt hàm xúc nói: "Được rồi! Việc đã đến nước này, trong lòng của ta đã nhớ rõ, bây giờ ta muốn đi thu dọn tàn cuộc, các vị huynh đệ tốt xin từ biệt tại đây."
Dứt lời Yêu Nghiệt Hoành Hành ôm quyền với đám người Toàn Chân Giáo.
Không khó để nhìn ra Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng là người kiêu ngạo có tài, công hội của hắn ta xảy ra chuyện lớn như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không mát mặt lắm, được người của Toàn Chân Giáo cứu hắn ta cũng đã áy náy lắm rồi, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng xấu hổ khi phải gây phiền toái cho cả bọn Toàn Chân Giáo.
Dù sao việc thanh lý môn hộ thuộc trách nhiệm của Yêu Nghiệt Hoành Hành, Tung Hoành Thiên Hạ nhiều anh em như vậy, trừng trị vài người chơi từ bên ngoài đến còn phải tìm người khác giúp đỡ, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng mất hết thể diện, tình cảm của Vô Kỵ cũng rất nhiều, bằng không thì ngươi cho là với loại người như Vô Kỵ sẽ chủ động nói Yêu Nghiệt Hoành Hành là tiểu đệ tài trợ cho họ sao? Còn không phải vì chú ý giữ thể diện cho Yêu Nghiệt Hoành Hành sao.
Dứt lời, Yêu Nghiệt Hoành Hành giơ tay muốn bay đi.
Bấy giờ Vô Kỵ lại vươn tay giữ chặt Yêu Nghiệt Hoành Hành lại hỏi: "Ngươi cứ đi như vậy sao? Ngươi có biết bọn chúng ở đâu không?"
"Có thể điều tra mà! Tung Hoành Thiên Hạ chúng ta cũng có mấy anh em tăng max Thiên Lý Nhãn." Yêu Nghiệt Hoành Hành nói.
"Chớ nói nhảm!" Vô Kỵ cười lạnh nói: "Ngươi có tin rằng bây giờ anh em ai ngươi cũng không chỉ huy được không."
"Ách..."
Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy nhất thời câm lặng.
Còn không phải sao, ngay lúc Liên Minh Ám Hắc đang thu mua khu vực khai thác mỏ khắp nơi, công hội khác lại không thân thiết với Toàn Chân Giáo như Liên Minh Huyết Sắc.
Mặc dù mọi người không tình nguyện, nhưng có thể bán củ khoai lang phỏng tay này đi đương nhiên sẽ không do dự, ngậm bồ hòn làm ngọt vẫn khỏe hơn bị Tung Hoành Thiên Hạ nhắm trúng.
Thế nhưng ai ngờ ý tưởng đám người Tung Hoành Thiên Hạ kia, thấy Liên Minh Ám Hắc sắp bỏ một đám khu vực khai thác mỏ vào túi, người chơi Tung Hoành Thiên Hạ cũng hiểu được phải đổi chủ...
Bây giờ ngoại trừ thân tín của Yêu Nghiệt Hoành Hành ra đương nhiên sẽ không còn ai đứng chung chiến tuyến với Yêu Nghiệt Hoành Hành, ầm ĩ đến vậy rồi, bây giờ ông chủ là ai vẫn chưa biết, cứ từ từ nhắm mắt chen tay vào thì có còn muốn bát cơm này nữa không đây.
"Bất cứ lúc nào làm việc cũng phải tỉnh táo!" Vô Kỵ nói với vẻ thản nhiên: "Không có khu vực khai thác mỏ trong tay thì ai sẽ nghe lời ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tiền để mua đồ của mình chăng?"
Những lời đến miệng của Yêu Nghiệt Hoành Hành lại bị Vô Kỵ ngăn phải nuốt trở về.
Bây giờ khu vực khai thác mỏ đang trong tay công hội lớn, mặc dù là cướp địa bàn của Tung Hoành Thiên Hạ, thế nhưng địa bàn trong trò chơi đều là xem nắm đấm ai lớn hơn.
