Trang 825# 2
Chương 1651: Cái này giảm xuống, cái kia tăng lên
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thời gian chỉ qua mấy giờ, mà người chơi của Liên Minh Ám Hắc đã đàm phán xong xuôi việc thu mua hầu hết khu vực khai thác mỏ, cũng bắt đầu bắt tay vào công tác tuyển công nhân mỏ.
Việc khai thác quặng mỏ thủ công này, đã là một cách thức kiếm tiền rất hời vào thời điểm có các trò chơi trực tuyến, phàm là người từng chơi trò chơi đều biết đạo lý muốn làm giàu thì trước tiên phải khai thác quặng mỏ đã, ngay cả loại tùy hứng như Vương Vũ cũng biết rõ khoáng thạch có tầm quan trọng lớn đối với người chơi.
Nói cách khác, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không thể trong một khoảng thời gian chưa đến một năm, mà đã phát triển công hội của mình thành một đoàn thể to lớn với một triệu người chơi được.
Thế nhưng ở trong trò chơi "Trọng Sinh" này, từ khi trò chơi mở sever cho tới nay thì tất cả các khu vực khai thác mỏ đều đã bị Tung Hoành Thiên Hạ chiếm giữ chặt chẽ, những người khác không phải là người chơi Tung Hoành Thiên Hạ, thì thật khó để khai thác được.
Nguyên nhân chính là như vậy, phần lớn người chơi khai thác quặng mỏ đều có ham muốn rất cao.
Sự khác biệt không lớn giữa các dịch vụ của Trung Quốc chính là nhiều người, với cơ số dân số lớn hơn một trăm triệu người chơi như vậy, tìm con cóc ba chân thì rất khó, mà công nhân mỏ hai chân không phải tóm được một bó to hay sao.
Thời điểm chuyện nội bộ rối loạn của Tung Hoành Thiên Hạ ồn ào huyên náo, thì đột nhiên lại lòi ra một Liên Minh Ám Hắc đến tuyển thợ mỏ, phàm là người chơi trong lòng sớm có câu trả lời rõ ràng thì đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Rất dễ nhận thấy, Tung Hoành Thiên Hạ sắp trở thành dĩ vãng, các thế lực lớn trong trò chơi cũng muốn tẩy bài làm lại từ đầu, mà người mạnh nhất bên đó, tất nhiên, Liên Minh Ám Hắc muốn có được quyền chiếm giữ khu vực khai thác mỏ trong trò chơi.
Kết quả là, không chỉ những người chơi hướng tới quặng mỏ để kiếm tiền, mà ngay cả một vài người chơi công hội lớn, cũng không nhịn được nảy sinh tâm lý lợi dụng.
Dù sao thì luân lý của thế giới hiện tại cũng có tác dụng ràng buộc không lớn đối với thế giới trong trò chơi, chim khôn chọn cây mà đậu, thấy công hội lớn của nhà nào thì đi theo nhà đó làm cũng là chuyện thường ngày ở huyện, mấy thứ này cũng chẳng kỳ quái gì hết.
Nhưng thứ kỳ lạ chính là những người chơi tích cực nhất trong đó, dĩ nhiên là người chơi của Thiên Hạ Tung Hoành rồi...
Những người này đều xảo trá vô cùng, thời điểm Quân Lâm Thiên Hạ phản bội, cái đám rùa rụt cổ này đứng ở một bên chờ xem, lúc này nghe nói toàn bộ khu vực khai thác mỏ mà Yêu Nghiệt Hoành Hành nắm trong tay đều bị Liên Minh Ám Hắc thu mất, thì đám người này tự nhiên cũng hiểu được hiện tại phải làm như thế nào.
