Trang 826# 2
Chương 1653: Dụ dỗ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hừ..."
Nghe thấy lời nói của Ám Vô Thiên Nhật, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không nhịn được mà mặc niệm nửa phút cho tên tiểu tử này.
Huyết Sắc Chiến Kỳ hoàn toàn hiểu rõ hơn ai hết rằng đám người Toàn Chân Giáo này là loại mặt hàng gì, đám người này vẫn luôn coi trời bằng vung, hơn nữa ăn mềm không ăn cứng, bình tĩnh nói chuyện có lẽ còn cho ngươi một sắc mặt hòa nhã, còn thái độ kiêu ngạo như vậy chẳng phải là muốn chết hay sao...
Suy cho cùng cũng là người trẻ tuổi, không biết nông sâu, trước đây Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng đã từng hỏi Toàn Chân Giáo một câu như vậy đó.
Thế nhưng điều khiến cho Huyết Sắc Chiến Kỳ mở mang tầm mắt chính là, trên mặt mấy người Vương Vũ khi đối diện với sự khiêu khích của Ám Vô Thiên Nhật lại không hề tỏ ra tức giận một chút nào, hơn nữa Vô Kỵ với cái miệng vẫn luôn không buông tha người khác cũng không nổi giận ngay tại chỗ rồi bỏ đi, mà là nhìn Ám Vô Thiên Nhật cười tủm tỉm rồi nói: "Chúng ta chỉ là một công hội nhỏ, không đáng nhắc tới, không biết các hạ ở công hội nào, mà nói chuyện lại lên giọng như vậy?"
"Hừ!"
Ám Vô Thiên Nhật cũng rất thành thật, Vô Kỵ đã nói công hội của mình không đáng nhắc tới, mà tiểu tử này lại tin là thật, nên lập tức nhìn Vô Kỵ khinh thường theo cách tương tự, nói: "Liên Minh Ám Hắc! Đã từng nghe bao giờ chưa?"
"Quen tai! Hình như đã từng nghe qua ở nơi nào đó rồi."
Vô Kỵ vuốt cằm, con mắt đảo lên trên nhìn, một bộ dạng suy tư.
Lúc này, Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng lại gần giới thiệu: "Chính là công hội vừa rồi ta đã nói với ngươi, là công hội đã thâu tóm Tung Hoành Thiên Hạ đó! Hiện tại có thể nói là bang phái mạnh nhất toàn server."
"Ha ha!"
Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ giới thiệu công hội của mình như vậy, Ám Vô Thiên Nhật tương đối hưởng thụ, thỏa mãn gật gật đầu, đồng thời trên mặt còn lộ ra nét cười đắc ý.
"Ồ..."
Nghe Huyết Sắc Chiến Kỳ nói như vậy, Vô Kỵ đột nhiên hít một ngụm khí lạnh một cách khoa trương. vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ám Vô Thiên Nhật rồi nói: "Chính là Liên Minh Ám Hắc đang thu mua khu vực khai thác mỏ đó sao?"
"Ái chà!"
Thấy bộ dạng của Vô Kỵ kinh ngạc như vậy, đầu Huyết Sắc Chiến Kỳ nổi đầy hắc tuyến, âm thầm mắng: "Mẹ nó, rõ ràng ngươi dụ dỗ người ta đến nơi này, lại còn bày ra bộ dáng kinh ngạc nữa chứ, thằng con hoang này không đi diễn kịch thì đúng là lãng phí một nhân tài mà."
"Không sai! Chính là công hội chúng ta!"
Vẻ mặt khoa trương của Vô Kỵ lại một lần nữa khiến Ám Vô Thiên Nhật dễ chịu trong lòng, cực kỳ quyết đoán làm sáng tỏ thân phận của mình.
"Vậy các người bỏ ra bao nhiêu tiền!?" Ám Vô Thiên Nhật vừa dứt lời, thì Vô Kỵ lại lại gần hỏi.
"Ặc..."
