Trang 827# 1
Chương 1654: Đấu pháp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thật dễ nhận thấy, người đang đứng trước mắt Ám Vô Thiên Nhật đây là một người có tiền, nhưng lại là loại người ngốc tiền nhiều, càng quan trọng hơn chính là, người trước mắt này còn muốn kinh doanh khu vực khai thác mỏ...
Tuy nói Liên Minh Ám Hắc thu mua khu vực khai thác mỏ với giá thấp, nhưng cũng không chịu được quá nhiều khu mỏ đâu, ba trăm khu vực khai thác mỏ, mỗi cái năm trăm ngàn, cộng vào cũng là một con số lớn hơn hàng trăm triệu, nếu có thể lừa được người này trả tiền cho vụ thu mua khu vực khai thác mỏ, thì chẳng phải là còn thừa lại một khoản tiền à?
Như vậy, Ám Vô Thiên Nhật cũng được nở mày nở mặt một phen khi đứng trước mặt Hắc Long Vương, từ đó nhân sinh đi đến đỉnh cao cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Về phần cổ phần... biến mẹ nó đi, đến lúc đó chỉ cần khoét tiền, còn chuyện đưa bao nhiêu tiền thì đó không phải vấn đề của Liên Minh Ám Hắc hay sao, mấy người ít ỏi bọn họ, còn dám chiến đấu chống lại hàng triệu người trong Liên Minh Ám Hắc chắc?
"Ngươi nghĩ ta là tên ngốc sao?"
Ai ngờ trong lúc nội tâm của Ám Vô Thiên Nhật đang vang lên tiếng đánh ầm ầm của bàn tính nhỏ, thì lời nói của Vô Kỵ lại giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu Ám Vô Thiên Nhật.
Nhưng không đợi Ám Vô Thiên Nhật giải thích thêm một lần nữa, thì Vô Kỵ lại nói ngay sau đó: "Nhìn bộ dáng không có kiến thức của ngươi, phỏng chừng cũng chỉ là một con cá, chuyện cổ phần còn có thể đến phiên ngươi nói được à."
"Hô..."
Nghe lời này của Vô Kỵ, tâm tình vốn dĩ đang thật lạnh của Ám Vô Thiên Nhật một lần nữa khôi phục lại, ngay cả việc Vô Kỵ châm biếm mình rõ ràng như vậy mà cũng không để ý tới, vội vàng nói: "Chúng ta nói thì không tính, nhưng lão đại của chúng ta nói thì tính."
"Cá mắc câu rồi!"
Lời Ám Vô Thiên Nhật vừa mới nói ra, trong lòng mọi người Toàn Chân Giáo đều chấn động, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng theo bản năng sờ sờ mũi.
Không hổ là Vô Kỵ, phải gọi là người phỏng đoán tâm lý người khác một cách thấu triệt, nói vài ba câu thôi mà đã khiến Ám Vô Thiên Nhật tự mình nhảy vào hố rồi.
Tục ngữ nói rất đúng, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước hết phải bắt vua.
Thân là lão đại của Tung Hoành Thiên Hạ, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng biết rằng sự cố này cũng liên quan một chút đến đến thủ hạ của mình, đầu sỏ gây ra chính là lão đại của Liên Minh Ám Hắc.
So với việc trực tiếp huy động nhân lực, thì phương pháp đơn giản nhất chính là tìm ra lão đại Liên Minh Ám Hắc ở phía sau cánh gà, chỉ cần có thể đoạt được khế ước hợp đồng của mọi người từ trong tay lão đại phía sau màn này, thì Tung Hoành Thiên Hạ có thể trở về trong tay Yêu Nghiệt Hoành Hành một lần nữa.
Sở dĩ Vô Kỵ dẫn Ám Vô Thiên Nhật tới nơi này, sau đó điên cuồng tỏ vẻ giàu có, nguyên nhân chính là vì muốn tiểu tử này đưa mình tới trước mặt lão đại của Liên Minh Ám Hắc, và đúng như dự đoán, con nai ngờ nghệch này mới vài phút đã bị Vô Kỵ lừa mất rồi, hơn nữa điều càng khôi hài hơn chính là, tên này còn tưởng rằng mình đã thành công lừa được Vô Kỵ nữa chứ.