Thực ra ngẫm lại cũng đúng thôi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng đã từng nói, đám huynh đệ dưới tay hắn chỉ là vì nuôi dưỡng gia đình sống tạm qua ngày mà thôi, mục đích chơi trò chơi chính là kiếm tiền, cảm tình dành cho công hội ít hơn nhiều so với lợi ích chân chính, cảm tình là cái rắm gì, có thể ở nhà sống qua ngày được hay sao? Có công việc mới đúng là đạo lý tốt biết chưa, chú trọng cảm tình thì già trẻ một nhà chết đói hết cả rồi, cho nên cũng không cần phải bắt cóc đạo đức của người khác, muốn họ phải tuyệt đối trung thành.
Lúc này, nếu như đi theo Yêu Nghiệt Hoành Hành không kiếm được tiền, thì mọi người đương nhiên phải di chuyển trận địa tiếp tục kiếm tiền rồi.
Phải biết rằng, chỗ nào cũng có người chơi luồn cúi đứng trong Liên Minh Ám Hắc, trong lúc ngươi còn đang do dự thì sợ rằng bát cơm cũng chẳng còn nữa.
Cùng lúc Liên Minh Ám Hắc phát thông báo tuyển công nhân mỏ, thì âm thanh của hệ thống bên tai Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không chịu ngừng lại.
Người chơi xxx đã rời khỏi Tung Hoành Thiên Hạ...
Công hội số xx của Tung Hoành Thiên Hạ ở thành xxx, đã tách rời liên minh Tung Hoành Thiên Hạ...
Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng là một người lạc quan trong ngày thường, khả năng chịu đựng tâm lý cũng không tính là yếu, thế nhưng nhìn thấy một chuỗi tin tức liên tiếp này, thì sắc mặt của Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng như tro tàn, ánh mắt giống như một ao nước đọng....
Không khó nhìn ra, chuyện này đã đả kích thế nào đối với Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Mọi người trong Toàn Chân Giáo cũng không châm biếm bộ dạng chật vật không chịu nổi này của Yêu Nghiệt Hoành Hành, mà là bày tỏ sự đồng cảm cực độ với Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, vẫn còn là lão đại của hơn một triệu người chơi, thời gian còn chưa đến một ngày, mà đã hai bàn tay trắng, trở thành một kẻ cô độc chỉ có một mình, trải qua những thăng trầm như vậy trong một ngày, đả kích như thế đổi cho một người có sức chịu đựng tâm lý kém, thì phỏng chừng ngay cả tư tưởng chết đi cũng đều có.
Những người chơi Tung Hoành Thiên Hạ đó, hầu hết đều không báo mà rời đi, một số biết điều hơn có lẽ còn biết chào hỏi một câu với Yêu Nghiệt Tung Hoành trước khi rời đi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành là một người sĩ diện, lúc này trong lòng có tan vỡ thế nào, thì cũng phải giả vờ bình thường mà nói lời tạm biệt với những anh em đã gửi lời chào với mình.
"Huynh đệ đi cẩn thận, Tung Hoành Thiên Hạ chúng ta luôn luôn có chỗ cho ngươi..."
Tuy nói như thế, thế nhưng có ai thích chỗ đó đâu.
Bởi vì nguyên do trái với quy ước, nên mỗi một người chơi rời khỏi hội đều sẽ phải bồi thường tiền vi phạm quy ước cho Yêu Nghiệt Hoành Hành, nhưng khi nhìn thấy chỉ số vàng nhảy lên trong bao tiền, thì Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng chẳng vui nổi một chút nào.
E rằng đây cũng là lần thu tiền khó khăn nhất của Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Hắc Long Vương cũng rất thông minh, biết rõ đạo lý của việc cái này giảm đi, cái kia tăng lên, hơn nữa người chơi Tung Hoành Thiên Hạ đều là công nhân mỏ cũ, cũng là ngựa quen đường cũ với khu vực khai thác mỏ, cho nên người chơi cũ của Tung Hoành Thiên Hạ đều đặc biệt trúng tuyển vào Liên Minh Ám Hắc, thậm chí còn không cần giao phí gia nhập hội nữa.