Câu hỏi trực tiếp của Vô Kỵ lại khiến Ám Vô Thiên Nhật sửng sốt, có điều biểu hiện vừa rồi của Vô Kỵ đã lưu lại một ấn tượng không tồi trong lòng Ám Vô Thiên Nhật, cho nên cũng không xụ mặt uy hiếp nữa, mà rất bình thản nói: "Năm trăm nghìn!"
"Năm trăm nghìn?" Vô Kỵ giả vờ ngạc nhiên nói: "Rẻ như vậy sao?"
"Đương nhiên!" Vẻ mặt của Ám Vô Thiên Nhật rất kiêu ngạo.
"Vậy chúng ta trả một triệu, khu vực khai thác mỏ này sẽ thuộc về chúng ta, thế nào?" Vô Kỵ quay sang hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ, nói xong, Vô Kỵ liền vung tay, lấy ra một rương châu báu lớn.
Phù phù một tiếng rồi quăng lên bàn.
Kim quang từ rương châu báu lấp lánh, ánh sáng rực rỡ bốn phía, trực tiếp khiến cho Ám Vô Thiên Nhật phải chấn động.
Thiết lập trong "Trọng Sinh", nếu vàng vượt quá một triệu, thì vật chứa sẽ biến thành một rương châu báu lộng lẫy, không phải gì khác, mà chỉ để thể hiện sự quý phái, khiến cho cường hào lại càng có đẳng cấp hơn.
Một triệu vàng cũng không phải là con số nhỏ, người chơi có thể móc ra một triệu vàng ở trong trò chơi có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả Liên Minh Ám Hắc thu mua khu vực khai thác mỏ, cũng đều là vay của hệ thống.
Về phần người chơi bình thường, thậm chí còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, dù sao thì phần lớn người chơi trò chơi đều chỉ là nghề tay trái, tạm thời có thể nuôi dưỡng gia đình mà thôi.
Mà đổi vàng trên bàn thành Nhân Dân Tệ thì cũng phải đến mười triệu, đừng nói là nuôi gia đình, ngay cả nuôi Ngưu thúc cũng vẫn giàu có.
"Chuyện này..."
Nhìn rương báu trên bàn, vẻ mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ khó xử.
Ám Vô Thiên Nhật thì lại ở một bên la lên: “Sao ngươi có thể không hiểu chuyện như vậy hả?"
"Hở?" Vô Kỵ nhíu mày đáp: "Không phải ai có tiền thì người ấy có được khu vực khai thác mỏ này hay sao, cái khác thì ta không có, nhưng ta lại có tiền, hiện tại giá của ta gấp đôi của ngươi, thế nào đây Huyết Sắc lão đại, có phải khu vực khai thác mỏ này nên bán cho ta hay không."
Nói tới đây, Vô Kỵ xoay đầu hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ.
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc!" Huyết Sắc Chiến Kỳ khó xử khoát tay, không biết phải làm sao mới phải.
Ám Vô Thiên Nhật cũng không nhịn được mà lên tiếng phụ họa: "Đây là vấn đề công hội!"
"Vấn đề công hội?" Vô Kỵ lẩm bẩm một câu trong nghi ngờ, tiếp theo lại móc ra hai rương châu báu nữa, ném lên mặt bàn, sau đó hỏi Huyết Sắc Chiến Kỳ: "Lần này đã đủ chưa?"
"Việc này..."
Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn rương châu báu trên bàn, liếm liếm môi, xoay đầu liếc nhìn Ám Vô Thiên Nhật một cái rồi nói: "Ám lão đệ à, ngươi nhìn xem..."
"Ta đệt..."
Ám Vô Thiên Nhật cũng hết chỗ nói nổi, hắn rốt cuộc cũng đã nhìn ra rồi, người trước mặt này chính là một tên làm việc mà không dùng não, cái gì cũng thiếu nhưng lại không thiếu tiền.
