Trang 828# 2
Chương 1657: Lão Lý bay đi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ơ?"
Ở trong giới trò chơi trực tuyến, người chơi Trung Quốc vẫn luôn cực kỳ mạnh mẽ, Hắc Long Vương đã từng chịu thiệt ở phương diện này, cho nên lần này tới Trung Quốc làm việc, Hắc Long Vương cực kỳ có khả năng dự đoán mà mang theo một đội cao thủ mạnh nhất trong Hội Hắc Long.
Thế nhưng nhìn thấy nhóm người Toàn Chân Giáo hung hãn như thế, mặc dù Hắc Long Vương đã sớm chuẩn bị trước, lại vẫn có hơi sửng sốt một chút, lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Có điều, suy cho cùng thì Hắc Long Vương cũng là một con cáo già cùng cỡ với Vô Kỵ, dưới tình huống này mà vẫn giữ được sự bình tĩnh như cũ, thấy đoàn người Toàn Chân Giáo mở rộng đội hình dựa vào vách tường, lúc này liền hạ lệnh cho người chơi thuộc hạ: "Ngăn trở bọn họ!"
Đúng vậy, chính là ngăn trở bọn họ, xem ra Hắc Long Vương đối với thực lực chẳng ra làm sao của bản thân thì ánh mắt vẫn cực kỳ cay độc, chẳng qua mới giao thủ một hiệp, mà Hắc Long Vương đã có thể nhìn ra có nhiều hơn một sự chênh lệch về cấp độ giữa những thuộc hạ đang giúp đỡ mình và các cao thủ lão làng của Toàn Chân Giáo.
Thực ra ngẫm lại cũng đúng thôi, phần lớn người chơi thủ hạ của Hắc Long Vương đều xuất thân là người chơi trò chơi offline, trình độ thao tác hiển nhiên không kém, nhưng đã có thói quen tác chiến đơn độc, có ý thức chủ nghĩa anh hùng cá nhân rất nghiêm trọng, cho dù máy chủ trò chơi đã mở lâu như vậy rồi, nhưng sự phối hợp lẫn nhau giữa họ cũng chỉ có thuần thục mà thôi.
Bắt nạt người chơi bình thường thì đủ, nhưng để so sánh với nhóm cao thủ đỉnh cấp có bản năng phối hợp tập thể như đoàn người Toàn Chân Giáo, thì trình độ suy cho cùng vẫn còn kém rất nhiều.
Sau khi hạ chỉ thị xong, Hắc Long Vương lùi về sau hai bước, đẩy một đám người chơi Liên Minh phía sau lên, không một chút do dự liền xoay người chạy ra ngoài cửa quán rượu.
Hắc Long Vương tất nhiên cũng hiểu được đạo lý bắt kẻ trộm trước hết phải bắt được vua, cũng biết được nhóm người Toàn Chân Giáo muốn làm gì, lúc này, việc quan trọng nhất, chính là bo bo giữ mình.
Đương nhiên, Hắc Long Vương gian xảo, mà Vô Kỵ cũng không kém một chút nào, nhìn thấy những người chơi Liên Minh Ám Hắc chặn tầm nhìn của mấy người thì cũng đoán được suy nghĩ cẩn thận của Hắc Long Vương, lúc này liền kêu lên: "Hắc Long Vương muốn chạy! Mau tìm hắn về!"
Nhưng vào lúc này, người chơi Liên Minh Ám Hắc cũng đã bao vây lại đây, lần thứ hai vây kín người Toàn Chân Giáo, hơn nữa còn phát ra một trận công kích.
Mũi tên ma pháp, trường kiếm, đều đập hết lên người Toàn Chân Giáo.
"Tất cả đều trốn ra đằng sau ta!!"
Doãn Lão Nhị ở hàng trước thấy thế liền hét lớn một tiếng, chỉ thấy một tia sáng đỏ lóe lên trên người, thân hình đột nhiên tăng vọt mấy lần, giống như ăn phải thuốc trợ sản mà trực tiếp biến thành một người khổng lổ cao năm mét, rộng hơn hai mét, tấm khiên thiên thần trong tay Doãn Lão Nhị cũng trở thành cùng kích thước với cửa thành.
