Trang 828# 1
Chương 1656: Hắc Long Vương làm việc cẩn thận chặt chẽ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ban đầu, Ám Vô Thiên Nhật còn tưởng rằng mình đã mang một kim chủ tới đây, từ nay về sau bản thân có thể một bước lên mây, đi tới đỉnh cao của đời người, ai mà nghĩ được hóa ra mình lại dẫn sói vào nhà, mang Yêu Nghiệt Hoành Hành tới đây...
Mẹ nó, không làm tốt thì sẽ ảnh hưởng tới tương lai.
Nhưng mà điều khiến cho Ám Vô Thiên Nhật thấy kỳ quái, chính là sau khi Yêu Nghiệt Hoành Hành tiết lộ thân phận xong thì Hắc Long Vương cũng chẳng bối rối một chút nào, ngược lại còn bình tĩnh hơn vừa rồi không ít nữa.
Dù sao thì không biết mới là điều sợ hãi nhất.
Cái đám người Toàn Chân Giáo này đã từng hãm hại Hắc Long Vương, Hắc Long Vương lại suy xét không ra mục đích tới đây của nhóm Vô Kỵ nên không tránh khỏi có một chút tâm hoảng ý loạn.
Thế nhưng Yêu Nghiệt Hoành Hành tìm Hắc Long Vương lại chỉ có đúng một việc, đó chính là vì khu vực khai thác mỏ mà tới.
Đã biết được mục đích của nhóm người Toàn Chân Giáo, sự hoàng loạn trong lòng của Hắc Long Vương ngược lại biến thành hư không.
"Thì ra là ngươi à!"
Hắc Long Vương đánh giá người trẻ tuổi có bộ dáng cực kỳ tương tự với Vương Vũ này từ trên xuống dưới một lượt, chỉ cười nhạt nói: "Người trẻ tuổi, chúng ta đều là người làm ăn, sẵn sàng đánh bạc thì sẵn sàng chịu thua, có hiểu không? Bạo lực không giải quyết được vấn đề gì hết."
Hắc Long Vương bất kể ở trong hay ngoài trò chơi, đều có ba người, cho nên thủ đoạn làm việc cũng cực kỳ thương nghiệp hóa, tuy là ở trong trò chơi, nhưng loại việc dùng bạo lực để tranh đoạt địa bàn này ở trong mắt Hắc Long Vương lại cực kỳ ấu trĩ thấp kém, huống chi hiện tại Yêu Nghiệt Hoành Hành lại tìm tới cửa sách nhiễu người khác, lại càng thấp kém trong thấp kém.
"Không không không!"
Không đợi Yêu Nghiệt Hoành Hành lên tiếng, thì Vương Vũ vẫn luôn im lặng ở một bên lại đột nhiên khoát tay nói: "Tuy bạo lực không giải quyết được vấn đề, nhưng lại có giải quyết được người có vấn đề, ví dụ như ngươi!"
"Hả?"
Hắc Long Vương nghe vậy liền nhíu mày, liếc Vương Vũ một cái rồi đáp: "Ta biết các hạ rất lợi hại, nhưng ngươi có thể giết được ta sao?"
"Rầm!"
Cùng với lời Hắc Long Vương vừa nói ra, thì người chơi bên cạnh Hắc Long Vương cũng đồng thời đứng dậy, lôi vũ khí ra bảo vệ ở phía trước Hắc Long Vương.
Cùng lúc đó, bạch quang bên trong quán rượu chợt lóe, một đám người chơi mặc áo giáp màu đen chui ra, lập tức bao vây chặt chẽ đoàn người Toàn Chân Giáo.
"Ha ha!"
Vô Kỵ thấy vậy, không nhịn được liền trào phúng: "Ô kìa ô kìa, Hắc lão đại quả nhiên là người có bản lĩnh, đi bàn chuyện làm ăn cũng không quên mang theo nhiều vệ sĩ như vậy."
"Không có biện pháp!" Hắc Long Vương cười, vẫy vẫy tay nói: "Người tại giang hồ thân bất do kỷ mà, huống chi còn ở trên địa bàn của nhà mình nữa."
"Không đúng!"
Vương Vũ lại phủ định đáp: "Nơi này cũng không phải là địa bàn của người Nhật các ngươi, còn nữa, ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay, vài con cá này cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi."
"Đệt!!"
Hắc Long Vương không hiểu quốc ngữ nên cần phải có phiên dịch, nhưng những người bên cạnh hắn lại đều hiểu quốc ngữ.
Nghe được lời Vương Vũ nói, một đám người đồng loạt nhốn nháo cả lên.
Mẹ nó, cái gì gọi là không coi ai ra gì? Cái gì gọi là hung hăng càn quấy? Đều đã được Vương Vũ giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.
Đám người này không ngại đường xá xa xôi cùng Hắc Long Vương tới Trung Quốc chiếm đoạt địa bàn, rất dễ nhận thấy không có ai là tay mơ hết.
Hội Hắc Long là bang hội lớn nhất ở Nhật Bản, đám người này ngày thường cũng là loại hàng tự cao tự đại, không coi ai ra gì, lúc này lại bị một Võ sư coi như không có gì, thế này làm sao mà chịu được chứ.
Căn bản không cần Hắc Long Vương hạ lệnh, thì một Chiến sĩ bên cạnh Hắc Long Vương không nói hai lời, đã quơ lấy đại kiếm chém về phía Vương Vũ.
"Không biết sống chết!"
Thấy Chiến sĩ kia nhằm thẳng về phía Vương Vũ, mọi người trong Toàn Chân Giáo phải gọi là không đành lòng nhìn thẳng.