Những hội trưởng của công hội lớn này ai cũng tinh ranh, phí sức lớn cướp địa bàn như vậy nhất định sẽ không vô duyên vô cớ mà trả lại.
Cho nên bây giờ Yêu Nghiệt Hoành Hành muốn đối chọi với Liên Minh Ám Hắc, biện pháp duy nhất chính là giống với bọn chúng, ra giá thu mua khu vực khai thác mỏ.
Thế nhưng Vô Kỵ vừa nói như thế đã dứt khoát chặt đứt ý nghĩ trong đầu của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Trong lòng Yêu Nghiệt Hoành Hành khu vực khai thác mỏ này vốn là của hắn ta, chẳng qua bị người khác cướp đi mà thôi, bỏ tiền mua đồ của bản thân về, nghĩ như thế nào cũng thấy không thích hợp.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Yêu Nghiệt Hoành Hành suy nghĩ một lúc rồi hỏi Vô Kỵ: "Dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn khu vực khai thác mỏ và anh em của Tung Hoành Thiên Hạ chúng ta bị người khác cướp đi được."
"Ha ha!"
Vô Kỵ cười ha hả nói: "Bị người khác cướp đi ư? Không có cửa đâu, Liên Minh Ám Hắc làm vậy chính là hành vi lấy tiền của chính mình mà thôi, những khu vực khai thác mỏ này ta sẽ khiến chúng ói ra nguyên xi như cũ."
"Thật ư?"
Nghe nói không tốn tiền có thể thu hồi lại hết tất cả khu vực khai thác mỏ, hai mắt Yêu Nghiệt Hoành Hành tỏa sáng nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
"Để cho đạn bay trước một chốc đã."
Vô Kỵ nói với vẻ đầy tự tin: "Chờ đến khi hắn ra nuốt hết toàn bộ khu vực khai thác mỏ cũng không vội."
Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe vậy hơi kinh ngạc nói: "Đến lúc đó chúng ta cũng chưa chắc có thể trừng trị được hắn ta."
"Yên tâm!" Vô Kỵ phán như thần: "Xe đến trước núi ắt có đường, đến lúc đó sẽ có người đến giúp chúng ta."
"Điều này... Được rồi."
Tuy bây giờ trong lòng Yêu Nghiệt Hoành Hành không yên nhưng hắn ta cũng biết bản lĩnh của Vô Kỵ, bây giờ Vô Kỵ cũng đã nói như vậy khẳng định có sắp xếp của hắn ta, Yêu Nghiệt Hoành Hành hơi đắn đo một lúc rồi cuối cùng cũng quyết định nghe theo Vô Kỵ, dù sao với chỉ số thông minh của Vô Kỵ thì mà làm không nên chuyện, khẳng định bản thân Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không làm được.
Thật đúng như đự đoán của Vô Kỵ, Liên Minh Ám Hắc này thật sự là hội Hắc Long, mà người sai khiến phía sau chính là lão đại Hắc Long Vương của hội Hắc Long.
Ngẫm lại cũng đúng, có thể dẫn theo mấy trăm người băng qua biển đến phá rối Trung Quốc, còn có thể sử dụng thủ đoạn nham hiểm lừa gạt công hội Tung Hoành Thiên Hạ lớn nhất Trung Quốc, người bình thường cũng không có can đảm cũng như đầu óc như vậy.
Ngay lúc mọi người đoán ra đối thủ là ai, người chơi của Liên Minh Ám Hắc đã bắt đầu công tác thu mua khu vực khai thác mỏ.
Sở dĩ hội Hắc Long nhiều người như vậy mà đã đến vài trăm người rồi, ngoại trừ nỗi sợ công khai thì thật ra trong hội Hắc Long cũng chỉ có mấy trăm người biết tiếng Trung có thể giao tiếp bình thường.
Ngay lúc dưới tình huống này thì tất cả công hội sở hữu khu vực khai thác mỏ đều hận không thể nhanh chóng bán hạ giá khu vực khai thác mỏ trong tay ra ngoài, cho nên dưới chỉ thị của Hắc Long Vương, công tác thu mua khu vực khai thác mỏ tiến hành đặc biệt thuận lợi.