Trang 827# 2
Chương 1655: Dẫn sói vào nhà
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vô Kỵ đã sắp xếp xong bên Huyết Sắc Chiến Kỳ, việc thu mua khu vực khai thác mỏ tất nhiên không phải là chuyện ngoài ý muốn gì hết, một tay giao tiền, một tay rút binh, chỉ trong vài phút mà khu vực khai thác mỏ trong tay Huyết Sắc Chiến Kỳ đã bị người chơi Liên Minh Ám Hắc chiếm đóng.
Sau khi làm xong xuôi chuyện này, Ám Vô Thiên Nhật cũng không dừng lại nghỉ ngơi, mà trực tiếp mang theo người Toàn Chân Giáo rời khỏi quán rượu thành Dư Huy.
Thành Ám Nguyệt thuộc địa bàn của hội Hắc Long, cách thành Dư Huy tương đối xa.
Chỉ có điều Ám Vô Thiên Nhật lại kéo một vị kim chủ tới cho Liên Minh Ám Hắc, tuy Hắc Long Vương bày ra đủ dáng vẻ kiêu ngạo muốn người Toàn Chân Giáo tới gặp hắn, nhưng suy cho cùng vẫn là bàn chuyện làm ăn, khí thế áp đảo đối phương thì còn được, nhưng lại không thể không tiếp đón đối phương chu đáo.
Bằng không Vô Kỵ là một người chỉ mới vung tay một cái đã có ba triệu vàng, khiến cho chiếc khinh khí cầu cho phép người ta ngồi trong vài giờ lộ rõ vẻ nhỏ nhắn.
Ám Vô Thiên Nhật rõ ràng đã khẽ cắn môi khi đi mua mấy quyển trục ở khu vực bán đấu giá, lam quang chợt lóe, nhóm người Toàn Chân Giáo dưới sự dẫn dắt của Ám Vô Thiên Nhật đã tới thành Ám Nguyệt.
Làm công ở trong trò chơi "Trọng Sinh" này tương đối cầu kỳ, ba trăm thành chính của đại lục Dũng Giả có thể nói là mỗi nơi có một nét đặc sắc riêng, căn bản không có tình cảnh lặp lại, nhưng mà thành Ám Nguyệt này nhìn qua lại tương tự thành Dư Huy đến bảy, tám phần.
Khác biệt lớn nhất chính là, mặt trời chiều của thành Dư Huy treo ở chân trời, còn treo ở chân trời của thành Ám Nguyệt lại là một vầng trăng sáng, dưới sự so sánh, thành Ám Nguyệt với tư cách là thành chính của hội Hắc Long, vốn nên tà ác mới phải, nhưng lại cứ cố tình có vài phần tình thơ ý họa.
Dù sao nhìn thấy ánh trăng mà không phải nhớ quê hương thì chính là tư tình, còn nhìn thấy mặt trời chiều... ngoài cái đám chó hoang Toàn Chân Giáo với tình yêu xế bóng ra thì cũng chẳng nghĩ ra nổi thứ gì tốt đẹp.
Cơ mà mọi người cũng không phải tới nơi này để thưởng thức phong cảnh, làm chính sự mới là ưu tiên hàng đầu.
Sau khi thổn thức một lát, đoàn người Toàn Chân Giáo đi theo Ám Vô Thiên Nhật bảy rẽ tám ngoặt, rồi quẹo tới trước cửa một quán rượu.
Nhìn thấy quán rượu, Vô Kỵ không khỏi mỉm cười.
Quả nhiên, làm việc với người thông minh cho dù là địch hay bạn, thì đều có thể khiến cho mình có được một loại cảm giác thoải mái.
Thế giới trong trò chơi và trong hiện thực khác nhau rất lớn, bất luận là mai phục hay là đánh lén thì đều thuận tiện hơn không biết bao nhiêu lần so với thế giới trong hiện thực, cho nên nhiều lúc ngoài những loại giao dịch không thể cho ai biết ra, thì mọi người đều tìm một nơi không liên quan gì để đàm phán, quán rượu chính là một nơi bình thường nhất.
Không thể không nói, tuy lão cáo già Hắc Long Vương này không phải là người chơi Trung Quốc, nhưng vẫn còn rất hiểu chuyện, nhóm người Toàn Chân Giáo từ xa đi tới, hắn cũng không vô lý đến mức để người Toàn Chân Giáo đi tới trụ sở công hội của bọn họ để bàn chuyện làm ăn.
Đương nhiên, cho dù Hắc Long Vương có thật sự yêu cầu Toàn Chân Giáo đi tới trụ sở của Liên Minh Ám Hắc, thì Vô Kỵ cũng sẽ không đi, khẳng định sẽ đưa ra ý kiến của chính mình.
Dù sao đám người Toàn Chân Giáo đến đây cũng không có ý định gì tốt đẹp, làm việc ở trong địa bàn dưới quyền hạn của người khác quả thật có một chút bất tiện.
Ngay khi Vô Kỵ còn đang xúc động, thì Ám Vô Thiên Nhật đã đẩy cửa quán rượu, chỉ vào bên trong rồi kính cẩn nói: "Vô Kỹ lão đại, mời!"
"Ừm!"
Đám người Toàn Chân Giáo gật gật đầu, giống như chờ được quăng hai năm tám vạn vậy, ngửa đầu bước vào trong quán rượu.
Bên trong quán rượu, Hắc Long Vương đã làm xong công tác giải phóng mặt bằng, lúc này đang ngồi ở vị trí trung tâm quán rượu với bộ dáng giáo phụ của một hắc bang.
Ở bên cạnh Hắc Long Vương, là vài người chơi tác gia với võ trang hạng nặng.