Người chơi Toàn Chân Giáo đang ngồi mang theo cả Lão Vương thì tổng cộng là mười ba người tất cả, ngươi mẹ nó đánh ai không đánh, lại cứ cố tình chọn tên khó đối phó nhất.
Suy cho cùng cũng là người Nhật, làm việc rất ngay thẳng.
Đối mặt với người chơi Nhật Bản đang nhào tới, Vương Vũ cũng không nhân nhượng, chỉ thấy không trốn không tránh, trong nháy mắt người chơi kia chém tới mình, thì tay trái đột nhiên duỗi mạnh về phía trước.
"Pặc!"
Không nghiêng không lệch, đầu ngón tay của Vương Vũ phát sau mà đến trước đâm vào cổ tay cầm kiếm của Chiến sĩ nọ.
Thủ pháp của Vương Vũ sao mà xảo quyệt, một cái đâm này trúng ngay mạch môn của Chiến sĩ.
Tuy nói trong "Trọng Sinh" không có cảm giác đau đớn, nhưng lại có phản xạ có điều kiện, Chiến sĩ Nhật Bản không tự chủ được mà buông lỏng tay, trường kiếm trong tay rơi ngay xuống đất.
Vương Vũ nhanh tay nhanh mắt, tay phải một kích chụp lấy.
"Đùng!"
Trường kiếm vô cùng tinh chuẩn đâm vào yết hầu của Chiến sĩ Nhật Bản.
-24500
Một sát thương cực lớn bay lên, Chiến sĩ Nhật Bản đó từ trần ngay tại chỗ, hóa thành một đường bạch quang.
Cảnh tượng vừa chuyển, Chiến sĩ xui xẻo đó ngây ngốc xuất hiện trong điểm sống lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mờ mịt nhìn về phía quán rượu.
Rất hiển nhiên, người động thủ trước là hắn, lấy đao ra cũng là hắn, vậy có thể định tính là một sự kiện tự sát.
"Muốn chết!!"
Thấy Vương Vũ bị vây quanh mà còn dám đánh trả, người chơi Liên Minh Ám Hắc đồng thời sửng sốt, lúc này, tất cả người Toàn Chân Giáo đều vây hết lại đây.
Tuy quán rượu ở thành Ám Nguyệt không tính là quá lớn, nhưng chắc chắn cũng không hề nhỏ, trừ nhóm người Toàn Chân Giáo ra, thì hệ thống người chơi Liên Minh Ám Hắc cũng có hơn một trăm người, nhưng lại không quá đông đúc khi ở trong quán rượu này.
Hắc Long Vương là một người làm việc chặt chẽ, đã sớm ý thức được điểm này khi cho thủ hạ mai phục, cho nên trước khi nhóm người Vương Vũ tiến vào quán rượu, thì Hắc Long Vương cũng đã cho người chuyển bàn ghế trong quán rượu tới trong góc phòng.
Lúc này chúng người chơi Liên Minh Ám Hắc không có chút chướng ngại vật nào mà vọt tới trước mặt nhóm người Toàn Chân Giáo.
"Rầm!"
Nhìn thấy địch nhân từ bốn phương xông tới, Vô Kỵ bình tĩnh búng ngón tay: "Giết sạch!"
"Được!"
Minh Đô liếm liếm môi, rút ra một cây pháp trường với hào quang bắn ra bốn phía, toàn thân pháp trượng kia màu đỏ đậm, giống như có ngọn lửa vây quanh, trên đỉnh của đôi cánh còn có lôi quang màu xanh mờ ảo.
"Địa Ngục Liệt Diễm - Xung Kích!!"
Sau khi rút pháp trượng ra, Minh Đô quay đầu chỉ về phía sau, một ngọn lửa màu đen với bề rộng chừng hai mét phát ra song song với mặt đất, thẳng tắp bay về phía sau.
Địa Ngục Liệt Diễm, là đại chiêu cuối cùng mà Minh Đô vừa mới làm nhiệm vụ đã học được, mặc dù diện tích che phủ không so được với loại kỹ năng có quy mô aoe lớn như Lôi Vân Phong Bạo, nhưng sát thương rất cao, chắc chắn là mạnh nhất trong số những ma pháp của Minh Đô, thậm chí ngay cả loại ma pháp đơn thể mạnh mẽ như Bạo Lôi Thuật, cũng đều kém hơn không ít.
Dưới việc quyền trượng Chu Tước được thêm vào, độ sát thương của ma pháp hệ hỏa diễm lại tăng thêm một bậc nữa, mặc dù phía sau nhóm người Toàn Chân Giáo đều là nghề nghiệp cận chiến với áo giáo hạng nặng trên người, nhưng chịu một đòn này của Minh Đô, thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
"Xoạt!!"
Chỉ thấy một ánh lửa màu đen xẹt qua, ngay sau đó chính là tầng tầng lớp lớp bạch quang, phía sau đoàn người Toàn Chân Giáo đã bị Minh Đô trực tiếp dọn một khoảng trống.
"Lui về phía sau!!"
Cùng lúc đó, Vô Kỵ lại ra lệnh một tiếng.
Doãn Lão Nhị giơ ngang tấm chắn chắn trước mặt người Toàn Chân Giáo, Xuân Tường vung pháp trượng lên, mười tiểu quỷ đứng thành hai hàng ở khoảng đất trống Minh Đô đã dọn, ngăn cản một đường cho người Toàn Chân Giáo.
Những người khác không hẹn mà cùng lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách tường quán rượu, lúc này, Xuân Tường đập pháp trượng lên mặt đất, mười tiểu quỷ cực kỳ nghe lời đến bảo vệ người Toàn Chân Giáo.
Vốn dĩ là người chơi Liên Minh Ám Hắc bao vây bốn mặt, nhưng lại bị đoàn người Toàn Chân Giáo nhẹ nhàng đột phá vòng vây.