"Lão đại của ngươi? Hắn đang ở đâu? Kêu hắn tới gặp ta đi!" Vô Kỵ đảo mắt nhìn bốn phía sau đó không kiên nhẫn hỏi.
"Ngươi trước tiên cứ từ từ đã, ta sẽ liên lạc với lão đại của chúng ta ngay!"
Ám Vô Thiên Nhật nghe vậy, liền kích động kéo mở thanh bạn tốt, sau khi tìm được Hắc Long Vương, liền gửi một tin qua đó: "Lão đại, có tin tức tốt đây."
Từ trong câu chữ cũng không khó nhìn ra, hiện tại Ám Vô Thiên Nhật đang vui vẻ đến mức nào.
"Tin tức tốt?"
Rất nhanh, Hắc Long Vương gửi tin lại, ngữ khí cực kỳ bình thản trả lời: "Nói đi, tin tức gì tốt."
"Ta gặp được một tên có tiền người Trung Quốc, hắn cũng đang thu mua khu vực khai thác mỏ!" Ám Vô Thiên Nhật đáp.
"Đoạt địa bàn của chúng ta thì tính là tin tốt gì vậy!" Hắc Long Vương khó hiểu.
"Không, không phải như thế!" Ám Vô Thiên Nhật vội vàng luôn mồm giải thích: "Vừa rồi ngay sau khi bị ta biết thuyết phục một phen, thì hắn dự định sẽ hợp tác cùng với Liên Minh Ám Hắc chúng ta."
"Hợp tác với chúng ta? Cách hợp tác thế nào?" Ngữ khí của Hắc Long Vương vẫn lạnh nhạt như cũ, không bởi vì lời nói của Ám Vô Thiên Nhật mà cảm thấy kích động.
"Chính là hắn bỏ tiền, chúng ta cho cổ phần... chính là như vậy."
Ám Vô Thiên Nhật vô cùng đắc ý gửi lí do thoái thoác về việc mình đã lừa được Vô Kỵ cho Hắc Long Vương.
Ám Vô Thiên Nhật vốn tưởng rằng Hắc Long Vương sẽ cảm thấy vui mừng vì sự cơ trí của mình, nhưng tin của Hắc Long Vương gửi về vẫn không lạnh không nhạt như cũ: "Làm việc phải cẩn thận một chút, thời buổi này đâu đâu cũng có kẻ lừa đảo, ngươi có hỏi tên của hắn là gì không?"
"Chuyện này..."
Ám Vô Thiên Nhật sửng sốt một chút rồi hỏi Vô Kỵ: "Không biết đại danh tôn tính của các hạ là gì?"
"Xem tin tức cá nhân của ta, rồi muốn đuổi giết ta đúng không?" Vô Kỵ cười lạnh đáp.
"Không... không phải ý đó!"Ám Vô Thiên Nhật nói: "Chỉ là hỏi một chút thôi mà."
"Phỏng chừng ngươi cũng không dám đâu!" Vô Kỵ bĩu môi đáp: "Ta tên là Vô Kỵ!"
Nói xong, còn gửi một lời mời bạn tốt cho Ám Vô Thiên Nhật.
"Hắn nói hắn tên là Vô Kỵ!"
Sau khi xác nhận không có nhầm lẫn gì xong, Ám Vô Thiên Nhật thuận tay gửi danh thiếp của Vô Kỵ qua.
"Vô Kỵ?" sau khi Hắc Long Vương nhìn danh thiếp của Vô Kỵ đã lưỡng lự một hồi rất lâu rồi mới đáp: "Đây hẳn là hạng người vô danh, mượn cơ hội này cố ý thể hiện trước mặt ngươi đây mà."
Tuy nói đám người Toàn Chân Giáo khiến cho Hắc Long hội lâm vào tình cảnh khốn cùng, còn đánh mất hai chủ thành nữa, nhưng thực ra Hắc Long Vương vẫn không biết ai là người đã khiến mình gặp phải tai họa thảm thương như vậy.