Từ những ý nghĩa này mà ra, thì có thể nói rằng Tung Hoành Thiên Hạ đã bị Liên Minh Ám Hắc thôn tính, hơn nữa lại còn là một ngụm nuốt trọn, không phí một chút hơi sức nào hết.
Tên cáo già Hắc Long Vương này đa mưu túc trí, quả nhiên là đáng sợ vô cùng, Yêu Nghiệt Hoành Hành thua trong tay Hắc Long Vương quả nhiên cũng không oan uổng một chút nào, Yêu Nghiệt Hoành Hành còn quá trẻ tuổi, nằm ngoài dự liệu của Hắc Long Vương, còn chưa đến một hiệp đã bị quét sạch mất rồi.
Thành Ám Nguyệt.
Trong văn phòng của tổng bộ Liên Minh Ám Hắc, Hắc Long Vương ngồi ở ghế trên, lười biếng nghe báo cáo của thủ hạ, biểu cảm trên gương mặt bình thản vô cùng, nhìn không ra đang vui hay đang giận.
"Đã sắp xếp xong thợ mỏ của Tung Hoành Thiên Hạ chưa?" Nghe xong báo cáo của thủ hạ, Hắc Long Vương gật gật đầu, sau đó thản nhiên hỏi một câu.
"Đã sắp xếp xong rồi ạ!" Thủ hạ cung kính trả lời.
"Không tồi!" Hắc Long Vương nhìn thuộc hạ tán dương một chút, tiếp theo lại hỏi: "Vậy khu vực khai thác mỏ thì sao?"
Thủ hạ liền đáp: "Còn một số nữa dường như đang chờ giá tăng lên, vẫn chưa đàm phán xong."
"Hửm? Tăng giá lên à? Bọn họ nghĩ nhiều quá rồi!"
Hắc Long Vương bình thản nói: "Nói cho mọi người biết, tiếp tục đàm phán, nếu như thực sự không nói chuyện được, vậy thì đừng nói thêm nữa, chúng ta có không ít người, cướp là xong, dù sao thì khu vực khai thác mỏ đó cũng là thứ bọn họ từng chiếm đoạt."
"Đã rõ!" Thủ hạ cúi người một cái thật sâu rồi nói: "Ta sẽ thông truyền chuyện này xuống dưới."
"Có ở đây không?"
Thành Dư Huy, Huyết Sắc Chiến Kỳ lại nhận được tin tức của Ám Vô Thiên Nhật một lần nữa.
Không đợi Huyết Sắc Chiến Kỳ đáp lại, thì Ám Vô Thiên Nhật đã đi thẳng vào vấn đề nói: "Hội trưởng Huyết Sắc, đã cân nhắc chuyện khu vực khai thác mỏ đến đâu rồi?"
"Hừ! Tìm chết mà còn vội vàng như vậy à."
Sau khi Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy tin tức liền hừ lạnh một tiếng, sau đó trả lời: "Gấp như vậy sao? Ta vẫn chưa nghĩ xong..."
"Ha ha!"
Ám Vô Thiên Nhật đáp: "Chưa nghĩ xong à? Hội trưởng Huyết Sắc hẳn đang chờ giá tăng lên đi."
"Ha ha!" Huyết Sắc Chiến Kỳ giả bộ xấu hổ, cười nói: "Ngươi đã nhìn ra cả rồi."
"Hừ!" Ám Vô Thiên Nhật hừ lạnh nói: "Người Trung Quốc các ngươi đều không có bộ dạng này, một cái giá năm trăm nghìn, có bán hay không?"
"Không thương lượng giá cả sao?" Huyết Sắc Chiến Kỳ lại hỏi.
"Thương lượng? Ngươi nghĩ nhiều rồi!"
Ám Vô Thiên Nhật đáp: "Mời ngươi chú ý cách chọn lọc từ ngữ của ngươi, lần này là ta đang thông báo cho ngươi biết! Chứ không phải đang đàm phán với ngươi đâu!"