Cự Nhân Chi Khu!!
Đại chiêu của Chiến sĩ khiên thuẫn cấp 60, sau khi thi triển có thể biến thân trong nháy mắt, không chỉ hình thể lớn gấp đôi, mà sức mạnh, phòng ngự, lượng máu, cũng tăng gấp đôi theo, là đại chiêu có tính biểu tượng của Chiến sĩ khiên thuẫn.
Càng khủng khiếp hơn chính là, trang bị trên người Doãn Lão Nhị có thêm Cự Nhân Chi Khu bổ trợ, cho dù Chiến sĩ khiên thuẫn bình thường có biến lớn, nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể biến thành thân cao khoảng 3 mét, Doãn Lão Nhị dưới sự bổ trợ của trang bị, rõ ràng đã mạnh hơn gần gấp đôi so với người chơi bình thường, nếu không phải quán rượu này có phong cách kiến trúc Tây Âu, lấy hùng vĩ làm chủ, thì e rằng sau khi Doãn Lão Nhị biến thành người khổng lồ xong, thì đầu nhất định sẽ đụng vào trần nhà trước tiên.
"Rầm!"
Sau khi biến hóa xong, Doãn Lão Nhị giữ ngang chiếc khiên khổng lồ trong tay rồi nghiêng người đi về phía trước, ngay sau đó, Doãn Lão Nhị giẫm mạnh một bước về phía trước.
"Đùng!"
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ quán rượu đều cảm nhận được sự lay động.
"Đùng đùng đùng đùng!"
Sau một trận thanh âm hỗn độn, tất cả các công kích đều rơi hết lên tấm khiên của Doãn Lão Nhị. do vừa rồi bị Minh Đô thanh lọc một trận xong, nên người chơi Liên Minh Ám Hắc hiện tại chỉ còn lại bảy, tám mươi người mà thôi, một trận công kích đập lên trên tấm khiên đã biến không lổ của Doãn Lão Nhị, căn bản không đau không ngứa.
"Cháu trai!"
Cùng lúc dó, Doãn Lão Nhị giơ ngón tay giữa lên, sử dụng kỹ năng Trào Phúng.
"Phần phật!"
Cự Nhân Chi Khu, không chỉ khiến cơ thể của Doãn Lão Nhị trở nên to hơn, mà phạm vi công kích của kỹ năng cũng tăng lên không ít.
Ban đầu phạm vi của kỹ năng Trào Phúng chỉ chưa đầy hai mét, thế nhưng dưới sự bổ trợ của Cự Nhân Chi Khu, lấy Doãn Lão Nhị làm trung tâm, người chơi trong vòng bán kính sáu mét đều dính Trào Phúng, lập tức không tự chủ được mà bị hút lên người Doãn Lão Nhị.
Đến lúc đó, trận sóng ma pháp thứ hai của Minh Đô cũng đã hạ xuống, trong cùng một lúc sét trên bầu trời, mặt đất bốc hỏa, Doãn Lão Nhị giống như chiến thần đứng ở trung gian ma pháp của Minh Đô, bên người nổi lên từng chùm bạch quang, bạch quang chiếu lên gương mặt của Doãn Lão Nhị, khí thế lại càng thêm kinh người.
Một trận phối hợp, người chơi Liên Minh Ám Hắc ở bên trong quán rượu gần như bị diệt cả đoàn, chỉ còn sót lại vài nghề nghiệp tầm xa thưa thớt.
Tuy nhiên, không đợi bọn họ từ trong kinh hãi khi thấy đồng bạn cùng đoàn bị diệt bình tĩnh trở lại, thì đột nhiên không khí bị bóp méo một trận, hai người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư đã xuất hiện phía sau mấy người, chỉ thấy hai người xách ngược đoản kiếm, một đường chạy một đường chém, giống như thu hoạch, sắp xếp thỏa đáng vài kẻ may mắn còn sót lại ở hàng phía sau.