Nếu như Vô Kỵ không móc ra nhiều tiền như vậy, thì chắc chắc Ám Vô Thiên Nhật sẽ lại uy hiếp thêm, nhưng khi thấy Vô Kỵ tiện tay lôi ra ba rương châu báu, thì trong lòng Ám Vô Thiên Nhật cũng đã dần thiếu tự tin một chút.
Đây chính là cường hào đó, vì sao lão đại Liên Minh Ám Hắc lại từ xa tới nơi này thu mua khu vực khai thác mỏ? Còn không phải vì muốn kiếm tiền sao? Cho nên người nào cũng có thể đắc tội, chỉ có người có tiền là không thể mà thôi.
Hoặc là nói, tiền chính là thứ vũ khí tốt nhất, lời này không giả dối một chút nào, Ám Vô Thiên Nhật vừa rồi còn ngông cuồng tự cao tự đại, mà lúc này nói chuyện lại có chút ngắc ngứ.
Nói đùa, muốn đắc tội với một thổ hào lớn như vậy, sau này còn kiếm ăn được chắc?
Sửng sốt mất một hồi, Ám Vô Thiên Nhật mới tỉnh táo trở lại, suy nghĩ một lát rồi vẻ mặt lập tức cung kính hỏi: "Bằng hữu, ta biết ngươi rất giàu có, nhưng mà tiền, không nên tiêu như vậy đâu."
"Thật sao?" Vô Kỵ tò mò hỏi: "Vậy ngươi nói xem phải tiêu như thế nào?"
"Rất đơn giản!" Ám Vô Thiên Nhật lừa dối đáp: "Ngươi có thể hợp tác với Liên Minh Ám Hắc chúng ta."
"Dựa vào cái gì?" Vẻ mặt Vô Kỵ không bằng lòng.
Ám Vô Thiên Nhật dương dương tự đắc nói: "Thì dựa vào Ám Vô Thiên Nhật chúng ta có thể dùng năm trăm nghìn thu mua được khu vực khai thác mỏ, mà ngươi lại phải dùng ba triệu mới mua được."
"Ồ..."
Nghe Ám Vô Thiên Nhật nói vậy, Vô Kỵ trầm ngâm một chút rồi nói: "Hình như ngươi nói cũng có chút lí lẽ, chỉ có điều ta được lợi gì?"
"Đương nhiên là có lợi ích rồi!" Ám Vô Thiên Nhật tiếp tục lừa dối: "Kinh doanh một khu vực khai thác mỏ không phải là một công việc không có gì lo lắng, Liên Minh Ám Hắc chúng ta cũng là dân buôn bán, chỉ cần ngươi đồng ý tham gia đầu tư, vậy chúng ta có thể cho ngươi cổ phần, đến lúc đó, chẳng cần ngươi phải làm việc gì hết, ngươi chỉ cần kiếm tiền là được rồi."
Nói đến đây, Ám Vô Thiên Nhật cũng tự dựng thẳng ngón cái với tài ăn nói của chính mình.
Đừng nhìn quy mô của công hội Hắc Long không nhỏ, nhưng mọi người đều biết, Nhật Bản là một tiểu quốc ít dân, tài nguyên còn bị người ta chiếm đoạt chỉ có xuất mà không có nhập, dưới tình huống như vậy, hội Hắc Long cũng chẳng có lương thực dư thừa gì, bằng không cũng sẽ chẳng mạo hiểm tới Trung Quốc chiếm đoạt khu vực khai thác mỏ như vậy.
Hiện tại đừng nhìn bọn họ thu mua được nhiều khu vực khai thác như vậy, nhưng tất cả đều phụ thuộc vào số tiền mà hàng trăm nghìn người chơi của hội Hắc Long vay từ hệ thống, lợi tức của hệ thống rất cao, nếu sinh ý của việc kinh doanh khu vực khai thác mỏ không tốt, thì e rằng kết cục chính là làm thuê không công cho hệ thống, cho nên tìm một kim chủ làm chỗ dựa vững chắc mới là phương pháp đáng tin nhất.