Vẻ mặt của những người chơi này rất nghiêm túc, không nói một lời nào, không khó để nhìn ra quầng sáng của trang bị đang tản ra trên thân đám người này, đây chính là một nhóm cao thủ không hề yếu kém.
Đoàn người Toàn Chân Giáo cũng chẳng khách sáo, đi tới trước bàn Hắc Long Vương, kéo chỗ ngồi rồi ào ào ngồi xuống, người chơi dưới tay Hắc Long Vương nhìn mà chấn động, tuy Hắc Long Vương cũng kinh ngạc một chút, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn luôn luôn nguôi giận mà không nói một lời nào,
Cái tên kiêu ngạo này, đây mẹ nó là nơi nào, là nơi ai cũng có thể ngồi vào được hay sao?
Lúc này, Ám Vô Thiên Nhật vội vã chỉ vào Vô Kỵ dẫn đầu rồi giới thiệu với Hắc Long Vương: "Lão đại, người này chính là người giàu có mà ta đã nói, Vô Kỵ!"
"Ngươi chính là Vô Kỵ?"
Hắc Long Vương nghe vậy, liền liếc mắt đánh giá Vô Kỵ từ trên xuống dưới một chút rồi nói: "Sao ta lại cảm thấy mặt ngươi có hơi quen quen nhỉ?"
Cũng không phải quen mặt thôi đâu, lần trước Hắc Long Vương bị Vô Kỵ sắp đặt một đường, hai người còn từng gặp mặt một lần, tuy sự tình đã qua lâu rồi, ấn tượng của Hắc Long Vương về Vô Kỵ cũng đã phai nhạt dần, nhưng nhìn thấy gương mặt này lại vẫn có một chút ảnh hưởng.
"Hắn nói hắn nhận ra ngươi, thấy ngươi có chút quen mặt!" Bao Tam bình tĩnh ở một bên phiên dịch.
"Quen mặt là đúng rồi!" Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Thật sợ ngươi bị đánh mà còn không nhớ ra đã bị ai đánh nữa cơ. "
"Ngươi là!!???"
Nghe được lời nói của Vô Kỵ, trong lòng Hắc Long Vương bỗng dưng cả kinh, trong mắt chảy ra thần sắc kinh ngạc.
"Chúng ta đã từng gặp nhau ở Yamatai!" Vô Kỵ thản nhiên nói.
"Là ngươi!!"
Yamatai bị Toàn Chân Giáo cướp mất cũng chỉ là chuyện của hai tháng trước đây, lời Vô Kỵ vừa nói ra, khiến cho Hắc Long Vương lập tức đã nhớ ra người trước mắt này rốt cuộc là ai.
Nhìn sang bên cạnh, đúng như dự đoán, rất dễ nhận ra Võ sư cao lớn khôi ngô bên cạnh Vô Kỵ.
Suy cho cùng cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, tuy Hắc Long Vương cảm thấy hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, mặt không chút thay đổi hỏi: "Là ngươi à, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Rầm!!"
Hắc Long Vương vừa dứt lời, thì lão Vương lại đột nhiên đứng dậy, nắm băng ghế phía sau vung một cái, nện mạnh lên đầu một người chơi Liên Minh Ám Hắc ở bên cạnh, người chơi kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi trực tiếp bị đánh lên bàn.
"Hít!!!"
Lão Vương vừa ra tay, đã làm cho Hắc Long Vương vốn đang bình tĩnh lại trở nên cực kỳ sợ hãi, không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, những người khác bên bàn cũng đều bị một băng ghế bất thình lình phi tới này dọa sợ tới mức cả người run run.
"Ha ha!"
Thấy nhóm người Liên Minh Ám Hắc bị làm cho kinh sợ, Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói: "Đương nhiên là có chuyện rồi, Vương đại gia ta muốn nói chuyện với các ngươi đấy."
Nói xong, Vô Kỵ liếc mắt nhìn Lão Vương một cái.
"Ầm!"
Lão Vương thuận tay lôi trường đao ra, một đao chém cái bàn thành hai nửa, sau đó hung tợn nói: "Lão tử tới nơi này không vì chuyện gì khác, chính là muốn dạy đám chó Nhật các người một bài học, bài khóa cũng dễ hiểu thôi, tám chữ, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền!"
Nói xong, Lão Vương vung trường đao lên, chỉ về phía Hắc Long Vương rồi nói: "Ngươi, muốn chết thế nào!"
Hắc Long Vương kinh hãi hỏi: "Chúng ta không thù không oán, lời này của các hạ là có ý gì?"
"Không thù không oán à?"
Lão Vương chỉ vào Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Ngươi không nhận ra ta, lẽ nào lại không nhận ra hắn? Gọi Quân Lâm Thiên Hạ tới đây, xem thử xem đây là ai!"
"Chuyện này..."
Hắc Long Vương nhìn một chút rồi lại nhìn Vương Vũ, vẻ mặt nghi hoặc.
Lúc này, một người chơi trong Liên Minh Ám Hắc nhỏ giọng nói: "Lão đại, người này hình như là Yêu Nghiệt Hoành Hành!!"
"Yêu Nghiệt Hoành Hành!!"
Hắc Long Vương nghe vậy lại sửng sốt, không thể tưởng tượng được mà liếc mắt đánh giá Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Ngươi... ngươi chính là Yêu Nghiệt Hoành Hành sao?"
"Không sai!" Yêu Nghiệt Hoành Hành gật đầu đáp: "Chính là ta, ngươi hẳn phải biết mục đích chúng ta đến đây là gì rồi chứ."
"Đệt!!"
Thấy những người mình mang tới này lại đột nhiên làm khó dễ Hắc Long Vương, nước mắt của Ám Vô Thiên Nhật đều chảy nhanh xuống...