Về phần ông trùm Hắc Long Vương, cũng thừa dịp Toàn Chân Giáo đang tàn sát anh em của mình mà lén lút chui ra ngoài quán rượu.
Hắc Long Vương là lão đại phía sau rèm của Liên Minh Ám Hắc, đám người Toàn Chân Giáo cũng không phải vì đám đàn em này mà tới, sau khi thanh lý xong người chơi Liên Minh Ám Hắc, mọi người cũng theo sát sau đó, chạy ra khỏi quán rượu.
Thế nhưng sau khi lao ra khỏi quán rươu, thì người Toàn Chân Giáo liền trợn tròn mắt.
Vào giờ phút này, không biết từ khi nào mà người chơi Liên Minh Ám Hắc đã đứng đầy bên ngoài quán rượu rồi.
Thành Ám Nguyệt là sào huyệt của Liên Minh Ám Hắc, người chơi ở đây đương nhiên là làm quan ăn lộc vua, khi Liên Minh Ám Hắc kêu gọi công nhân, cũng là đội ngũ đầu tiên gia nhập công hội.
Hắc Long Vương là người chú ý cẩn thận cỡ nào, sở dĩ để nhóm người Vương Vũ tới thành Ám Nguyệt thương lượng, thì lão già này đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị rồi, người chơi Liên Minh Ám Hắc giữ nguyện trạng thái đợi mệnh bất cứ lúc nào.
Vừa nghe nói bên trong quán rượu có đánh nhau, tất cả người chơi đều buông công việc trong tay ngay lập tức, tới bao vây quán rượu tầng tầng lớp lớp.
Hiện giờ, cả con đường đều là người chơi Liên Minh Ám Hắc, hơn nữa còn có không ít người chơi từ bốn phương tám hướng tuôn về phía quán rượu.
Dù sao cũng là một lão đại mới của một công hội mới, ai lại không muốn thể hiện bản thân, Toàn Chân Giáo chính là đầu danh trạng của mọi người...
Trong số những người chơi Liên Minh Ám Hắc trên đường thì có một nửa là người chơi cũ của Tung Hoành Thiên Hạ, nhưng những người chơi này lại không có một chút suy nghĩ kiêng dè ông chủ cũ.
Suy cho cùng thì đối với những người chơi xa xôi bọn họ mà nói, thì Yêu Nghiệt Hoành Hành chỉ là tên của một người mà thôi, chẳng có cảm tình gì với mình với.
Hắc Long Vương đứng sau lưng vô số người chơi, nhìn mọi người Toàn Chân Giáo bị vây thành chó, trên mặt lại lộ ra nét cười thỏa mãn.
Gừng càng già càng cay! Một đám con nít có thể có năng lực lớn tới đâu được chứ.
Vô cùng đắc ý, Hắc Long Vương liền hướng về phía người Toàn Chân Giáo mà hô: "Các vị cao thủ Toàn Chân Giáo và các hạ Yêu Nghiệt Hoành Hành, lần này hẳn là ta thắng rồi nhá."
Hắc Long Vương của hiện tại, quả thực rất tự hào khi nói điều này, Liên Minh Ám Hắc đã tiếp nhận toàn bộ Tung Hoành Thiên Hạ, Hắc Long Vương với tư cách là ông chủ phía sau của Liên Minh Ám Hắc đương nhiên cũng sẽ tiếp nhận đại vị của Yêu Nghiệt Hoành Hành rồi.
Dưới tay có một triệu tiểu đệ, còn không phải muốn đánh ai thì đánh sao, một Toàn Chân Giáo nhỏ bé chỉ có hơn mười người, thì có gì mà phải sợ?
"Thật sao?"
Thấy Hắc Long Vương đắc ý, Vô Kỵ liền nhíu mày nói: "Lão Lý, bay đi!"