Rốt cuộc là ngôn ngữ bất đồng, Vô Kỵ cũng không có tâm trạng tự mình giới thiệu với lão già kia, cho nên Hắc Long Vương chưa từng nghe nói đến tên của Vô Kỵ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thế nhưng Hắc Long Vương suy cho cùng cũng là một con cáo già, tùy tiện suy đoán một chút, liền đoán được mục đích của Vô Kỵ chính là cố ý tiếp cận Ám Vô Thiên Nhật.
"Cố ý á?" Ám Vô Thiên Nhật nhìn thấy tin liền không khỏi giật mình một cái, cuống quýt trả lời tin nhắn: "Lẽ nào có bẫy?"
"Chắc là không có!"
Hắc Long Vương đáp: "Chỉ là người làm ăn mà thôi, để ngươi đi cầu hắn, hắn mới có thể chiếm thế chủ động, như vậy mới có thể bàn chuyện điều kiện tốt hơn, còn nếu như hắn tới cầu chúng ta, thì chẳng phải là rơi vào thế bị động à?"
"Oa... quả nhiên đủ âm hiểm." Vẻ mặt Ám Vô Thiên Nhật mù mờ.
Thân là một người tương đối ngay thẳng, thực tình không hiểu nổi sự vòng vo của lão cáo già Hắc Long Vương này.
Khi Ám Vô Thiên Nhật còn đang mơ hồ, thì Hắc Long Vương lại nói tiếp: "Không tin thì ngươi nhìn xem, đợi chút nữa hắn chắc chắn sẽ yêu cầu vô lý muốn ta đi gặp hắn!"
Quả nhiên, Hắc Long Vương vừa mới gửi tin tức ở bên này, thì đã nghe Vô Kỵ nói: "Ngươi và ông chủ nói chuyện thế nào rồi? Bao giờ thì hắn tới, ta cũng rất bận rộn nha."
"Lão đại quả nhiên liệu sự như thần!"
Thấy phản ứng của Vô Kỵ giống như đúc với lời Hắc Long Vương đã nói, Ám Vô Thiên Nhật bội phục đến mức phải gọi là đầu rạp xuống đất.
"Hừ!"
Nhìn thấy tin tức của Ám Vô Thiên Nhật, Hắc Long Vương hừ lạnh một tiếng đáp: "Chiêu thức này của hắn chơi với ta vẫn còn non nớt lắm, nói với bọn họ muốn bàn chuyện làm ăn thì tới gặp ta, ta cũng rất bận! Hắn chắc chắn sẽ tới."
"Được!"
Ám Vô Thiên Nhật cực kỳ khéo léo truyền đạt lời nói của Hắc Long Vương tới Vô Kỵ.
Vẫn như cũ giống như Hắc Long Vương đã đoán trước, nghe được câu trả lời của Ám Vô Thiên Nhật, sắc mặt Vô Kỵ hơi đổi, sau khi suy tư mất một lúc lâu, vẻ mặt liền không bằng lòng hỏi Ám Vô Thiên Nhật: "Được rồi, hắn ở nơi nào?"
"Thành Ám Nguyệt! Sau khi chúng ta xong việc ở thành Dư Huy, thì ta sẽ đưa các người tới đó!"
Thấy bộ dạng này của Vô Kỵ, trên mặt Ám Vô Thiên Nhật lộ ra một nét cười không dễ phát hiện được, rõ ràng là đang nói, tiểu hồ ly chung quy vẫn chỉ là tiểu hồ ly, so với cáo già vẫn còn kém xa.
Trong kênh của Toàn Chân Giáo, đám người Toàn Chân Giáo lại đang náo động một trận.
"Ta đệt! Lão cẩu Vô Kỵ, không phải ngươi nói con cáo già Hắc Long Vương đó không dễ mắc lừa sao? Sao lại muốn gặp chúng ta dễ dàng như vậy?"
"Khà khà!" Vô Kỵ cười khà khà nói: "Ta đã từng đấu với hắn rồi, lão cáo già này vẫn không khá hơn được."